Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nghe nói sẽ ra ngoài du lịch, Lý Diệu Linh vui gần chết. Từ lúc ở tỉnh ra đến Quý Châu chưa từng yên bình, cuối cùng cũng có thể du lịch.

Đầu tiên là Triệu Hùng đi lòng vòng quanh thành phố Quý Vinh, dẫn theo những người này đến công viên Thủy Lâm Sơn, cốc Uyên Ương.

Vừa đến đây, Lý Diệu Linh vui phát rồ, chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, không mua chỗ này thì mua chỗ kia. Lý Diệu Linh thỏa mãn mà khoe với chị gái Lý Thanh Tịnh, nói tiền mình kiếm được nhờ livestream mà có. Lý Thanh Tịnh mặc kệ cô ấy.

Ở công viên Thủy Lâm Sơn, Dao Châu và Thẩm Văn Hải đang đùa giỡn với nhau. Triệu Hùng và vợ Lý Thanh Tịnh, Hoa Di ngồi cạnh nhau.

Lý Thanh Tịnh nói với Hoa Di: “Bác sĩ Hoa, chị theo bọn em đi du lịch được không?”

“Chị đâu có thời gian chứ! Có rất nhiều chuyện ở phòng khám, chị cũng không thể hưởng chút ánh sáng của các em mà đi du lịch. Nhưng mà chị nghe các em nói, hình như có người muốn gây hại cho các em, chắc chắn phải cẩn thận với chuyện này đấy.” Hoa Di lo lắng nói.

Triệu Hùng tiếp lời: “Em yên tâm đi, anh đã giao kèo xong với Liêu Minh và người của nhà họ Diệp rồi, để bọn họ để lại một số cao thủ âm thầm bảo vệ bọn em. Qua chuyện ở Quý Châu, anh tin là đám chó hoang này sẽ yên tĩnh một thời gian.”

“Vậy là tốt rồi! Đúng rồi, em nghe nói thác nước Hoa Linh Đường rất đẹp, ngày mai chúng ta đi xem thử.” Hoa Di đề nghị.

“Được, ngày mai chúng ta sẽ đi ngắm thác nước.”

Sáng sớm hôm sau, đoàn người Triệu Hùng lái xe đến thác nước Hoa Linh Đường, chỉ đi mất hai giờ đi xe.

Lý Diệu Linh lại livestream, nói với fan: “Mọi người thấy không, sau lưng tôi là thác nước lớn nhất trong nước, có phải là hùng vĩ lắm hay không? Đi theo streamer Diệu Linh, tôi sẽ dẫn mọi người lĩnh hội non sông xinh đẹp của tổ quốc! Lần này bọn tôi đã tung ra một sản phẩm mới, là hai xà phòng thủ công và hai loại kem dưỡng da. Những ai muốn mua có thể ấn vào link trực tiếp, hàng sẽ đến người các bạn theo thứ tự ấn nha!”

Lý Diệu Linh đang hăng say, từ từ lùi về sau, không ngờ giẫm trúng chân một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.

“Xin lỗi, xin lỗi! Tôi đang livestream nên không cẩn thận giẫm trúng anh!” Lý Diệu Linh vội vàng xin lỗi đối phương.

Người đàn ông kia thấy Lý Diệu Linh trông có vẻ thanh thuần sạch sẽ, bèn sờ lên mặt cô ấy: “Ồ, cô bé làm nghề livestream à? Được đó, nói cho anh biết ID của em đi, anh đây sẽ online để tặng thưởng cho em!”

Lý Diệu Linh trở tay tát vào mặt đối phương, tức giận nói: “Tên lưu manh này, sờ mặt tôi làm gì đó!”

Lý Thanh Tịnh đang đi về phía cô ấy, thấy em gái Lý Diệu Linh đang tranh chấp với người ta, vội vàng đi đến kéo em gái ra, hỏi Lý Diệu Linh: “Có chuyện gì vậy em?”

“Em đang livestream, không ngờ giẫm phải chân tên này, em xin lỗi anh ta trước rồi, anh ta lại sờ mặt em!”

Người đàn ông kia nói như đúng rồi: “Sao vậy? Cô đạp trúng chân tôi mà còn cãi lý?”

“Tôi đã xin lỗi anh rồi!”

“Xin lỗi? Vậy tôi đạp cô một cái rồi nói xin lỗi, cô thấy được không?”

“Anh…”

Lý Diệu Linh tức không chịu nổi, không nhịn được chỉ vào mặt anh ta chửi ầm lên: “Đồ lưu manh, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào bụng dạ hẹp hòi như anh!”

Anh ta lén lút quan sát Lý Diệu Linh rồi nhìn Lý Thanh Tịnh, thấy dáng vẻ hai chị em này xinh đẹp, lập tức sinh ra ý xấu.

“Này hai người đẹp! Khu vực này tôi có quan hệ rộng, hai người đi theo tôi, tôi dẫn hai người đi du lịch một vòng ở cảnh đẹp gần đây nhé?”

“Anh là ai chứ? Có anh rể tôi dẫn nhóm tôi đi du lịch, cần anh biểu hiện à!” Lý Diệu Linh mắng anh ta.

“Ồ, các người có biết đại ca của tôi là ông chủ Tu. A, các người là người bên ngoài, chắc là chưa từng nghe thấy tên ông chủ Tu, anh ấy là đại ca ở đây, kinh doanh ngành du lịch này, chỉ cần nhắc đến anh ấy, đi đâu cũng được miễn phí. Sao nào, đi chơi với tôi đi, tôi giới thiệu ông chủ Tu cho hai người.”

Lý Thanh Tịnh thấy người đàn ông này thèm hai chị em cô nhỏ dãi, cực kỳ kiêu ngạo, nhưng không muốn gây chuyện nên nói với anh ta: “Xin lỗi, bọn tôi không có hứng thú với ông chủ Tu nhà anh.” Nói xong, cô kéo em gái Lý Diệu Linh bỏ đi.

Lý Diệu Linh không thuận theo mà nói: “Chị, chị kéo em đi làm gì? Tên này ngang ngược như vậy, để anh rể dạy anh ta một bài học, trút giận thay em!”

“Trút giận gì chứ? Em còn thấy chuyện không đủ ầm ĩ à?” Lý Thanh Tịnh răn dạy em gái. Em gái bị khuyên răn, có vẻ phẫn nộ buồn bực.

Hai chị em vừa đi, người đàn ông kia huýt sáo một tiếng, bốn, năm tên lưu manh lập tức bao vây Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh. Lý Thanh Tịnh giấu em gái ra sau lưng mình, quát to với người kia: “Các người định làm gì?”

“Làm gì à? Dĩ nhiên là giới thiệu ông chủ Tu làm quen với hai người! Người đẹp, đừng ngại, ông chủ Tu rất hào phóng, dẫn hai cô đi ăn cơm trước, sau đó đến karaoke ca hát, còn lại muốn làm gì cũng được!”

“Không biết xấu hổ! Các người tránh ra cho tôi, nếu không thì tôi sẽ kêu người!”

“Kêu đi! Người đẹp kêu càng lớn thì tôi càng hưng phấn!” Người đàn ông cười ha ha mà nói.

Lúc này, Lý Thanh Tịnh liếc nhìn đám người Triệu Hùng ôm con gái Dao Châu, Thẩm Văn Hải, Hoa Di, Trần Văn Sơn, Tuyền ngốc, Tàn Kiếm Hồ A đi đến rồi.

Trước đó cô không muốn gây chuyện mới không xé chuyện này ra to, nhưng bây giờ rõ ràng gã đàn ông này muốn sàm sỡ em gái cô, còn muốn giới thiệu bọn họ cho “ông chủ Tu” gì đó, coi bộ hôm nay không dạy dỗ đám lưu manh này thì không thể tử tế được.

Lý Thanh Tịnh cố ý k1ch thích anh ta: “Thế à? Coi bộ ông chủ Tu mà anh nói có vẻ đáng gờm lắm đấy!”

“Dĩ nhiên là vậy, tôi đã nói là ông chủ Tu rất ghê gớm! Người đẹp, cô theo tôi đi, chỉ cần trèo lên được ông chủ Tu, đảm bảo các người sẽ nổi tiếng, giàu sang và ăn uống thoải mái!”

Người đàn ông giơ tay định sờ hai má Lý Thanh Tịnh, nhưng anh ta vừa giơ tay được một nữa, Tuyền ngốc đã túm sau áo anh ta, nhấc lên không trung.

“Ê, mày là ai? Thả tao xuống!”

Vừa dứt lời, Tuyền ngốc rót nội lực vào tay ném tên này xuống đất, khiến anh ta ngã dập mông thật mạnh dưới đất, suýt thì nát mông.

Mấy người đàn ông bên cạnh lập tức đánh về phía Tuyền ngốc, nhưng bọn họ vừa nhúc nhích đã bị Tàn Kiếm tung cước gạt ngã hết.

Hoa Di vội vàng chạy lên hỏi han Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, em không sao chứ?”

“Em không sao, ban nãy Diệu Linh giẫm trúng chân người này, xin lỗi người ta, nhưng người ta không bỏ qua, còn nói những lời vô sỉ lưu manh, định giới thiệu bọn em cho ông chủ Tu gì đó. Vốn là em không muốn làm ầm lên, nhưng người này không bỏ qua.”

Hoa Di kiên cường nói: “Thanh Tịnh, có nhiều lúc là thế đấy. Em càng yếu ớt, người khác càng ức hiếp em. Giao bọn họ cho anh Triệu Hùng đi, đừng làm mất hứng của chúng ta, chúng ta dẫn đứa bé đi dạo ở chỗ khác.”

Lý Thanh Tịnh “ừ” rồi gật đầu, đi theo Hoa Di rời khỏi đây. Lúc Lý Diệu Linh đi còn mách với Triệu Hùng: “Anh rể, vừa rồi tên này sờ mặt em, nhất định anh phải trút giận giúp em!”

“Bốp!”

Triệu Hùng tát thẳng vào mặt người đàn ông kia, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc, bàn tay nào của mày sờ mặt em vợ tao?”

Mặc dù Triệu Hùng mất đi nội lực nhưng ngày nào cũng kiên trì rèn luyện không nghỉ, cái tát này đánh đầu anh ta nổ đom đóm.

“Đại ca, tôi không có sờ mà!” Anh ta nói dối.

“Bốp!”

Triệu Hùng lại tát vào mặt anh ta, mặt mày đầy vẻ lạnh nhạt mà nói: “Ý của mày là em vợ tao nói dối?”

“Là do cô ta giẫm tôi trước mà!”

“Có phải là em ấy đã xin lỗi mày rồi đúng không?”

“Xin lỗi rồi!” Anh ta không dám giấu giiếm.

Ánh mắt sắc bén của Triệu Hùng nhìn chằm chằm người đàn ông này, anh hỏi: “Vậy mày có sờ mặt em ấy không?”

“Có… có sờ.”

“Tay nào?”

“Tay… tay phải!”

Triệu Hùng nói với Tuyền ngốc: “Tuyền ngốc, bẻ gãy tay phải của nó!”

Tuyền ngốc tóm lấy bàn tay phải của người đàn ông kia, dồn sức vào tay, chợt nghe anh ta kêu lên một tiếng “A!”, bàn tay phải đã gãy rồi, nhưng mà Tuyền ngốc đã nương tay lắm rồi, chỉ gãy chứ không dập nát, giữa hai trường hợp này khác nhau rất lớn.

“Cút đi! Nếu còn để tao thấy mày làm chuyện ác, chắc chắn tao sẽ đánh mày tàn phế.” Triệu Hùng lạnh lùng nói với anh ta.

Người đàn ông kia lập tức dẫn đồng bọn, chạy đi trong thê thảm tột cùng.

Khúc nhạc đệm nhỏ này không ảnh hưởng đến hứng thú của đám người Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, cũng chỉ mất vài phút để giải quyết.

Ngay khi đám người Triệu Hùng vừa đi dạo xong ở thác nước, đang ăn cơm ở một nhà hàng tên là “nhà hàng Minh Huy”, cửa nhà hàng bỗng bị đẩy mạnh ra, có hai mươi, ba mươi người xông vào trong nháy mắt.

Một tên đàn ông băng bó tay phải chỉ vào đám người Triệu Hùng, nói với một người đàn ông mặc vest mang giày da bên cạnh mình: “Ông chủ Tu, đó là đám người làm ầm ĩ ở khu thắng cảnh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK