Sau khi Triệu Hùng bị cắn, nửa cánh tay đã sinh ra cảm giác tê dại mãnh liệt. May là, anh đúng lúc ngăn lại huyết mạch ở cánh tay.
Dù là như vậy, cái tay bị rết cắn kia đã biến thành nửa xanh, sưng to. Nhìn qua hết sức dọa người.
Triệu Hùng bất chấp đau xót, thấy độc rết không có giải dược, chỉ có thể trở lại xin bác sĩ Hoa giúp đỡ.
Trước mắt, vẫn là cứu người quan trọng hơn, lập tức mở ra bình sứ lớn nhỏ màu xanh lá ở trong túi, thấy là một loại tương tự với dầu gió gì đó.
Anh cầm bình nhỏ, đi về phía mấy người hôn mê.
Cô gái vừa bị Miêu Bắc ép buộc, thấy Triệu Hùng đi tới sợ đến cả kinh kêu lên: “Anh đừng tới đây! Nếu không, tôi liều mạng với anh.”
“Tôi là tới cứu các người!” Triệu Hùng lắc đầu than thở.
Triệu Hùng cầm bình nhỏ, trước tiên để dưới mũi của một cô gái cho cô ta ngửi một cái.
Những phụ nữ này tuy rằng đều hôn mê, nhưng hô hấp vẫn bình thường. Khoảng chừng một chén trả, người phụ nữ từ từ tỉnh lại. Thấy vạt áo mình mở rộng ra, không khỏi hét lên một tiếng“Á!”. Thế nhưng tay chân cũng không nghe sai sử.
Triệu Hùng khép quần áo cho cô ta lại sau đó thấy những phụ nữ này đều bị điểm huyệt.
Thay bọn họ giải huyệt xong, Triệu Hùng cầm bình nhỏ đi tới trước mặt của Lưu Hải Yến cùng Lâm Thanh Thảo, trước tiên thay hai người sửa lại quần áo một chút, đỡ phải chọc phiền phức. Sau đó, đặt bình nhỏ ở phía dưới mũi hai người.
Rất nhanh, Lưu Hải Yến cùng Lâm Thanh Thảo cũng từ từ tỉnh lại.
Triệu Hùng thay hai người giải huyệt đạo quan tâm hỏi: “Các người không sao chứ?”
Lưu Hải Yến cùng Lâm Thanh Thảo mờ mịt ngồi dậy, thấy bên cạnh có mấy người phụ nhân quần áo xộc xệch, thậm chí bị xé rách bươm.
“Triệu Hùng, anh...” Lưu Hải Yến tiện tay quăng một cái tát cho Triệu Hùng.
Tay còn chưa chạm đến gò má của Triệu Hùng, đã bị Triệu Hùng bắt lấy cổ tay.
Triệu Hùng giận dữ nói: “Cô điên rồi? Nếu không phải tôi ra tay cứu các người, các người đều đã bị cái tên tiểu sắc ma này cưỡng hiếp rồi.”
Lưu Hải Yến bởi vì kích động mới không suy nghĩ theo trình tự.
Lâm Thanh Thảo đã nghĩ tới nói: “Cô chủ, tôi nhớ ra rồi! Chúng tôi ở quán bar, có người đàn ông này đến nói chuyện.”
Triệu Hùng chỉ Miêu Bắc tê liệt trên mặt đất cách đó không xa, hỏi Lâm Thanh Thảo: “Là người này à?”
“Phải!” Lâm Thanh Thảo gật đầu.
Ánh mắt Lưu Hải Yến lại rơi ở trên người của mấy cô gái, hoặc là quần áo lộn xộn, hoặc là bị xé rách.
Cô ta thấy có cây đao nhỏ, nhặt lên đâm về phía Triệu Hùng.
Triệu Hùng lắc mình tách ra, bắt lấy cổ tay Lưu Hải Yến.
Tay Lưu Hải Yến tê rần, đao nhỏ trong tay rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng “Keng!”.
“Lưu Hải Yến, cô điên rồi?” Triệu Hùng lần thứ hai nổi giận quát Lưu Hải Yến.
Lưu Hải Yến thấy nút cài áo trên người mình đều sai rồi, rõ ràng có người động tới quần áo mình.
“Có phải anh đã xem qua cơ thể của tôi không?” Lưu Hải Yến không cam lòng tỏ ra yếu kém trừng mắt nổi giận quát Triệu Hùng.
Cô gái bị làm nhục ở bên cạnh nói: “Chúng ta bị tên sắc ma kia bắt tới, mỗi người đều bị thấy hết. Là vị tiên sinh này, giúp các người mặc quần áo.”
“Cái gì?”
Lâm Thanh Thảo nghe xong quá sợ hãi.
Khuôn mặt Lưu Hải Yến như bao phủ một tầng băng sương, lạnh đến có chút dọa người.
“Cô chủ, cái này...” Lâm Thanh Thảo muốn nói lại thôi.
Lưu Hải Yến nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi: “Anh đã xem qua thân thể tôi đúng không?”
Triệu Hùng nhún vai giải thích: “Các người bị tiểu sắc ma này bắt tới, mỗi người đều áo quần mở rộng ra. Nếu không phải là cô và Lâm Thanh Thảo bên trong mặc khóa tiết che chắn, sợ rằng đã bị tên sắc ma này làm nhục. Tên sắc ma này luyện một loại công phu âm độc, cần thải âm bổ dương, cần nhất là thân thể thuần âm.”
Vừa nghe Triệu Hùng nói ra “Khóa trinh tiết che chắn!”, cũng đã chứng minh Triệu Hùng thật sự xem qua thân thể các cô.
Lưu Hải Yến như phát điên rồi nhào về phía Triệu Hùng, tay cô ta cong thành trảo.
Triệu Hùng vội vàng né tránh, nổi giận quát Lưu Hải Yến: “Lưu Hải Yến, cô điên rồi? Nếu không phải là tôi cứu cô. Tên sắc ma này sớm muộn gì sẽ mở ra khóa trinh tiết của cô và Lâm Thanh Thảo. Đến lúc đó, trinh tiết các người khó giữ được!”
Lâm Thanh Thảo thở dài, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện bi kịch như thế.
Sợ rằng, cũng chỉ có cô ta có thể hiểu được Lưu Hải Yến, tại sao phải rồ lên truy sát Triệu Hùng.
Lưu Hải Yến mệt mỏi thở hổn hển, tay chống thắt lưng, trừng mắt nhìn Triệu Hùng nói: “Anh phải cưới tôi, nếu không coi như là đuổi tới chân trời góc biển, tôi cũng muốn giết anh!”
“Cưới cô?” Triệu Hùng thất kinh giận dữ nói: “Cô có bệnh à! Tôi là người có gia đình rồi. Cưới cô, sẽ phạm tội trùng hôn. Lưu Hải Yến, có phải đầu óc cô có vấn đề rồi không? Tôi cứu cô, cô không cảm kích tôi thì thôi. Còn muốn đuổi tới chân trời góc biển để giết tôi?”
Lưu Hải Yến trừng mắt nhìn Triệu Hùng lạnh giọng nói: “Tôi đã thề! Ai xem qua cơ thể của tôi thì phải cưới tôi, nếu không tôi sẽ giết anh ta. Anh tự lựa chọn đi?”
“Cái gì?”
Triệu Hùng nghe vậy thật sự kinh ngạc!
Anh không nghĩ tới Lưu Hải Yến lập ra lời thề khác người như thế đối với bản thân.
Triệu Hùng giải thích với Lưu Hải Yến: “Nếu không phải là vì cứu cô, sao tôi lại xem thân thể của cô? Lưu Hải Yến, coi như là cô lập thề, cũng phải phân rõ tình huống chứ? Tôi có thể là ân nhân cứu mạng của cô đó. Được rồi, người này cũng xem hết thân thể của cô, sao cô không giết anh ta?”
Lưu Hải Yến mắt lạnh liếc mắt Miêu Bắc trên đất, trong mũi khẽ hừ một tiếng nói: “Yên tâm! Anh ta sống không được.” Nói xong, nhặt lên đao nhỏ từ dưới đất đi về phía Miêu Bắc.
“Chờ một chút!” Triệu Hùng ngăn ở trước mặt của Lưu Hải Yến.
Lưu Hải Yến mắt lạnh nhìn Triệu Hùng hỏi: “Anh muốn làm gì? Nếu người này là dâm tặc, anh làm gì phải che chở anh ta thế?”
“Tôi giữ anh ta lại, muốn làm một chuyện cuối cùng. Một khi chứng minh xong, tùy cô xử trí.”
“Chuyện gì?” Lưu Hải Yến hỏi.
Thế là, Triệu Hùng nói chuyện Triệu Hằng bị ngộ hại đích cho Lưu Hải Yến nghe.
Nói, tên Miêu Bắc này quen thuộc với dùng độc, có thể là hung thủ độc hại Triệu Hằng.
Hiện nay nói “Tà Y” là hung thủ, cũng chỉ là căn cứ vào suy đoán.
Hiện tại Miêu Bắc hiện thân ở Hải Phòng, người này lại am hiểu dùng độc. Làm Triệu Hùng đoán rằng, người này có thể là hung thủ hại Triệu Hằng.
Nếu như, người này thật phải là hung thủ hại Triệu Hằng, như vậy đương nhiên là chết chưa hết tội! Cho dù không phải, Lưu Hải Yến cũng không có khả năng buông tha anh ta. Cho nên, trước khi người này chết, Triệu Hùng phải đi bệnh viện chứng minh chuyện này.
Sau khi Lưu Hải Yến nghe ngọn nguồn câu chuyện, nhìn Triệu Hùng nói: “Được! Nể mặt anh cứu tôi, tôi để lại mạng chó của tên sắc ma này lại một lúc. Tôi cùng anh đến bệnh viện, tuyệt đối cho tên sắc ma này không sống qua đêm nay!”
Triệu Hùng gật đầu nói: “Cô chờ một chút, tôi giúp mấy cô gái khác giải huyệt, để cho các cô đều từng người về nhà.”
Đầu tiên Triệu Hùng là lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Trần Văn Sơn. Nói đã tìm được Lưu Hải Yến ở kho lạnh bên này, bảo anh ta đến “bệnh viện Bình Khang” hội hợp.
Sau khi giải huyệt đạo trên người mấy cô gái, mấy cô gái cảm ơn Triệu một lượt. Biết được mình bị làm nhục, mỗi người đều khóc lóc nỉ non.
Triệu Hùng an ủi mấy cô một lúc, những phụ nữ này mới phẫn nộ rời đi.
Triệu Hùng tay cầm Miêu Bắc, nói với Lưu Hải Yến cùng Lâm Thanh Thảo: “Đi thôi! Chúng ta đi bệnh viện.”
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vội vã, từ xa đến gần mà truyền đến.
“Có người đến!” Triệu Hùng nói.
Rất nhanh, Thi Sinh mang theo hai mươi mấy người, hùng hổ đuổi đến nơi này.
Thấy Lưu Hải Yến cùng Lâm Thanh Thảo quả nhiên ở chỗ này, Thi Sinh chỉ vào Triệu Hùng nói: “Hay cho Triệu Hùng anh, thật có thủ đoạn! Chơi kim ốc tàng kiều, vậy mà giấu Hải Yến đến chỗ xa như vậy hả? Lên cho tôi, đánh chết đánh tàn phế, tôi chịu hết cho!”