Lục Tiểu Xuyên có tính cảnh giác rất cao, anh ta từ trước đến giờ không bao giờ lái xe vào phường Mai Viên, vì sợ có người theo dõi. Sau khi quan sát kỹ càng xung quanh, thấy không có ai theo dõi mình, Lục Tiểu Xuyên mới chạy xe vào phường Mai Viên.
Sau khi Trần Văn Sơn gửi tin nhắn cho Triệu Hùng, anh ta nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên vào "Phường Mai Viên" liền nhanh chóng đi theo.
Vừa đến cổng thì bị bảo vệ của khu vực chặn lại.
“Thưa anh, vui lòng xuất trình thẻ nhà!” Bảo vệ thấy Trần Văn Sơn lạ mặt, liền hỏi anh ta.
Trần Văn Sơn liếc nhìn người bảo vệ, chỉ thấy giữa eo anh ta có một chùm chìa khóa.
Anh ta giả vờ ngất xỉu, đầu tựa vào người bảo vệ.
"Thưa anh!"
"Thưa anh..." Bảo vệ dìu Trần Văn Sơn gọi anh ta.
Anh ta cho rằng Trần Văn Sơn mắc một chứng bệnh lạ. Không ngờ Trần Văn Sơn lại nhân cơ hội này lấy chùm chìa khóa vắt ngang hông của bảo vệ.
Trần Văn Sơn "Ồ" một tiếng, rời khỏi người của bảo vệ, lắc đầu tỏ ý xin lỗi, nói: "Thực xin lỗi!"
“Anh không sao đấy chứ?” Người bảo vệ hỏi Trần Văn Sơn.
"Không sao! Hạ đường huyết, cảm ơn anh." Nói xong, anh ta lướt qua người bảo vệ, dùng thẻ cửa cấm quẹt mở cửa, đi vào tiểu khu.
Bảo vệ nhìn theo bóng lưng của Trần Văn Sơn, thấy anh ta đi rất nhanh, bất giác nhíu mày, tự lẩm bẩm nói: "Đây cũng không giống là một người có bệnh?"
Sau khi Trần Văn Sơn vào "Phường Mai Viên", nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên rẽ vào ngã ba đường, liền nhanh chóng đi theo.
Ngay khi Trần Văn Sơn đang nhìn xung quanh tìm tung tích của Lục Tiểu Xuyên, thì thấy Lục Tiểu Xuyên từ sau một ngôi nhà đi ra.
"Anh là ai? Tại sao lại đi theo tôi?" Lục Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm Trần Văn Sơn hỏi.
Trần Văn Sơn chế nhạo nói: "Sao, ngay cả tôi cũng không nhận ra à?"
Lục Tiểu Xuyên sửng sốt, buột miệng nói: "Anh là, Trần Văn Sơn?"
Phát hiện này, khiến Lục Tiểu Xuyên vô cùng kinh ngạc.
Anh ta hai lần nhìn thấy Trần Văn Sơn, Trần Văn Sơn đều dùng gương mặt khác nhau. Hơn nữa, ngoại trừ vóc dáng, căn bản không nhìn ra điểm bất thường nào trên gương mặt.
"Thuật ngụy trang" này quá lợi hại!
"Trần Văn Sơn, hành động của anh bao giờ lại biến thành hèn hạ thế này? Mỗi lần gặp anh, lại dùng một gương mặt lạ lẫm, tại sao không dám lấy mặt thật ra nhìn người ta chứ?"
"Cho dù là mặt giả, cũng còn hơn một số người, mặt người dã thú! Bắt cóc con của mình, lấy cái đó để mà ép buộc Vân Dao. Lục Tiểu Xuyên, tôi xem anh hôm nay chạy đi đâu?"
Lục Tiểu Xuyên cười lên hai tiếng: "Trần Văn Sơn, đừng tưởng tôi không biết anh nghĩ gì trong lòng. Tôi phí tâm phí sức, còn không phải là muốn có được Vân Dao sao?"
"Tôi và Vân Dao vốn là trời sinh một cặp, là anh dùng thủ đoạn hèn hạ, làm nhục sự trong sạch của cô ấy. Tôi nhất định sẽ giết tên súc sinh như anh."
“Giết tôi?” Lục Tiểu Xuyên nói, “Nếu như anh giết tôi, thì mãi mãi cùng đừng hòng tìm được con. Trần Văn Sơn, cho dù anh không quan tâm đứa bé này, vậy thì còn Vân Dao?”
"Anh..!"
Trần Văn Sơn đến Nha Trang tìm Lục Tiểu Xuyên, nguyên nhân chủ yếu là muốn tìm lại con của Vân Dao.
Tuy rằng đã tìm được Lục Tiểu Xuyên, nhưng vẫn không dám chắc, con của Vân Dao có ở đây hay không?
Nhìn sắc mặt Trần Văn Sơn có vẻ do dự.
Lục Tiểu Xuyên nhìn thấy Trần Văn Sơn thần sắc thẫn thờ, giống như đang suy nghĩ việc gì. Cổ tay khẽ động, ba cây phi tiêu trong tay bất giác lao về phía Trần Văn Sơn với tốc độ rất nhanh.
Nghe tiếng ám khí lay động trong không gian, Trần Văn Sơn giở món thiết bản kiều ra, cả người hướng về sau, né được ba cây phi tiêu đó.
Hai người bọn họ là cùng một sư môn, cả hai đều thông thuộc đường võ của đối phương.
Lục Tiểu Xuyên lao người về phía trước, đuổi đánh Trần Văn Sơn.
Hai người đánh qua đánh lại, ngang tài ngang sức.
"Phường Mai Viên" là một khu biệt thự cao cấp.
Nhân viên bảo vệ được đào tạo bài bản và mức lương của họ cao hơn ít nhất một phần ba so với nhân viên bảo vệ thông thường.
Khi nhân viên bảo vệ của tiểu khu đang ngồi trên xe tuần tra và phát hiện có người đánh nhau.
Nhân viên bảo vệ tuần tra đã nhảy ra khỏi xe và hét lớn với Trần Văn Sơn và Lục Tiểu Xuyên: "Này! Đừng đánh nữa."
Nhưng Trần Văn Sơn và Lục Tiểu Xuyên giống như điếc cả hai tai, vẫn quyết đánh nhau bất phân thắng bại.
Tốc độ ra đòn của Trần Văn Sơn và Lục Tiểu Xuyên rất nhanh, những nhân viên bảo vệ đứng bên lề cũng không thể nhìn rõ đường võ của họ.
"Đội trưởng, phải làm sao đây? Có cần lên đó cản lại không?" Một nhân viên bảo vệ hỏi một người trông giống như đội trưởng.
"Đừng lại gần, hai người này là cao thủ!"
"Bọn họ có phải chủ của tiểu khu này không?"
"Hẳn là như vậy! Tôi đã từng gặp người đó."
Đội trưởng nói người đó chính là "Lục Tiểu Xuyên."
Mặc dù, Lục Tiểu Xuyên đến "Phường Mai Viên" khá ít. Nhưng vì nó là phiên bản giới hạn của Lamborghini. Vì vậy, anh ta vẫn có chút ấn tượng đối với Lục Tiểu Xuyên.
Đúng lúc này, Trần Văn Sơn và Lục Tiểu Xuyên đã tách ra.
Mọi người đều tưởng rằng hai người sẽ không đánh nhau nữa, nhưng không ngờ bọn họ vừa cho tay vào túi, trên không trung liền xuất hiện một tia sáng lạnh.
"Ding ding ding ding!..."
Âm thanh của kim giáo va vào nhau không ngừng bên tai.
Các nhân viên bảo vệ chăm chú nhìn kỹ, và chỉ sau một lúc, không dưới hai mươi phi đao hình lá liễu vừa mỏng vừa sắc bén rơi đầy dưới đất.
Trần Văn Sơn đứng thứ chín trong Thiên Bảng, Lục Tiểu Xuyên thì đứng thứ mười hai. Thứ hạng tuy chỉ chênh lệch ba bậc, nhưng sức mạnh cũng không chênh nhau quá nhiều.
Sau khi hai người dừng tay trừng mắt nhìn nhau thở hổn hển, điều này cho thấy nội lực đã tiêu hao rất nặng.
Lục Tiểu Xuyên không biết người đi theo anh ta là Trần Văn Sơn, nếu biết là Trần Văn Sơn, anh ta sẽ không lộ diện.
Lần này thì hay rồi, bị Trần Văn Sơn bám đuôi.
Lục Tiểu Xuyên lạnh lùng nói với Trần Văn Sơn: "Trần Văn Sơn, có người ở đây xem đánh nhau thật không tiện. Nếu có bản lĩnh, thì anh đi theo tôi!"
Trần Văn Sơn hừ một tiếng, nói: "Hừ! Lẽ nào tôi còn sợ cậu sao?"
Nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên nhảy lên mấy cái thì đã vút tới bên cạnh hồ của tiểu khu. Trần Văn Sơn cũng đi theo phía sau, thi triển thân pháp đuổi theo sau anh ta. Sợ bị Lục Tiểu Xuyên trốn mất.
Trần Văn Sơn đã hạ quyết tâm, cho dù không tìm được con của Vân Dao, trước tiên phải bắt được Lục Tiểu Xuyên.
Lúc đó hỏi tung tích của đứa trẻ từ trong miệng Lục Tiểu Xuyên cũng không muộn.
Những bảo vệ bên cạnh cũng sững sờ!
Họ chỉ có thể sử dụng nắm đấm và kiểu đá thông thường, khi chiến đấu, hoặc là sử dụng những kiểu đánh thông thường, hoặc là dùng côn gậy, mấy thứ đại loại vậy.
Chỉ trong nháy mắt, đã biến mất tiêu rồi.
"Đội trưởng! Đội trưởng!" Một nhân viên bảo vệ lay gọi đội trưởng.
Đội trưởng cuối cùng cũng định thần lại, cảnh cáo những nhân viên bảo vệ dưới quyền anh ta, nói: "Cao thủ! Đây mới thật sự là cao thủ. Thông báo xuống, chỉ cần nhìn thấy hai người nếu họ không gây sự trong tiểu khu, thì không cần để ý bọn họ làm gì. "
"Đội trưởng, chúng ta sẽ gọi cảnh sát chứ?"
“Không cần!” Đội trưởng lắc đầu nói: “Nếu chúng ta gọi cảnh sát, hai người này có thân thủ lợi hại như vậy, bọn họ có thể dễ dàng trốn thoát, đến lúc đó kẻ gặp xui xẻo chính là chúng ta. Nếu để bọn họ báo thù chúng ta, người bình thường như chúng ta đây, đâu phải là đối thủ của bọn họ."