Trong tưởng tượng của Ngân Châu, chị gái một thân một mình ở trong thung lũng Dược Vương, làm sao có bạn bè võ công cao cường gì đó.
“Cô hai, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Ngân Châu gấp gáp hỏi.
“Cô Ngân Châu, trước tiên cô hãy cho tôi biết, rốt cuộc cô có muốn cứu chị gái mình không?”
“Đương nhiên muốn!”
Lưu Hải Yến nhìn vẻ mặt kiên định của Ngân Châu, cô gật đầu.
“Vậy cô làm theo lời tôi nói, như vậy mới có thể cứu được chị cô.”
“Cô hai, cô đừng úp mở nữa. Rốt cuộc người cứu chị tôi là người như thế nào? Cô lại muốn tôi làm gì?”
Lưu Hải Yến thì thầm bên tai Ngân Châu: “Bọn họ là thủ hạ của Triệu Hùng, cô chỉ cần nghĩ cách ngăn Trác Kỳ lại, tôi sẽ có cách để bọn họ cứu chị cô ra.”
“Nếu như có thể cứu được chị gái, tôi tình nguyện phối hợp với cô!”
Lưu Hải Yến lại thì thầm bên tai Ngân Châu một hồi.
Ngân Châu gật đầu lia lịa, cho rằng mưu kế này của Lưu Hải Yến rất hay!
“Cô hai, cảm ơn cô! Nếu như có thể cứu được chị tôi, cô sẽ là ân nhân lớn của chị em tôi.”
“Bố tôi muốn giết chị gái cô, tôi không muốn ông ấy lại tạo thêm sát nghiệt nữa mà thôi! Ngoài ra, Triệu Hùng là bạn tôi, hai nhà chúng tôi vốn dĩ là kẻ thù truyền kiếp. Tôi muốn hóa giải đoạn ân oán này, tất nhiên không muốn thủ hạ của anh ấy chết dưới tay nhà họ Lưu chúng tôi. Nếu không, sợ là nút chết này sẽ vĩnh viễn không được mở ra.”
Ngân Châu nghĩ trong lòng, “nút chết” chính là nút chết, còn có thế mở được không?
Nhưng mà, cô không hề phản bác lại lời của Lưu Hải Yến.
Sau khi hai người bàn bạc ổn thỏa, Lưu Hải Yến liền rời khỏi phòng Ngân Châu.
Ngay khi Lưu Hải Yến vừa đi ra, trùng hợp lại bị Trác Kỳ vừa mới quay về bắt gặp.
“Cô ta sao lại đến đây?” Trác Kỳ đem thân thể nép sau bức tường, không khỏi nhíu chặt lông mày.
Đợi sau khi Lưu Hải Yến đi khỏi, Trác Kỳ mới hiện thân.
Anh ta vội vã vào phòng Ngân Châu.
Sau khi Trác Kỳ vào phòng Ngân Châu, anh ta lạnh giọng hỏi: “Vừa rồi cô hai đến làm gì thế?”
Ngân Châu vẻ mặt tự nhiên, sớm đã nghĩ ra câu từ, cô ấy giải thích: “Cô hai gần đây đang luyện một loại độc công, cô ấy nhờ em chỉ cho vài vấn đề về độc công.”
“Luyện độc công?” Trác Kỳ nghe xong nửa tin nửa ngờ.
Trước đây ít lâu, Trác Kỳ vì để lấy lòng Lưu Hải Yến mà tìm một quyển bí kíp “Độc Công” đưa cho Lưu Hải Yến.
Nhưng mà quyển bí kíp “Độc Công” đó có kim lượng không lớn. Nhưng Lưu Hải Yến thích võ, Trác Kỳ chỉ là hùa theo sở thích của cô mà thôi.
Lưu Hải Yến lo lắng có người đang âm thầm theo dõi mình, nên trước khi đi đã nói với Ngân Châu, nếu Trác Kỳ hỏi đến việc này thì cứ trả lời như vậy.
Trác Kỳ nói với Ngân Châu: “Ngân Châu, anh không dễ dàng gì mới ngồi lên được vị trí quản gia nhà họ Lưu. Có điều, cô hai vẫn luôn xem anh là cái gai trong mắt, em có hiểu ý anh không?”
“Yên tâm đi! Em chỉ nói với cô ấy những tư liệu liên quan đến độc vật, chỉ là những tư liệu cơ bản nhất thôi. Thuật tĩnh Vân Hương của bọn em, anh cũng biết mà, ngoại trừ những người thân cận ra thì không truyền cho người ngoài. Đương nhiên em sẽ đứng về phía anh rồi!”
Trác Kỳ nắm tay Ngân Châu, nói: “Ngân Châu, đợi sau khi anh hoàn thành đại sự, tất cả những gì anh có, đều là của em hết.”
“Thôi đi! Anh không có người phụ nữ khác bên ngoài là em đã cảm tạ trời đất rồi. Nếu như để em phát hiện lần nữa, anh biết hậu quả rồi đấy.”
“Nhưng mà dương khí trên người anh càng ngày càng nặng! Thật sự anh không khống chế nổi.” Trác Kỳ lộ ra vẻ mặt không đàng hoàng, bế Ngân Châu lên.
“Á! Anh…”
Trác Kỳ cười xấu xa: “Chúng ta cũng tu Âm Dương Chung, liền có thể nâng cao công lực. Vậy nên, đến lúc chúng ta luyện Âm Dương Chung rồi.”
Nha Trang, nhà họ Mã!
Mã Bá Lộc đã đợi cả một đêm, cũng không đợi được Trần Văn Sơn và Tiết Ân trở về.
Anh ta vốn muốn gọi điện thoại cho Trần Văn Sơn và Tiết Ân, nhưng lại lo lắng sẽ bại lộ quan hệ, Mã Bá Lộc gấp đến không biết phải làm sao mới tốt.
Rơi vào đường cùng, Mã Bá Lộc chỉ có thể gọi điện thoại cho Triệu Hùng.
Sau khi Triệu Hùng nghe xong tất cả, lại rất bình tĩnh.
Trần Văn Sơn là một người làm việc rất tỉnh táo, chẳng qua nhà họ Lưu ở Nha Trang lại là đầm rồng hang hổ. Lần này, đến Triệu Hùng cũng không nắm chắc Trần Văn Sơn và Tiết Ân rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không?
Hai người suốt đêm xông vào nhà họ Lưu, thẳng đến bây giờ đều không có tin tức gì. Hiển nhiên là có chuyện rồi!
“Triệu Hùng, anh nói gì đi chứ! Bây giờ phải làm sao?” Mã Bá Lộc thấy Triệu Hùng im lặng thì lên tiếng thúc giục.
“Cậu Mã, đừng gấp! Văn Sơn không phải tướng đoản mệnh đâu.”
“Ôi chao! Cái thằng này biết xem mệnh lúc nào vậy. Khẩn trương nghĩ cách đi, bây giờ phải làm sao đây?”
“Tôi đích thân đến Nha Trang!”
“Cái gì, anh đích thân đi?” Mã Bá Lộc bị dọa nhảy dựng.
Triệu Hùng nói: “Bất kể Văn Sơn sống hay chết, tôi cũng phải đích thân đi một chuyến.”
“Nhưng anh đi rồi thì thành phố Hải Phòng làm sao đây? Bọn họ đang đối phó với anh đấy.” Mã Bá Lộc lo lắng nói.
“Yên tâm đi! Tôi làm việc không lỗ mãng đâu. Tôi đã thu xếp xong chuyện ở Hải Phòng, tôi sẽ đi sớm về sớm!”
“Ngay cả Văn Sơn và Tiết Ân cũng không có tin tức, tôi sợ là anh cũng…”
“Sẽ không đâu, tin tưởng tôi!” Triệu Hùng trấn an Mã Bá Lộc.
Mã Bá Lộc thở dài một hơi, nhất thời cũng mất chủ ý.
“Anh xem thế nào thì làm! Nếu đến rồi, nhớ kĩ nhất định phải báo cho tôi.”
“Yên tâm, không thiếu phần quấy rầy anh được đâu.”
Sau khi cúp điện thoại, Mã Bá Lộc lập tức đến phòng sách của bố mình, Mã Thời Sinh.
Mã Bá Lộc thấy bố mình Mã Thời Sinh đang vẽ tranh, anh ta tiến vào phòng, nói: “Bố! Mấy người Văn Sơn xảy ra chuyện rồi.”
“Bố biết rồi.”
“Làm sao bố biết được?” Mã Bá Lộc cảm thấy kì lạ, bản thân còn chưa bẩm báo với bố, sao bố biết được bọn Trần Văn Sơn xảy ra chuyện chứ.
Mã Thời Sinh buông bút lông trong tay xuống, quay người nhìn Mã Bá Lộc, nói: “Văn Sơn bọn họ cả đêm không quay lại, chứng tỏ đã xảy ra chuyện. Tên nhóc con chính vì quá khẩn trương, sao lại bắt đầu làm việc không nghiêm cẩn rồi.”
Mã Bá Lộc “ồ” một tiếng, nói: “Triệu Hùng muốn đích thân đi Nha Trang!”
“Cậu ta đến đó làm gì? Làm càn!”
“Lập tức gọi điện thoại cho Triệu Hùng, nói cậu ta đừng đến Nha Trang. Một khi cậu ta rơi vào tay nhà họ Lưu, vậy thì chuyện này không xong rồi. Bố đã tìm người đến cứu bọn Trần Văn Sơn rồi.”
“Hả! Thật sao bố?” Mã Bá Lộc vui mừng kêu lên.
“Thằng ranh này! Bố có cần phải lừa con không?” Mã Thời Sinh cười cười.
Mã Thời Sinh nói với Mã Bá Lộc: “Nếu như Triệu Hùng bị nhà họ Lưu bắt giữ, nhà họ Mã chúng ta và nhà họ Lưu nhất định sẽ không cần nể mặt gì nữa. Chỉ cần Triệu Hùng không xảy ra chuyện gì, bố sẽ có cách ứng phó nhà họ Lưu. Nhà họ Lưu mặc dù là một đối thủ đáng sợ, nhưng bố có thể trở thành nhà giàu có nhất Hải Nam, há lại là hư danh. Người ta chỉ tưởng rằng chúng ta dựa vào tổ sư gia, chứ không biết rằng trong tay bố con cũng có át chủ bài.”
“Bố! Vậy át chủ bài trong tay bố là gì thế?”
“Đến lúc đó con sẽ biết thôi!” Mã Thời Sinh cười cười.
Mã Bá Lộc tức khắc rút điện thoại ra gọi cho Triệu Hùng, nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh không được đến Nha Trang. Ba tôi đã nói rồi, ông ấy sẽ phái người đến nhà họ Lưu ứng cứu bọn Văn Sơn.”
“Bố anh? Cậu Mã, nhà họ Mã các anh không phải là thương nhân đơn thuần sao? Sao lại tham gia vào chuyện giang hồ phân tranh?”
Mã Thời Sinh tiếp lấy điện thoại từ trong tay Mã Bá Lộc, ông ta nói: “Nếu không phải là vì tên nhóc cậu, tôi sao có thể xuất ra át chủ bài của nhà họ Mã chứ!”