Triệu Hùng không biết liệu Tần Tần Linh đã biết về chuyện cả nhà của cô nhóc đã bị diệt sạch hay chưa. Hy vọng Tần Tam gia có thể bình an trở về! Nếu không, chỉ còn lại một mình Tần Tần Linh bơ vơ lẻ loi, cuộc đời này của cô nhóc sẽ mãi mãi bị bao phủ trong mây mù u tối.
"Anh họ!" Tần Tần Linh ngã nhào vào trong vòng tay của Triệu Hùng.
Tần Tần Linh cao ước chừng một mét sáu mươi lăm, không khác gì so với một người phụ nữ trưởng thành. Chỉ là gương mặt của cô nhóc trông rất ngây ngô, nhìn qua giống như một đứa trẻ con ngây thơ.
Ở trong mắt Triệu Hùng, Tần Tần Linh chỉ là một người em gái nhỏ.
Trong số những người thân của Triệu Hùng bên nhà họ Triệu, chỉ có duy nhất cô em họ Triệu Hiền là một lòng một dạ đối xử tốt với anh. Mấy anh em họ khác đã bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh trong các xí nghiệp của gia tộc, từ lâu đã luôn coi Triệu Hùng đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Triệu. Cho nên, Triệu Hùng rất yêu quý các thân thích có quan hệ họ hàng với mẹ Tần Uyển trong nhà họ Tần bên này.
"Tần Linh, em cứ an tâm ở lại thành phố Hải Phòng đi. Ở luôn chỗ này của bác Trần cũng được, hoặc là có thể đến nhà anh."
Tần Tần Linh lùi ra phía sau thoát khỏi vòng tay của Triệu Hùng, lắc đầu nói: "Anh họ, em tạm thời không thể đến nhà anh. Em phải ở lại chỗ này, chờ ông nội trở về cùng với ông Cửu."
Triệu Hùng khẽ gật đầu, nói: "Vậy cũng tốt! Nhà của bác Trần rất an toàn, em ở chỗ này cứ tự nhiên như nhà của mình. Chờ khi nào rảnh, anh sẽ dẫn theo chị dâu của em tới thăm em."
"Anh họ! Người phụ nữ tên là Thanh Tịnh thực sự là vợ của anh sao?" Tần Tần Linh mở to đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh, hỏi Triệu Hùng.
"Đúng vậy! Cô ấy tên là Lý Thanh Tịnh. Là một người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán trong giới kinh doanh!"
"Chị dâu thực sự xinh đẹp lắm luôn!" Tần Tần Linh hâm mộ sợ hãi than nói.
Triệu Hùng cố ý nghiêm mặt, nói đùa với Tần Tần Linh: "Làm sao? Em cảm thấy người anh họ này của em không xứng với chị dâu xinh đẹp của em hử?"
Tần Tần Linh bật cười một tiếng, ôm lấy cánh tay của Triệu Hùng, nói: "Làm sao em có thể nghĩ như vậy được? Anh họ lấy được bà xã xinh đẹp như vậy, điều này nói rõ anh cũng rất ưu tú đó!"
"Được rồi! Anh dẫn em đi tìm bác Trần cùng Văn Sơn đi."
Triệu Hùng nói xong, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Tần Tần Linh, đi đến gần chỗ Trần Thiên Trung và Trần Văn Sơn đang nói chuyện.
Trần Thiên Trung thấy Triệu Hùng cùng Tần Tần Linh nắm tay nhau, dáng vẻ trông giống như anh em, ông cười híp mắt nhìn hai người, nói: "Triệu Hùng! Cuối cùng cậu được làm quen với người em gái Tần Linh này rồi nhỉ."
Trên gò má của Tần Tần Linh hiện lên ráng mây hồng, ngượng ngùng rút tay mình ra khỏi bàn tay của Triệu Hùng.
Triệu Hùng không ngờ rằng da mặt của cô nhóc này mỏng như vậy, anh mỉm cười với Trần Thiên Trung, nói: "Đúng vậy ạ! Tần Linh là em họ chỗ bà con xa của cháu nhưng cháu cảm thấy thân thiết tựa như em gái ruột của cháu ấy."
Trần Thiên Trung cười ha hả, khẽ gật đầu, nói: "Nói cho hai người biết một tin tức tốt, ông Khổng cùng Tần Tam gia đã về tới nhà an toàn. Đồng thời, ông Khổng đã đánh nhau một trận cùng với đối phương, đánh chết hai người ngay tại chỗ, đây có thể coi là đã báo thù cho người nhà họ Tần."
Vành mắt của Tần Tần Linh đột nhiên đỏ lên, khóe môi mấp máy hỏi Trần Thiên Trung: "Ông Trần, bố mẹ của cháu thực sự đã không còn trên đời nữa ạ?"
"Cái này..."
Trần Thiên Trung liếc mắt nhìn Triệu Hùng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Triệu Hùng bước đến gần, dắt tay Tần Tần Linh, nói: "Tần Linh, bọn anh đều là gia đình của em!"
Tần Tần Linh "Vâng" một tiếng, sau đó ngã vào trong vòng tay của Triệu Hùng, đau thương khóc òa lên.
Triệu Hùng không biết làm như thế nào để an ủi cô nhóc. Tần Tần Linh mới chỉ có mười lăm tuổi mà thôi, vậy mà gia đình đã gặp phải tình cảnh gay go như vậy. Triệu Hùng biết Tần Tần Linh đang phải chịu đựng một nỗi đau không nên có ở trong độ tuổi này. Anh dùng mọi cách mà mình có thể nghĩ ra, an ủi một hồi lâu mới khiến Tần Tần Linh ngừng khóc nỉ non, nói với cô nhóc: "Tần Linh, em đừng khóc! Nếu em không thể nuốt trôi cơn giận này, vậy thì em vùng lên báo thù rửa hận cho gia đình mình đi, đối đầu với kẻ địch đã ra tay sát hại gia đình em. Người này tên là Trần Văn Sơn, là một cao thủ trong phương diện luyện võ, em có thể xin làm học trò của anh ta. Nếu em thành công trong việc luyện tập võ công trong tương lai, em sẽ có thể tự tay gi3t chết kẻ đã sát hại gia đình em, báo thù cho họ."
Trần Văn Sơn nghe vậy, ngạc nhiên giật nảy mình, anh ta không ngờ rằng Triệu Hùng lại muốn anh ta dạy võ công cho cô nhóc Tần Tần Linh này.
Anh ta là một người đàn ông khá cẩu thả, ngay cả bạn gái cũng không có lấy một người, làm thế nào có thể dạy dỗ cho một đồ đệ nữ được. Hơn nữa, bọn họ rất khắt khe trong việc chọn đồ đệ, nếu như người muốn họ kỹ thuật của bọn họ không vượt qua được một vài khâu kiểm tra cơ bản thì bọn họ không thể nhận người đó làm đồ đệ được. Ngoài ra, trong quy định của bọn họ không cho phép truyền lại tuyệt kỹ phi đao cho người ngoài.
Trần Văn Sơn nói rõ tình huống cho Triệu Hùng, nói không phải mình không muốn dạy, mà là thật sự không thể dạy được. Anh ta không có cách dạy Tần Tần Linh.
Triệu Hùng có thể hiểu được hoàn cảnh này của Trần Văn Sơn, người học võ trong các môn phái đều có những quy định kỳ lạ. Tuy vậy nhưng anh vẫn không từ bỏ hy vọng, nếu như cô em họ Tần Tần Linh này có thể nhận được sự chỉ dạy của Trần Văn Sơn, trong tương lai nhất định cô nhóc sẽ có khả năng báo thù được cho gia đình.
Triệu Hùng đề nghị với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, để Tần Linh làm đồ đệ bên ngoài môn phái của anh đi! Anh không cần dạy cho cô nhóc tuyệt kỹ phi đao, dạy một vài kỹ năng tự vệ cũng được."
Lần này Trần Văn Sơn không có lý do từ chối, đành phải gật đầu, nói với Tần Tần Linh: "Bình thường anh bề bộn nhiều việc, chờ khi nào em thu xếp ổn thỏa mọi việc của em thì đến văn phòng thám tử Văn Sơn tìm anh, những lúc rảnh rỗi em có thể giúp anh làm một vài công việc trong văn phòng thám tử."
Trần Thiên Trung nghe vậy, nhíu mày hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ! Tần Linh vẫn còn nhỏ, cậu không định cho cô bé đi học sao?"
Triệu Hùng nghe nghe được lời nói này của Trần Thiên Trung, im lặng suy nghĩ một hồi, đúng là lúc nãy anh chỉ lo lắng nên làm thế nào để báo thù thay cho người em họ Tần Tần Linh này. Tần Tần Linh mới mười lăm tuổi, quả thật vẫn còn nhỏ, đây là độ tuổi nên được đi học, anh không thể làm gián đoạn việc học của cô nhóc.
"Như thế này vậy! Khi nào Tần Linh thu xếp ổn thỏa trong việc ổn định cuộc sống ở đây, tôi sẽ tìm cho cô nhóc một trường học thích hợp. Cô nhóc có thể tận dụng thời gian sau khi học xong để tới chỗ của Văn Sơn hỗ trợ công việc liên quan đến trinh thám, đồng thời Văn Sơn có thể dạy cô nhóc một vài kỹ năng tự vệ."
Trần Văn Sơn khẽ gật đầu, nói rằng phương pháp này có thể thực hiện.
Anh ta cũng không muốn Tần Tần Linh bỏ qua việc học bình thường để học võ công.
Ở thời đại này, bây giờ đã không còn là thời gian có thể chém chém giết giết một cách tùy ý nữa rồi. Cho dù rất nhiều người nóng lòng muốn học võ, nhưng sau khi học xong các kỹ năng, cuối cùng vẫn phải nghĩ cách tìm được một công việc lương cao giống như mọi người bình thường khác. Ngay cả những người có tên trên "Võ Thần Bảng" cũng vậy, hoặc là làm vệ sĩ cho một tập đoàn tài chính hùng mạnh hoặc là làm bảo vệ trông coi nhà cửa cho các gia đình giàu có.
Triệu Hùng nắm lấy tay của Tần Tần Linh, hai người ngồi xuống trên ghế sô pha. Triệu Hùng trò chuyện một hồi với Trần Thiên Trung cùng Trần Văn Sơn về chuyện liên quan tới "Thánh đàn".
Bỗng nhiên, bọn họ nhìn thấy Lan Ngọc Tâm đỡ lấy Cửu gia từ trên lầu đi xuống.
Sau khi Lan Ngọc Tâm đưa Cửu gia đến trước mặt đám người Triệu Hùng và Trần Thiên Trung, đột nhiên bà ta quỳ một gối xuống mặt đất, nói với Triệu Hùng: "Cậu Triệu, lúc trước Lan Ngọc Tâm tôi đây đã có hành vi xúc phạm đến cậu, xin cậu hãy tha thứ cho tôi. Không ngờ rằng cậu đã phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại rồi nghĩ ra kế hoạch lần này, tất cả những gì cậu làm đều là vì muốn cứu Cửu gia, cứu công ty Cửu Đường của chúng ta."
Triệu Hùng vội vàng đỡ Lan Ngọc Tâm đang quỳ trên mặt đất dậy, nói: "Đường chủ Lan, dì làm cái gì vậy. Cháu là người vế dưới, dì quỳ xuống như vậy là muốn cháu giảm thọ hay sao?"
Lan Ngọc Tâm đứng lên, nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, nói: "Cậu Triệu, bây giờ cậu là người đứng đầu của công ty Cửu Đường, không phải là người vế dưới gì hết. Về sau nếu cậu có chuyền cần sai khiến tôi, cho dù có phải xông pha nơi khói lửa hay chèo đèo lội suối, Lan Ngọc Tâm tôi đây cũng sẽ không chối từ."
Triệu Hùng mỉm cười, nói: "Đường chủ Lan, danh hiệu người đứng đầu của công ty Cửu Đường của cháu chỉ là một cái danh xưng trên danh nghĩa mà thôi. Cửu gia và bác Trần đều biết ngày nào cháu cũng phải loay hoay trong một đống việc, cháu thực sự không dư thừa năng lượng để quản lý công ty Cửu Đường. Vì vậy, cháu chỉ có thể giải quyết nhưng công việc lớn cho công ty Cửu Đường thôi, cho nên cháu đành phải nhờ dì đến quản lý những công việc bình thường của công ty Cửu Đường vậy."
"Điều này..." Trên mặt Lan Ngọc Tâm hiện lên biểu cảm kinh ngạc.
Cửu gia cười nói: "Lan Ngọc Tâm à! Triệu Hùng nói đúng đó. Mặc dù Tần Cửu gia tôi đây không chết, nhưng lại không có gì khác so với chết thật. Từ nay về sau chỉ có mỗi Tần Cửu gia mà thôi, trên giang hồ không còn có cái danh hiệu Cửu gia này nữa. Triệu Hùng phải thường xuyên bận bịu việc chăm sóc cho gia đình, ngoài ra còn phải quản lý thương hội thành phố Hải Phòng và xử lý công việc trong tập đoàn Hùng Quang, nếu như bà có thời gian thì xử lý một vài công việc trong công ty Cửu Đường hộ thằng bé đi!"
Sau khi Lan Ngọc Tâm biết rõ đầu đuôi ngọn nguồn, bà ta không có ý định từ chối nữa. Hơn nữa, bà ta có uy tín cực kỳ cao ở "Công ty Cửu Đường", việc bà ta xử lý công việc trong "Cửu đường" thay mặt cho Triệu Hùng có thể nói là vô cùng hợp tình hợp lý.
Triệu Hùng ngồi ở trong nhà Trần Thiên Trung hơn một tiếng đồng hồ, lúc này anh mới nói rằng con gái Triệu Dao Châu của anh sắp phải tham gia buổi biểu diễn cuối kỳ, ngoài ra còn phải họp phụ huynh cho cậu nhóc Thẩm Văn Hải nữa. Anh muốn đưa Tần Tần Linh về nhà mình một chuyến, để cô nhóc làm quen một chút với người trong nhà của anh.
Trần Thiên Trung có thể hiểu được dụng ý của Triệu Hùng. Triệu Hùng đang lo lắng trước khi Tần Tam gia trở về, Tần Tần Linh ở cùng một chỗ với hai ông lão không biết chơi với người trẻ tuổi là ông và Cửu gia, sợ cô nhóc sẽ suy nghĩ lung tung hoặc là đau buồn vì gia đình mình cả ngày. Nếu như Triệu Hùng dẫn cô nhóc Tần Tần Linh về nhà của anh để điều chỉnh tâm trạng, chắc hẳn cô nhóc sẽ vui hơn. Nghĩ vậy, Trần Thiên Trung gật đầu đồng ý.
Sau khi Triệu Hùng dẫn theo Tần Tần Linh ra khỏi biệt thự của Trần Thiên Trung, anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho bà xã Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, hôm nay mấy giờ em trở về?"
"Em đã về nhà rồi! Nhân tiện, anh đã xử lý xong chuyện bên kia chưa, lúc nào thì anh về nhà?" Lý Thanh Tịnh lo lắng hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng nói với bà xã Lý Thanh Tịnh: "Anh đã xử lý xong công việc của mình rồi, đang trên đường về nhà đây. À phải, hôm nay anh dẫn theo một người trở về nhà mình, người này muốn được gặp em lắm đó."
"Ai vậy?" Lý Thanh Tịnh hỏi.
Triệu Hùng cố ý nói theo kiểu khiến cô tò mò hơn: "Đợi anh trở về em sẽ biết!"
"Hừ! Lại còn chơi trò này với em nữa, anh cứ thử trêu em quá đà đi, chờ anh trở về xem em có cho anh một trận không nhá. Nếu bây giờ anh đang trên đường trở về, thế thì em sẽ chờ anh về nấu cơm vậy, em đã cắt gọn nguyên liệu nấu ăn rồi."
"Được rồi! Em cứ để nguyên liệu nấu ăn vào trong mâm là được, khoảng mười mấy phút nữa anh sẽ về đến nhà." Triệu Hùng nói xong, cuối cùng còn "Moa!" một tiếng với điện thoại di động, sau đó mới cúp điện thoại.
Tần Tần Linh nhìn Triệu Hùng với khuôn mặt đầy hâm mộ, nói: "Anh họ, em ghen tị với tình cảm của anh và chị dâu quá đi mất, hai người lãng mạn thật đấy!"