Hai người đàn ông đồng bọn cùng nhau lao về phía Triệu Hùng.
Triệu Hùng vẫn đứng ở đó không động đậy chút nào, chờ sau khi ba người này đến gần chỉ nghe ba tiếng bạt tai "Bốp! Bốp! Bốp!..." vang lên giòn tan, ba người bị Triệu Hùng tát đến mắt nổ đom đóm, cuối cùng đứng không vững thi nhau ngã nhào trên mặt đất.
Lý Thanh Tịnh và Vân Nhã đã sớm được chứng kiến bản lĩnh của Triệu Húc cho nên không cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này. Mấy người quản lý cấp cao của công ty nhà họ Vân ai nấy đều kinh ngạc đến nỗi trợn mắt há mồm.
Lực chiến đấu này cũng mạnh quá rồi đó?
Triệu Hùng trông giống một phần tử trí thức, vốn không được gọi là một người có sức lực. Nhóm của ba người đàn ông họ "Bào" kia mỗi người đều có dáng người vạm vỡ, thế mà ngay cả một cái tát của Triệu Hùng cũng không chịu nổi. Mấu chốt là bọn họ gần trong gang tấc nhưng cũng không nhìn rõ Triệu Hùng ra tay thế nào.
Triệu Hùng đi đến trước mặt người đàn ông họ "Bào", lạnh lùng nói: "Chẳng phải vừa nãy anh bảo tôi báo tên ra sao? Nhớ kỹ, tôi tên là Triệu Hùng. Nếu còn để tôi trông thấy anh làm xằng làm bậy là tôi thiến anh luôn đấy. Cút cho tôi!"
Một tiếng "Cút!" này rơi vào trong tai ba người họ Bào chẳng khác nào tiếng sấm, chấn động đến nỗi màng nhĩ của ba người ong ong không dứt. Đặc biệt là khi biết đối phương là nhân vật làm mưa làm gió ở Hải Phòng - Triệu Hùng, ba người liền chật vật rời khỏi Cung Văn hóa Công Nhân.
Thang Mai Tuyết nói với Triệu Hùng một câu: "Anh Hùng, cảm ơn anh!"
"Chuyện nhỏ thôi! Không cần phải để trong lòng."
Sau khi Triệu Hùng nói một câu bèn quay người đi đến bên cạnh bà xã Lý Thanh Tịnh và Vân Nhã, nói với hai người: "Chúng ta đi thôi!"
Lúc Vân Nhã đi đến bên cạnh Thang Mai Tuyết bèn nói với Thang Mai Tuyết: "Thang Mai Tuyết, tôi sẽ đi ăn cơm cùng hai người Triệu Hùng, cô cũng đi cùng đi!"
Thang Mai Tuyết mừng rỡ đáp một tiếng rồi vội vàng đi theo.
Sau khi rời khỏi Cung Văn hóa Công Nhân, Lý Thanh Tịnh bảo Triệu Hùng lái xe tới nơi ở cũ là Lâm Phủ Gia Viên.
Ở đây có một quán đồ nướng ăn rất ngon.
Sau khi Lý Thanh Tịnh mang thai thì chưa từng được ăn thứ này, cô có hơi thèm ăn món này nên đề nghị đến ăn đồ nướng.
Vân Nhã còn tưởng rằng Lý Thanh Tịnh nói cô tìm chỗ, để Vân Nhã tính tiền thì sẽ đi đến nhà hàng lớn gì đó chứ. Không ngờ lại đến loại quán đồ nướng điều kiện thô sơ như vậy.
Lý Thanh Tịnh thấy Vân Nhã khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú bèn hỏi Vân Nhã: "Vân Nhã, cô có ăn quen không? Nếu không chúng ta đổi sang nơi khác?"
"Không cần đổi đâu, tìm một chỗ yên tĩnh là được rồi. Thanh Tịnh, cô đang tiết kiệm tiền thay tôi đấy à." Vân Nhã nở một nụ cười xinh đẹp.
Chủ quán nhận ra Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, đây là khách quen trước đây của quán nhỏ nhà bọn họ. Đặc biệt là sau khi biết thân phận thật sự của Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, bèn tiến lên nhiệt tình chào hỏi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh: "Anh Hùng, cô Tịnh! Lâu lắm rồi không thấy hai người tới?"
"Đúng vậy! Bây giờ ở hơi xa nên không tiện đến. Ông chủ, có chỗ nào yên tĩnh không?" Triệu Hùng hỏi.
"Có! Đi lên tầng đi. Hôm nay khách cũng không đông lắm."
Triệu Hùng khẽ gật đầu, dưới sự hướng dẫn của ông chủ, bọn họ lên tầng tìm một chỗ ngồi rộng rãi để ngồi xuống.
Lý Thanh Tịnh cầm lấy menu, gọi mấy món đặc sắc trong quán. Tiếp đó đưa menu cho Vân Nhã, Vân Nhã trực tiếp để Lý Thanh Tịnh làm chủ, gọi thay cho mọi người luôn.
Người phụ nữ Thang Mai Tuyết này rất có mắt nhìn, chủ động cầm lấy bình trà lần lượt rót một chén trà cho Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh và Vân Nhã.
Triệu Hùng cũng cảm thấy rất bất ngờ, tại sao Vân Nhã lại dẫn cả Thang Mai Tuyết tới tham gia cuộc tụ họp nhỏ của bọn họ.
"Muốn uống chút rượu không?" Vân Nhã hỏi.
Triệu Hùng nhìn Lý Thanh Tịnh một cái, nhớ tới Lý Thanh Tịnh không để anh say rượu lái xe nên đành lắc đầu cười khổ nói: "Tôi say rượu lái xe được mời vào đồn cảnh sát một lần rồi, không muốn say rượu lái xe nữa!"
"Anh không biết gọi vệ sĩ đến lái xe à! Cũng không phải để anh tự lái." Vân Nhã tức giận nói.
Dường như Lý Thanh Tịnh có thể đọc hiểu Triệu Hùng, bèn lên tiếng: "Khó có được một lần tụ tập với Vân Nhã, anh cứ uống cùng Vân Nhã một chút đi, lát nữa anh gọi Nông Tuyền đến lái xe."
"Được thôi!" Triệu Hùng khẽ gật đầu, lại gọi ông chủ mang một két bia tới.
Sau khi bia lên, Thang Mai Tuyết chủ động rót cho Triệu Hùng và Vân Nhã.
"Tổng giám đốc Tịnh, chị có uống bia không?" Thang Mai Tuyết thấy Lý Thanh Tịnh đang mang thai rất rõ ràng nên không dám rót bừa.
Lý Thạnh Tịnh lắc đầu nói: "Tôi không uống! Các cô cứ uống đi."
Thang Mai Tuyết giơ ly bia lên, nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng, em mời anh một ly trước. Cảm ơn anh hôm nay đã trượng nghĩa ra tay giúp đỡ."
"Cô Tuyết đừng để chuyện này ở trong lòng, đừng nói cô là nhân viên của công ty Vân Nhã, cho dù là một cô gái không quen biết thì gặp phải loại lưu manh này, tôi cũng sẽ ra tay giúp đỡ."
Thang Mai Tuyết cười một tiếng, nói: "Dù như thế nào thì vẫn phải cảm ơn anh Hùng, em uống trước rồi nói." Nói xong liền ngửa cổ uống cạn một ly.
Triệu Hùng cũng uống một hớp hết bia trong ly.
Với tửu lượng của Triệu Hùng thì uống nửa két bia cũng không thành vấn đề, lịch sử uống nhiều nhất của anh là uống hết nguyên một két. Có điều tửu lượng vẫn không bì nổi với cô nhóc Hà Ngọc Kỳ kia.
Vừa uống bia lại khiến Triệu Hùng nhớ đến Hà Ngọc Kỳ.
Sau khi cô nhóc này về Thanh Hóa thì vẫn chưa thấy gọi điện tới, cũng không biết quay về thế nào rồi?
"Tổng giám đốc Nhã, ly này em mời chị!" Thang Mai Tuyết nâng ly nói với Vân Nhã.
Vân Nhã mỉm cười, cạn ly một cái với Thang Mai Tuyết rồi nói: "Thang Mai Tuyết, chú tôi rất coi trọng cô, cô cũng đừng khiến tôi thất vọng đấy nhé?"
"Tổng giám đốc Nhã yên tâm! Nhất định em sẽ dốc hết sức để ứng phó."
"Keng!"
Hai người lại cạn ly với nhau một lần nữa, mỗi người đều uống hết bia trong ly.
Lý Thanh Tịnh cũng cảm thấy kỳ lạ, theo lý thuyết thì loại tụ họp nho nhỏ như vậy Vân Nhã phải không dẫn theo Thang Mai Tuyết đến mới đúng. Tại sao cô ta lại dẫn theo một người phụ nữ mới nhậm chức như Thang Mai Tuyết tới?
Sau khi đồ nướng được mang lên, Vân Nhã nếm thử một xâu thịt, đúng là hương vị không rồi. Cô ta duỗi ngón tay cái với Lý Thanh Tịnh, khen ngợi: "Thạnh Tịnh, đồ nướng của quán mà cô đề cử hương vị không tồi."
Lý Thanh Tịnh cười nói: "Là cô quen ăn ở nhà hàng lớn, chưa từng đến loại quán nhỏ này thôi, chứ thực ra còn có mấy quán ăn ngon hơn cả quán đồ nướng này."
"Thật à? Vậy hôm nào cô dẫn tôi đi đi."
"Không thành vấn đề!" Lý Thanh Tịnh sảng khoái đồng ý.
Triệu Hùng, Vân Nhã và Thang Mai Tuyết vừa uống bia vừa trò chuyện, tuy rằng Lý Thanh Tịnh không uống bia nhưng cũng ngồi ở bên cạnh tán gẫu.
Có người ngoài là Thang Mai Tuyết ở đây, ngược lại sẽ không khiến Vân Nhã quá khó xử.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đều cho rằng Vân Nhã sợ khó xử nên mới dẫn theo Thang Mai Tuyết tới loại trường hợp này.
Sau khi ăn đồ nướng xong, Vân Nhã đưa chìa khóa xe cho Thang Mai Tuyết rồi nói với cô ta: "Thang Mai Tuyết, chắc là vệ sĩ của tôi sắp đến rồi. Cô đưa chìa khóa cho vệ sĩ bảo anh ta lái xe đến đây."
Thang Mai Tuyết đáp một tiếng rồi cầm chìa khóa xe quay người rời đi.
Đợi sau khi Thang Mai Tuyết rời đi, Vân Nhã nhìn theo bóng lưng của Thang Mai Tuyết, hỏi hai người Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh: "Hai người cảm thấy người phụ nữ Thang Mai Tuyết này thế nào?"
Lý Thanh Tịnh nói: "Người phụ nữ này là một mầm mống xã giao tốt, nếu như có thể chăm chỉ làm việc thì tương lai nhất định sẽ trở thành một người tài giỏi."
Triệu Hùng nói: "Lòng dạ cô ta rất sâu, là một người phụ nữ giấu tài."
Vân Nhã thở dài nói: "Lý do tôi dẫn Thang Mai Tuyết đến ăn cơm cùng hai người chính là muốn hai người giúp tôi nhìn cô ta một chút, Thang Mai Tuyết là do chú tôi giới thiệu vào công ty, trực tiếp ngồi vào vị trí giám sát vận hành. Tôi cảm thấy người phụ nữ này có vấn đề!"