Tuy rằng Diệp Trát chưa gặp Trần Thiên Trung bao giờ nhưng Trần Thiên Trung quản lý tập đoàn Khải Thời ở khu Đông Bắc, anh ta đã sớm nghe danh.
“Ông Thiên Trung, hoan nghênh ông tới đây!” Diệp Trát chủ động đưa tay về phía Trần Thiên Trung chào hỏi, tươi cười đón tiếp.
Trần Thiên Trung với Diệp Trát bắt tay nhau, cười nói: “Anh Trát, từ trước tới nay mới gặp.”
“Hoan nghênh! Hoan nghênh! Xin mời ngồi.”
Triệu Hùng lên tiếng tiếp đón Trần Thiên Trung: “Ông Thiên Trung!”
Trần Thiên Trung mỉm cười gật đầu, theo Diệp Trát ngồi xuống bàn tiệc.
Khi Trần Thiên Trung đến, lập tức bầu không khí sôi động hơn. Thêm nữa, giải cứu được Tiêu Yến và nỗi lo trong lòng mọi người đều tan biến.
Bữa tiệc này, ăn từ chiều đến tám giờ tối, đồ ăn đã đổi đi đổi lại không biết bao nhiêu lần rồi.
Mọi người uống say mèm, Triệu Hùng vẫn duy trì sự tỉnh táo, sau khi đi về phòng, anh ta lập tức gọi điện thoại cho vợ là Lý Thanh Tịnh.
“Thanh Tịnh, Tiêu Yến và Tiêu Viễn Sơn đã được cứu ra rồi.”
“Thật sao?” Lý Thanh Tịnh vui mừng đến nỗi thể hiện trong lời nói: “Thật tốt quá! Cuối cùng em cũng có thể giải thích cho Tiêu Dương Hàng rồi, có chuyện gì hãy nói cho em biết.”
Thế là Triệu Hùng kể hết mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay nói cho vợ Lý Thanh Tịnh biết.
Lý Thanh Tịnh nghe xong, mặt đột nhiên biến sắc, hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh nói một mình anh đi gặp Đao Tu La sao?”
“Đúng vậy! Cũng không còn cách nào khác. Anh ta dùng Tiêu Yến làm con tin, anh không làm như thế không được. Nhưng mà Thanh Tịnh yên tâm, Đao Tu La cũng không làm hại anh. Em biết không, bọn anh đã đánh anh ta rất đau, đến mức anh ta không thể đứng dậy đi được.”
Triệu Hùng nói nghe thì nhẹ nhàng nhưng Lý Thanh Tịnh không thể không tưởng tượng ra chuyện thật sự rất nguy hiểm.
“Đao Tu La lợi hại như vậy, anh không sợ gặp chuyện gì chẳng lành hay sao?” Vẻ mặt Lý Thanh Tịnh sợ sệt, hỏi Triệu Hùng.
“Sợ, nhưng mà anh biết, em và Dao Châu ở nhà chờ anh. Cho nên, anh sẽ không gặp chuyện gì chẳng lành đâu.”
Lý Thanh Tịnh nghe xong, trong lòng cảm động, nói với Triệu Hùng: “Sau này, không cần mạo hiểm như vậy. Bây giờ em còn sợ tới mức run cả người.”
“Yên tâm đi, Thanh Tịnh. Mọi chuyện đã được giải quyết, chờ anh giải quyết xong chuyện của thương hội Thành phố Vinh, sẽ quay trở về.”
“Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi!” Lý Thanh Tịnh dặn dò Triệu Hùng.
“Anh biết rồi!” Triệu Hùng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trêu trọc vợ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, tuy rằng chúng ta cách xa, nhưng nghi thức chúc ngủ ngon cũng phải có đúng không?”
“Đáng ghét, chỉ biết bắt nạt em.” Đôi môi của Lý Thanh Tịnh khêu gợi làm động tác hôn gió: “Chụt!” một tiếng, nói: “Đã vừa lòng chưa?’
“Chụt!”
Triệu Hùng cũng làm động tác hôn gió qua màn hình điện thoại, sau đó mới tắt điện thoại.
Anh ta đi ra khỏi phòng, đầu tiên là chuẩn bị đi gặp Trần Thiên Trung, kết quả là gõ cửa một lúc lâu cũng không ai trả lời.
Triệu Hùng lắc lắc đầu, biết Trần Thiên Trung đã uống không ít rượu, có thể vì tuổi tác nên đã ngủ say rồi.
Anh ta lại đi tới phòng của Tiêu Viễn Sơn, ấn chuông sửa, sau đó Tiêu Yến ra mở cửa, vừa thấy Triệu Hùng, cô ta vui mừng hét lên: “Anh Hùng, anh đã đến rồi.”
Triệu Hùng gật đầu, hỏi Tiêu Yến: “Tiêu Yến, ông của cô đã ngủ chưa?”
“Chưa đâu, ông ấy đang đợi anh đó. Tôi đưa anh đi gặp ông ấy nhé.”
Tiêu Yến đóng cửa lại, đưa Triệu Hùng lên phòng của Tiêu Viễn Sơn.
Khuôn mặt của Tiêu Viễn Sơn tiều tụy, làm cho người khác cảm thấy đau lòng. Khi ông ta gặp Triệu Hùng, ánh mắt trở nên có thần sắc, vẫy tay về hướng Triệu Hùng.
Triệu Hùng ngồi đối diện với Tiêu Viễn Sơn.
“Ông Viễn Sơn, ông có khỏe không?” Triệu Hùng hỏi thăm Tiêu Viễn Sơn.
“Không sao, vẫn chưa chết được.” Tiêu Viễn Sơn nói với Triệu Hùng: “Tôi nghe Tiêu Yến nói, cậu muốn xây dựng thôn Ngũ Tộc và miếu thờ ở Hải Phòng. Muốn đưa con cháu của ngũ đại tộc tụ hợp lại với nhau.”
“Vâng! Đúng là tôi có ý tưởng nay. Nhiều năm như vậy rồi, cuộc sống của năm tộc chúng ta không biết khổ sở thế nào. Không biết đã bao người chết trong tay Am Cẩu. Nếu chúng ta vấn trốn tránh sự thật cuộc sống, thì mãi mãi chẳng thể vượt qua.”
“Tôi đồng ý với ý tưởng này của cậu. Nhiều năm như vậy, Tiêu Viễn Sơn tôi sống người không ra người ma không ra ma. Tôi giấu tên đổi thành Thiết Sơn. Cũng không tránh nổi nanh vuốt của Am Cẩu. Nếu không phải cậu cứu tôi và Tiêu Yến ra thì chỉ sợ nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ tuyệt hậu.”
“Ông Viễn Sơn, chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tiêu không phải ở trong tay của ông sao?” Triệu Hùng rất quan tâm đ ến chuyện này, có khả năng sẽ bị Đao Tu La cướp đi, nhưng trong lòng anh vẫn ôm hy vọng.
Tiêu Viễn Sơn thở dài, lắc lắc đầu, chiếc nhẫn bảo hộ đã rơi vào tay Am Cẩu.
Vì thế, ông ta nói hết mọi chuyện với Triệu Hùng.
Triệu Hùng đang nghe, Đao Tu La lợi dụng cơ thể Tiêu Yến để đe dọa Tiêu Viễn Sơn. Ông ta tức giận chửi ầm lên: “Am Cẩu này thật sự vô nhân đạo. Thủ đoạn nào cũng có thể làm được.”
Tiêu Viễn Sơn nhìn Triệu Hùng nói: “Triệu Hùng, nhà họ Tiêu đã suy tàn. Tôi với anh trai Tiêu Dương Hàng đã gần đất xa trời, Tiêu Yến không có võ công, chúng tôi không thể đoạt lại nhà họ Tiêu từ tay Am Cẩu. Việc này chỉ có thể giao cho anh.”
“Ông Viễn Sơn, ông yên tâm! Tôi nhất định sẽ đoạt lại nhà họ Tiêu từ tay Am Cẩu. Cho dù họ cướp nhà họ Tiêu không phải họ Triệu, họ Tần, họ Mã và họ Trương cũng vô dùng.
“Đây cũng là chuyện tôi lo lắng nhất.” Tiêu Viễn Sơn gật gật đầu, nhìn Triệu Hùng hỏi: “Tôi nghe Tiêu Yến nói, họ Tiệu và họ Tần nhẫn hộ mệnh của họ đang trong tay cậu?”
“Đúng, ở trong tay tôi.”
Tiêu Viễn Sơn nói: “Chỉ cần cậu giúp nhà họ Tiêu chúng tôi, đoạt lại họ Tiêu trong tay Am Cẩu. Nhà họ Tiêu chúng tôi sẵn lòng giúp đỡ, mở khóa kho báu của Thẩm Công Bác.
Triệu Hùng nghe xong vui mừng, chắp tay cảm ơn Tiêu Viễn Sơn: “Cảm ơn ông Viễn Sơn! Thật sự tôi không ham kho báu của Thẩm Công Bác, nhưng mà tôi thấy kho báu này bị chôn vùi dưới lòng đất quả thật là đáng tiếc. Của cải phải ở trên mặt đất mới có giá trị.”
“Được! Tới lúc đó chúng ta sẽ thương lượng với ngũ tộc, nên xử lí kho báu này thế nào. Đúng rồi, nghe nói trong kho báu Thẩm Công Bác này, sẽ mở ra hộp Pandora, có những điều chúng ta không ngờ tới. Cậu có muốn mở kho báu không?”
“Ông Viễn Sơn, kho báu này được chôn dưới lòng đất mấy trăm năm rồi. Giải quyết bí ẩn này không phải tốt sao? Mục đích chính của tôi là nhân cơ hội này đoàn kết năm tộc của chúng ta lại. Để không phải tản mạn khắp nơi, để người khác xâm chiếm.
“Cậu nói đúng, có lẽ chúng ta cùng mở kho báu này thì mới có thể đoàn kết lại được.”
Triệu Hùng và Tiêu Viễn Sơn ngồi nói chuyện với nhau một lát rồi rời đi.
Anh ta đi ngang qua phòng Trần Văn Sơn, thấy trong phòng còn đèn sáng, liền gõ cửa.
Trần Văn Sơn nhanh chóng đi ra mở cửa, nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, tôi biết cậu sẽ đến.”
“Thế sao, sao anh biết?” Triệu Hùng cười hỏi.
Trần Văn Sơn giải thích: “Tiêu Viễn Sơn vừa mới được cậu cứu, nhất định cậu đã đến thăm Tiêu Viễn Sơn. Phòng của tôi ngay cạnh phòng của Tiêu Viễn Sơn, chắc chắn cậu sẽ đi qua đây.”
Triệu Hùng cười, nói: “Quả nhiên mọi chuyện đều không qua nổi mắt của anh.”
“Cậu chủ, cậu đi theo tôi, tôi có chuyện tốt nói với anh.” Trần Văn Sơn đi trước dẫn đường.
Triệu Hùng nghe thấy có chuyện tốt, vội vàng đi theo sau Trần Văn Sơn.
Sau khi vào phòng Trần Văn Sơn, thấy Trần Văn Sơn cầm trên tay một chiếc USB.
Triệu Hùng cầm lấy chiếc USB, nhíu mày hỏi: “Trần Văn Sơn, đây là gì thế?”
Trần Văn Sơn cười, nói: “Cậu tự mở ra xem rồi sẽ biết.”