Lúc Triệu Hùng hỏi có phải Triệu Khải Thời có tình cảm với cô ta không, Lưu Văn Nhân nín thở lẳng lặng lắng nghe.
Cô ta rất muốn biết câu trả lời thực sự của Triệu Khải Thời.
Triệu Khải Thời im lặng một lúc, mới chậm rãi nói: “Người không phải là cỏ cây, sao có thể vô tình, huống chi bố và Văn Nhân còn có Niệm Tư.”
Sau khi nghe được câu trả lời của Triệu Khải Thời, những giọt nước mắt vui mừng trào ra từ khóe mắt của Lưu Văn Nhân. Dường như tất cả những gì cô ta bỏ ra đều xứng đáng.
Sau khi nghe được câu trả lời của Triệu Khải Thời, Triệu Hùng không khỏi cười lạnh nói: “Vậy ông đối với mẹ của tôi thì sao? Có phải ông đã sớm quên bà ấy rồi à?”
“Bố không! Trong lòng bố, không ai có thể thay thế được vị trí của mẹ con.”
“Tình cảm của ông thật rộng rãi quá đấy! Chỉ là đáng tiếc người cặn bã như vậy không đáng để người khác thông cảm!” Triệu Hùng hừ một tiếng, mắt lộ sát khí nói.
Lưu Văn Nhân đã sớm biết rằng cho dù cô ta có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay thế được vị trí của Tần Uyển trong tâm trí của Triệu Khải Thời. Nhưng trong lòng Triệu Khải Thời có cô ta, vậy là đủ rồi!
Triệu Hùng lạnh lùng nói: “Tất cả những chuyện này đều vì hồ ly tinh Lưu Văn Nhân kia dựng lên, chỉ cần cô ta chết như vậy tất cả đều sẽ kết thúc.” Nói xong, thân hình lóe lên, người đã đến chỗ Lưu Văn Nhân đang ẩn náu. Anh đưa bàn tay to kéo Lưu Văn Nhân từ sau bức tường ra: “Cô đi ra ngoài cho tôi!”
Triệu Khải Thời biết Lưu Văn Nhân đang trốn ở cách đó không xa, nhưng ông ta không ngờ rằng Triệu Hùng sẽ bất ngờ tấn công Lưu Văn Nhân.
Ông ta đã nghe Trần Thiên Trung nói rằng Triệu Hùng đã bước chân vào cao thủ “Thiên Bang”. Nhưng không ngờ thân thủ của Triệu Hùng lại kinh khủng như vậy. Chỉ một cái lắc mình, người đã ra xa hơn mấy mét.
Triệu Hùng đẩy Lưu Văn Nhân xuống đất, rút “Ngư Trường Kiếm” ở ống quần ra, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng của Lưu Văn Nhân, tức giận nói: “Lưu Văn Nhân, cô còn muốn nói gì không? Nếu không phải do đồ hồ ly cô làm bố tôi điên đảo thần hồn thì sao ông ta có thể làm ra chuyện vứt bỏ mẹ tôi được?”
Triệu Khải Thời vội vàng chạy tới, che ở trước người Lưu Văn Nhân, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Triệu Hùng, con không thể giết cô ấy!”
“Ông tránh ra! Không phải ông không biết thân phận của người đàn bà này đúng không? Loại yêu nữ như cô ta, chết còn chưa hết tội!”
“Láo xược! Con không chịu nghe bố nói?” Triệu Khải Thời giận dữ hét lên.
Triệu Hùng cười lạnh nói: “Lúc này, ông lại lên mặt bố với tôi à. Ông ở đâu khi mẹ tôi cần ông bầu bạn nhất? Ông ở đâu khi tôi nghèo túng không ai giúp đỡ nhất? Mối quan hệ giữa bố con chúng ta rơi vào tình cảnh này đều là do người đàn bà này ban tặng. Chỉ cần cô ta chết, tôi sẽ tha thứ cho ông. Mối ân oán giữa bố con chúng ta được xóa sạch và chúng ta có thể quay về như xưa.”
“Con biết con đang làm cái gì không?” Triệu Khải Thời tức giận gầm lên.
“Tất nhiên là tôi biết! Lưu Văn Nhân là kẻ chủ mưu trong chuyện này. Một yêu nữ như vậy chỉ biết mê hoặc đàn ông. Một người phụ nữ tồi tệ như thế này, người người đều muốn giết.”
Triệu Hùng vừa dứt lời, lại nghe thấy Lưu Văn Nhân nói: “Khải Thời, Triệu Hùng nói đúng! Tất cả chuyện này là do em dựng lên. Nếu em chết, có thể làm bố con anh quay về với nhau, vậy thì em sẵn sàng hy sinh vì anh. Điều duy nhất em không yên tâm là Niệm Tư, anh nhất định phải tự tay nuôi dạy con bé đến lúc nó trưởng thành.”
Triệu Hùng đe dọa Triệu Khải Thời: “Người phụ nữ này nói đúng! Nếu cô ta chết thì mọi chuyện coi như xong. Tôi sẽ không còn tính toán đến ân oán trước đây nữa, sẽ giảng hòa với ông. Ông mau tránh ra để tôi một kiếm giết cô ta.”
“Muốn giết cô ấy, vậy hãy giết bố trước đi!” Triệu Khải Thời giang hai tay ngăn cản, ra vẻ thấy chết không sờn.
Ông ta đã nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi ngày này đến, Triệu Khải Thời vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Triệu Hùng mang theo “Ngư Trường Kiếm” bên mình, ban đầu chỉ để tự vệ. Chỉ là đến lúc anh tức giận, trong lòng anh vẫn muốn làm thế này!
Lưu Văn Nhân vốn xuất thân là người của “Tây Giao”, nếu không phải cô ta xuất hiện, sao Triệu Khải Thời có thể mê đắm vẻ đẹp và sự trẻ trung của Lưu Văn Nhân mà bỏ qua sống chết của vợ mình?
Loại phụ nữ này nên giết!
Loại phụ nữ xấu xa phá hoại gia đình người khác này, nên giết!
Hơn nữa cô ta còn là người “Tây Giao”, càng nên giết!
Khi Triệu Hùng nhìn thấy Triệu Khải Thời che ở trước mặt Lưu Văn Nhân, không chịu tránh ra thì tức giận hét lên: “Triệu Khải Thời, nếu trong lòng ông còn cảm thấy có chút áy náy với mẹ tôi thì tránh ra cho tôi! Ông chính là bị loại yêu nữ Lưu Văn Nhân này mê hoặc, yêu nữ chưa diệt trừ thì nhà họ Triệu khó yên!”
Triệu Khải Thời trầm mặt, lạnh lùng nói: “Triệu Hùng, bố còn tưởng rằng con đã trưởng thành, trở nên chín chắn. Nhưng hành vi trước mặt của con thật sự khiến bố thất vọng. Trên đời này, tình yêu không có đúng sai, sai là chúng ta gặp nhau không đúng lúc, thích không đúng đối phương.”
“Đừng nói chuyện yêu đương với tôi, càng đừng nói đến chuyện tình yêu chó má của hai người. Triệu Khải Thời, đừng quên thân phận của ông là gì? Ông là người nhà họ Triệu, ông nên biết sứ mệnh của nhà họ Triệu là cái gì? Nhưng hôm nay ông lại ở cùng yêu nữ Lưu Văn Nhân này, ông không làm… Tổ tiên của nhà họ Triệu thất vọng à? Tránh ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí với ông.” Triệu Hùng cầm thanh kiếm trong tay chĩa vào ngực Triệu Khải Thời.
Trên thanh Ngư Trường Kiếm, toàn thân có một tầng khí trắng hư không, cất chứa một tầng ánh sáng lạng.
Ngư Trường Kiếm là một trong mười thần kiếm thời thượng cổ.
“Ngư Trường Kiếm” trong tay Triệu Hùng mặc dù là một thanh kiếm mô phỏng theo. Nhưng vì nó đến từ tay của “thầy Toàn” hậu nhân của nghệ nhân Lỗ Ban nên độ sắc bén không thua gì “Ngư Trường Kiếm” thật.
Vẻ mặt Triệu Khải Thời cực kỳ bình tĩnh, nhìn về phía Triệu Hùng nói: “Bố sẽ không tránh ra! Nếu như con còn hành động liều lĩnh như thế này, con thật sự làm bố quá thất vọng rồi!”
Triệu Hùng giận dữ thét gào: “Tôi còn thất vọng về ông hơn! Mau tránh ra cho tôi!”
Nói thì chậm việc xảy ra thì nhanh!
“Ngư Trường Kiếm” trong tay Triệu Hùng vỗ nhẹ vào cánh tay Triệu Khải Thời.
Thân thể Triệu Khải Thời không tự chủ được bị lực đập mạnh về một bên.
Triệu Hùng cầm “Ngư Trường Kiếm” trên tay nhanh chóng đâm vào chỗ cổ họng của Lưu Văn Nhân.
Lưu Văn Nhân không né tránh, cô ta đã sớm biết mình sẽ có một ngày như vậy. Chỉ cần có thể để Triệu Khải Thời và Triệu Hùng hòa giải với nha, cô ta nguyện ý hy sinh bản thân mình.
Cô ta rũ mắt, nhắm chặt mắt.
Giữa ánh chớp, trong đầu của cô ta chỉ nghĩ đến Triệu Khải Thời và con gái Niệm Tư.
Sống và chết của một người, thật ra chỉ là một ý nghĩ.
Cái chết, đối với Lưu Văn Nhân, có thể là một sự giải thoát thực sự!
Một dòng máu tươi bắn tung lên, “Ngư Trường Kiếm” trong tay Triệu Hùng trực tiếp xuyên qua ngực Triệu Khải Thời.
“Bố!...”
“Khải Thời!..”
Cùng lúc đó, tiếng khóc của Niệm Tư cũng vang lên.
“Bố!...”