“Triệu Hùng, anh mau nghĩ cách cứu mẹ em với!”
“Nông Tuyền, nhanh lên!”
Triệu Hùng quay sang nhờ Nông Tuyền hỗ trợ. Cậu gật đầu, rảo bước vô cùng nhanh, lấy đà nhảy ùm xuống nước. Mọi chuyện hiện tại, chỉ có thể trông chờ vào kì tích mà thôi!
Kĩ năng bơi của Triệu Hùng chỉ ở mức tạm được nhưng Nông Tuyền dáng dấp cao to, trông có phần nặng nề lại bơi giỏi vô cùng. Kim Trung vội vàng cùng Hà Ngọc Kỳ tìm nhân viên trông coi đập nước để hỗ trợ.
Khu vực này nước vô cùng sâu, phần đập có đoạn dốc nghiêng đổ xuống. Ngay cả Triệu Hùng cũng không dám cam đoan liệu Nông Tuyền có thể cứu Đào Thiên Trúc trở về hay không. Bởi vì bà đã chẳng thiết sống, vậy nên thời điểm nhảy xuống không hề giãy dụa, dựa theo lý thuyết thông thường thì rất nhanh sẽ chìm xuống đáy. Lý Thanh Tịnh gắt gao cắn môi, cuống quýt hỏi dồn.
“Triệu Hùng, mẹ em không biết bơi! Chúng ta làm sao bây giờ, mẹ em làm sao đây!”
“Thanh Tịnh, em đừng sốt ruột. Khả năng bơi lội của Nông Tuyền rất tốt, nhất định có thể cứu mẹ em, bình an trở về.”
Triệu Hùng an ủi Lý Thanh Tịnh. Thời điểm Đào Thiên Trúc cận kề cái chết, lời nói ra mang theo thông suốt, thấu hiểu cùng cảm tình chân thành. Nhờ vậy mà Triệu Hùng đã thay đổi cách nhìn về người phụ nữ này. Xem ra Đào Thiên Trúc hoàn toàn không phải hết thuốc chữa, ít nhất tấm lòng người mẹ của bà vẫn dào dạt xiết bao.
Đến lúc hạ quyết định, bà vẫn luôn quan tâm đến hai đứa con gái. Mà Lý Quốc Lâm bấy giờ chỉ có thể ở trên bờ loanh quanh sốt ruột, chẳng biết làm thế nào cho phải. Ở phía xa, Hà Ngọc Kỳ dẫn theo nhân viên cứu hộ chạy đến.
Nông Tuyền ngụp lặn dưới nước hơn một phút đồng hồ, cuối cùng chậm rãi trồi lên. Cậu ôm Đào Thiên Trúc đã bất tỉnh nhân sự trong tay, hô hoán.
“Cậu chủ, vị trí này quá mức nguy hiểm!”
“Trước tiên cậu cứ rẽ nước mà bơi, thuyền cứu hộ lập tức sẽ đến ngay!”
Triệu Hùng nhìn Nông Tuyền, không ngừng dặn dò. Nhìn thấy Đào Thiên Trúc an ổn nằm trong vòng tay đối phương, Lý Thanh Tịnh kích động chùi nước mắt giàn dụa trên gương mặt, thanh âm nhẹ nhõm.
“Tốt quá rồi!”
Nhân viên nhìn thấy có người gặp nạn bèn mở khóa đập, thả thuyền cứu hộ xuống. Tiếng động cơ vang lên, nhân viên điều khiển thuyền cứu hộ nhanh chóng chạy như bay, khiến bọt nước tung tóe trắng xóa cả vùng. Triệu Hùng cõng Lý Thanh Tịnh hướng về phía chiếc thuyền còn lại.
“Chúng ta qua kia chờ đi!”
Mọi người thấp thỏm đứng trên bờ đợi kết quả, nhìn thấy nhân viên chở Nông Tuyền cùng Đào Thiên Trúc trở về an toàn mới xem như yên tâm. Bọn họ bắt đầu đặt Đào Thiên Trúc xuống đất, thực hiện quá trình sơ cứu. Hơn năm phút trôi qua, thân thể bà đột nhiên co giật, nước chảy tràn từ khóe miệng, theo bả năng ho khùng khục không ngừng.
“Mẹ! Mẹ làm con sợ chết mất!”
Lý Thanh Tịnh ôm chầm lấy Đào Thiên Trúc, khóc nức nở. Nhưng mặc cho cô ôm chặt đến đâu, bà cũng chẳng có chút phản ứng nào cả. Triệu Hùng quan sát người phụ nữ trước mặt, cảm thấy dáng vẻ bà không được bình thường cho lắm bèn nhíu mày.
“Thanh Tịnh, trạng thái tinh thần mẹ em dường như không ổn thì phải.”
“Mẹ! Mẹ ơi!”
Nghe Triệu Hùng nói vậy, Lý Thanh Tịnh bèn buông tay, nhìn đôi mắt dại ra của Đào Thiên Trúc bền luống cuống huơ tay, thanh âm vô cùng nôn nóng. Tuy nhiên dù cô có kêu đến khản cổ, bà cũng chỉ một mực duy trì im lặng. Lý Thanh Tịnh quay đầu nhìn Triệu Hùng, gương mặt tràn ngập lo lắng.
“Triệu Hùng, mẹ em rốt cuộc bị sao thế này?”
“Anh không rõ! Kim Trung, nhanh chóng liên hệ bác sĩ tiến hành kiểm tra tổng quát cho bà ấy giúp tôi. Chẳng lẽ suýt chết đuối sẽ gây ảnh hưởng đến thần kinh?”
Kim Trung nghe vậy liền liên lạc với bác sĩ tại bệnh viện tư nhân nhanh chóng đến khách sạn Kim Nguyên. Sau đó, anh quay sang nhìn Triệu Hùng.
“Này, bây giờ chúng ta về khách sạn nhé? Tôi gọi bác sĩ đến đó rồi.”
“Được.”
Nông Tuyền ôm Đào Thiên Trúc, Triệu Hùng cõng Lý Thanh Tịnh, toàn bộ đều tranh thủ thời gian quay về khách sạn. Bác sĩ họ Hồ, sớm đã chờ sẵn bên trong, vừa nhìn thấy Đào Thiên Trúc liền thực hiện quy trình khám tổng quát. Toàn bộ quả thật không có gì đáng lo ngại, tuy nhiên từ đầu đến cuối bà vẫn ngồi yên tại chỗ, đôi mắt dại ra, không hề mở miệng nói bất kì lời này. Bác sĩ đi đến trước mặt Lý Thanh Tịnh, khẽ lắc đầu.
“Cô Lý, thân thể bệnh nhân vẫn vô cùng khỏe mạnh, thậm chí không có gì khác biệt so với những người thông thường. Có điều, đôi mắt bệnh nhân trống rỗng, từ chối tiếp xúc với thế giới bên ngoài, dường như có vấn đề về tinh thần. Tôi khuyên mọi người nên đưa bệnh nhân đến khoa tâm lý để thuận tiện làm kiểm tra hơn!”
“Thanh Tịnh, bác sĩ Hồ là giáo sư đại học Y tại nơi này. Nếu như ngay cả ông ấy cũng không thể nào tìm ra nguyên nhân, tôi nghĩ các cậu nên tìm bác sĩ Hoa xem sao.”
“Anh Kim, bác sĩ Hoa là ai?”
Kim Trung nhanh chóng tìm cách, bác sĩ Hồ nghe vậy liền hiếu kỳ. Triệu Hùng cắt ngang lời Kim Trung muốn nói, chậm rãi giải thích.
“Bác sĩ Hoa là bạn của tôi, đời sống khá khép kín nhưng tay nghề lại rất cao.”
“Bác sĩ Hồ, cực cho ông rồi!”
Kim Trung biết Triệu Hùng không muốn quá nhiều người biết về thân phận của Hoa Di, bèn uyển chuyển thay đổi chủ đề. Bác sĩ Hồ nghe vậy liền thở dài, lộ ra nụ cười miễn cưỡng vì không thể giúp sức, sau đó rời đi.
“Kim Trung, lần sau tôi sẽ tới tìm cậu uống rượu! Hiện tại tôi cần trở về Hải Phòng, giúp bà ấy chữa bệnh trước đã!”
Kim Trung gật đầu, vỗ bả vai Triệu Hùng an ủi.
“Tôi nghe nói chú hai và chú ba của cậu đều đến cả rồi nhỉ?”
“Ừm.”
“Xem ra bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
“Trận chiến này vốn dĩ ngay từ đầu đã không thể tránh khỏi.”
“Vậy nếu bố cậu cũng xuất hiện thì làm thế nào bây giờ?”
“Tập đoàn Hùng Quang thuộc về mẹ tôi và do tôi gầy dựng, phát triển về sau. Tôi sẽ không để bất kì ai đoạt lấy những thứt huộc về mẹ mình, cho dù đó có là Triệu Khải Thời đi chăng nữa!”
“Cần tôi nhờ bố mình ra mặt giúp đỡ chứ?”
“Không cần đâu!”
Đáy mắt Triệu Hùng lóe lên vẻ kiên định. Kim Trung nở nụ cười, đấm vào vai đối phương, thanh âm phấn khích.
“Cái thằng nhóc này! Tôi đối với trận chiến nhà họ Triệu các cậu hứng thú lắm đấy, chờ tôi giải quyết ổn thỏa xong mọi việc ở đây, nhất định sẽ đến Hải Phòng một chuyến!”
“Cậu đi làm gì?”
“Trở thành động lực, cổ vũ cho cậu!”
“Kim Trung, tôi biết cậu muốn tốt cho tôi. Nhưng tôi tuyệt đối không muốn kéo nhà họ Kim xuống nước cùng đâu!”
“I nói tôi muốn sử dụng quyền lực nhà họ Kim chứ? Tôi tự có cách! Thời điểm cậu gặp khó khăn, tôi ra tay giúp đỡ, không để cậu phải chịu ấm ức thiệt thòi, đấy mới xứng đáng với hai từ bạn tốt! Cho dù là nhà họ Triệu, cũng đừng hòng bắt nạt cậu!”
Kim Trung kiên định trả lời, còn cố tình bắt chước bộ dáng của Triệu Hùng. Hai người nhìn nhau nở nụ cười, tâm linh tương thông vươn tay ôm ghì lấy đối phương. Kim Trung cúi đầu, thấp giọng cam đoan.
“Ở Hải Phòng chờ tôi!”
“Được, tôi chờ cậu.”