Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sẹo đao Ngô Tranh thấy tình hình đã ổn định lại, bèn đứng ở cổng Ngũ Tộc Thôn nghênh đón Triệu Hùng.

Khi Triệu Hùng đến nơi, nhìn thấy Ngô Tranh đang đứng ở cổng, anh liền nhanh chóng bước về phía Ngô Tranh.

“Ngô Tranh, tình hình hiện tại như thế nào rồi?” Triệu Hùng hỏi sẹo đao Ngô Tranh. 

“Ông cụ Khổng đã đến rồi và tạm thời đã trấn áp được cái tên Phong Vô Ngôn kia. Có điều, ông cụ Khổng nói rằng, để anh và Phong Vô Ngôn tự giải quyết ân oán giữa hai người.”

Triệu Hùng “ừ” một tiếng và ngay lập tức hiểu được ý định của Khổng Côn Bằng. 

Với thực lực “thần bảng” của Khổng Côn Bằng đương nhiên có thể đánh bại được Phong Vô Ngôn.

Nhưng đối với một cao thủ như “Phong Vô Ngôn”, cho dù là đánh bại được thì sớm muộn cũng sẽ là một nỗi nguy hại lớn. Tốt hơn hết là nên giải quyết vấn đề khó khăn này một lần cho xong. 

“Dẫn đường đi!” Triệu Hùng nói với sẹo đao Ngô Tranh.

Ngô Tranh đáp một tiếng rồi dẫn Triệu Hùng vào trong nhà của nhà họ Triệu.

Khi Triệu Hùng vừa bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Triệu Hùng. 

Triệu Hùng đến đứng bên cạnh Khổng Côn Bằng, chào hỏi một tiếng với ông ta: “Ông bạn già!”

Ông cụ Khổng lộ với nét mặt nhân hậu, cười nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, con đến thật đúng lúc! Nhà họ Triệu của con với Phong Vô Ngôn có mâu thuẫn, vẫn nên để con đến giải quyết chuyện này vậy.”

Triệu Hùng gật đầu “ừ” một tiếng. Anh quay người lại, ánh mắt nhìn về phía Phong Vô Ngôn. 

Ánh mắt của Triệu Hùng và Phong Vô Ngôn chạm nhau, hai người đều cảm nhận được địch ý của nhau. 

Phong Vô Ngôn vô cùng kinh ngạc, ông ta không ngờ rằng Triệu Hùng trẻ tuổi như thế, nhưng lại có tu vi cao như vậy.

Chả trách Triệu Hùng lại gọi Khổng Côn Bằng một tiếng “ông bạn già”, xem ra tên nhóc này không hề đơn giản.

Đây là đánh giá của Phong Vô Ngôn về Triệu Hùng sau khi gặp anh.

Triệu Hùng cũng cảm nhận được sự oai phong kèm theo nỗi căm giận của Phong Vô Ngôn. 

Người này khác hoàn toàn so với tên Phong Vô Ngôn giả trước đây. 

“Cậu chính là con trai của Triệu Khải Thời?” Phong Vô Ngôn thu lại ánh mắt coi thường đối với Triệu Hùng, nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng rồi hỏi.

Triệu Hùng gật đầu, nói: “Là tiền bối Phong đúng không?”

Phong Vô Ngôn là một nhân vật nổi tiếng từ lâu, Triệu Hùng vẫn nên chào hỏi một chút. 

Đây gọi là có giáo dục!

Bất cứ lúc nào Triệu Hùng cũng không để mất đi phép lịch sự. Còn đối với những người có vai vế thấp hơn hoặc là những con cháu nhà giàu chỉ biết ăn chơi phung phí kia, Triệu Hùng sẽ nói chuyện với những người đó với một thái độ kiêu ngạo. 

“Nhóc này, cậu đã nghe qua tên tuổi của tôi chưa?” 

Triệu Hùng nói: “Ông Phong tiếng tăm lừng lẫy, là người xếp thứ ba trong Thiên bảng, ai mà không biết, ai mà không hay chứ? Chỉ là người anh trai kia của ông lợi dụng danh tiếng của ông để đi khắp nơi khoe khoang lừa gạt, làm tổn hại đến thanh danh của tiền bối Phong đây. Tiền bối Phong vẫn nên để ý một chút thì tốt hơn!”

“Hứ! Đây là chuyện của gia đình tôi, không đến lượt cậu quản. Nếu như cậu chính là con trai của Triệu Khải Thời thì hãy chịu chết thay ông ta đi!” Phong Vô Ngôn bày ra tư thế và nói với Triệu Hùng: “Nhóc này, mau rút vũ khí của cậu ra đi!”

Lúc này, Triệu Khải Thời đem theo Triệu Hiền, còn có Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Lễ, Triệu Khải Trí đến đứng đằng sau lưng ông cụ Khổng.

Vốn dĩ Triệu Khải Thời dám ra mặt là bởi vì đã được sự đồng ý của Khổng Côn Bằng. 

Ông cụ Khổng nói với Tàn Kiếm rằng, đợi khi Triệu Hùng đến thì có thể để cho Triệu Khải Thời đưa Triệu Hiền đến để giải quyết đoạn ân oán này.

Phong Vô Ngôn vừa nhìn thấy Triệu Khải Thời và Triệu Hiền liền hận không thể giết hai người họ ngay lập tức. Nhưng có Khổng Côn Bằng bảo vệ Triệu Khải Thời và Triệu Hiền, Phong Vô Ngôn căn bản không có cơ hội ra tay.

“Triệu Khải Thời, ông là đồ thất phu! Hại chết con trai của tôi, tôi sẽ khiến cho cả nhà ông tán gia bại sản, tôi sẽ giết hết cả nhà ông xuống cùng với con trai tôi.” Phong Vô Ngôn giận dữ gào lên.

Khổng Côn Bằng nói: “Anh Phong, đừng kích động! Bây giờ Triệu Hùng cũng đến rồi, đương sự nhà họ Triệu cũng đang ở đây. Tôi nghĩ chuyện này vẫn phải tìm cách giải quyết. Chi bằng theo như lúc trước đã nói, anh và Triệu Hùng đấu với nhau một trận trước đã.”

“Nếu như tôi thắng thì thế nào? Thua thì sẽ thế nào?” Phong Vô Ngôn hỏi.

Ông cụ Khổng chưa kịp trả lời, Triệu Hùng đã đáp: “Nếu như ông thắng tôi, tôi bằng lòng chết thay bố mình. Nợ của bố để con trả là chuyện thường tình. Triệu Hiền là em họ của tôi, Triệu Hùng tôi nguyện chết để đổi lấy mạng của hai người họ. Nếu như ông thua, ân oán của ông và nhà họ Triệu sẽ bị xóa bỏ. Tiền bối Phong, ông thấy thế nào?”

“Hứ! Thế chẳng nhẽ là nhà họ Triệu các cậu được chiếm lợi à. Không được!” Phong Vô Ngôn lắc đầu nói.

Triệu Hùng nhíu chặt mày, nhìn về phía Phong Vô Ngôn hỏi: “Tiền bối Phong, vạy ông nói nên giải quyết ân oán này như thế nào?”

Phong Vô Ngôn nghĩ một lúc rồi chỉ vào Triệu Khải Thời và Triệu Hiền đang đứng bên cạnh Khổng Côn Bằng, nói: “Con trai tôi là vì hai người này mới chết. Nếu như tôi thắng, cả ba người đều phải chết, Phong Vô Ngôn tôi lập lời thề ngay tại đây, ngoại trừ ba người thì sẽ không làm hại đến bất kỳ người nào của nhà họ Triệu; còn nếu như tôi thua, mối thù giữa tôi và nhà họ Triệu sẽ bị xóa bỏ.”

Nghe xong điều kiện của Phong Vô Ngôn, ánh mắt của Triệu Hùng hướng về phía bố Triệu Khải Thời và em họ Triệu Hiền.

Triệu Hùng không dám làm chủ thay Triệu Khải Thời và Triệu Hiền.

Triệu Khải Thời chậm rãi đi về phía con trai Triệu Hùng, khi tới bên cạnh Triệu Hùng, ông liền nói với anh: “Hùng, mối thù giữa nhà họ Triệu chúng ta và ông Phong cũng đã đến lúc chấm dứt rồi. Bố đồng ý với yêu cầu của ông Phong, nếu như con thua, bố con ta cùng nhau chết.”

“Còn có con nữa!” 

Triệu Hiền nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Triệu Hùng, nhìn Triệu Hùng rồi hé môi nói: “Anh Hùng, chuyện này là do em mà ra, nên để em gánh chịu. Nếu như anh thua, có thể chết cùng anh và bác, Triệu Hiền chết cũng không hối hận.”

Bố của Triệu Hiền- Triệu Khải Lễ nhìn về phía con gái, ánh mắt tỏ ý tán thành.

Nếu như con gái thật sự phải chết vì chuyện này thì cũng đáng!

Triệu Khải Lễ cũng sẽ không trách tội Phong Vô Ngôn, đây là một cuộc đánh cược, một cuộc đánh cược tính mạng!

Triệu Hùng nghe xong lời của bố Triệu Khải Thời và em họ Triệu Hiền càng cảm thấy áp lực tăng gấp bội.

Nếu như nghênh đón thử thách này bằng một tâm thái thoải mái, anh sẽ thể hiện hết khả năng của mình. Nhưng một khi thua cuộc, anh không chỉ phải nộp lại mạng sống của mình mà còn cả tính mạng của bố Triệu Khải Thời và Triệu Hiền nữa.

Triệu Hùng chưa từng được thử qua bài kiểm tra của “võ thần đường”, là ông cụ Đường nói anh đã có sức mạnh của “người xếp thứ hai trong Thiên bảng”. Nhưng Phong Vô Ngôn là người xếp thứ ba trong Thiên bảng, có thể nói sức mạnh của hai người đang ngang bằng nhau.

Xếp hạng giống như một kỳ thi vậy, chỉ cần xếp hạng gần kề nhau, ai có thể xếp thứ nhất vào lần kế tiếp đều dựa vào năng lực phát huy của bản thân.

Đối diện với Phong Vô Ngôn, Triệu Hùng cũng không nắm chắc được phần thắng.

Khổng Côn Bằng dường như nhìn ra tâm tư có chút căng thẳng của Triệu Hùng, dù sao thì Triệu Hùng cũng đang còn trẻ tuổi, ngoài việc trau dồi với ông ra thì còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế.

Ông cụ Khổng an ủi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, nếu như ông Phong đã đồng ý không liên lụy đến những người khác trong nhà họ Triệu thì con hãy yên tâm tỉ thí với ông ta đi! Yên tâm đi, ông Phong không phải là người nói lời không giữ lời đâu.”

Triệu Hùng gật đầu, nói với Triệu Khải Thời và Triệu Hiền đang đứng bên cạnh: “Bố, Triệu Hiền! Con sẽ thỉnh giáo võ công của tiền bối Phong, hai người tránh ra nhé! Chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK