Trong phòng làm việc của Hoa Di, Hoa Di nhìn thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của Triệu Hùng thì hỏi: “Tại sao anh không giữ bố mình lại? Ông ta ở lại nhà họ Triệu sẽ chỉ làm ông ta thêm nguy hiểm.”
Triệu Hùng ngẩng đầu cười khổ nói: “Ông ta có sứng mạng của ông ta! Tôi không nên can thiệp vào cuộc sống của ông ta.”
“Vậy anh không sợ ông ta gặp nguy hiểm à?”
“Sợ thì có ích gì, là con đường do ông ta lựa chọn!” Triệu Hùng ngẩng đầu nhìn Hoa Di nói: “Thậm chí, hôm nay ông ta còn đỡ cho Lưu Văn Nhân một kiếm kia, tôi nghĩ là ông ta đã tỉ mỉ chuẩn bị từ trước rồi.”
Hoa Di khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Triệu Hùng, anh nói lời này là có ý gì? Bố anh làm sao có thể mạo hiểm tính mạng đi cản một kiếm kia của anh chứ?”
Triệu Hùng trầm ngâm nói: “Ông ta biết anh sẽ ra tay với Lưu Văn Nhân, hoặc là có thể ông ta đã thương lượng với Lưu Văn Nhân. Tuy nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi.”
“Không thể nào! Nếu một kiếm kia anh đâm lệch một chút, nó sẽ lấy mạng của ông ta. Bố anh sẽ không đi đánh cược mạng sống của mình, đúng không?”
Triệu Hùng cười buồn nói: “Đáng tiếc, ông ta đã thành công rồi!”
Triệu Hùng không khỏi nhớ đến Triệu Khải Thời đã viết chuyện “Tiêu độc” cho anh, anh nhìn Hoa Di hỏi: “Đúng rồi, bác sĩ Hoa, cô có thể giải Tiêu độc không?”
“Tiêu độc?” Hoa Di lắc đầu cười khổ: “Dù y thuật của tôi có giỏi nhưng cũng không phải là vạn năng. Người biết Tiêu độc còn lợi hại hơn cả Tà Y. Tà y chỉ là nuôi độc trùng mà thôi, còn Tiêu độc là một loại pháp thuật thượng cổ. Thứ này rất tà môn!”
“Vậy thì cô có biết người nào có thể giải Tiêu độc không?” Triệu Hùng hỏi Hoa Di với vẻ mặt mong đợi.
Hoa Di suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiêu độc sớm nhất bắt nguồn từ vùng Vân Hương, muốn trị tận gốc thì phải đến tận ngọn nguồn để tìm ra đáp án. Vì vậy, muốn giải Tiêu độc thì đến vùng Vân Hương đã sinh ra nó mới có hy vọng. Nhưng ai đã bị Tiêu độc?”
“Toàn bộ người nhà họ Triệu đều bị trúng Tiêu độc. Đây là lý do tại sao Tây Giao có thể khống chế nhà họ Triệu. Người của Tây Hán sẽ định kỳ đưa cho thuốc giải cho bọn họ. Ngoài ra, không có cách nào chữa được.”
Triệu Hùng cũng không giấu Hoa Di.
Cô ấy và Triệu Hùng là giao tình sinh tử.
Lúc Hoa Di nghe thấy tất cả người nhà họ Triệu đều đã bị trúng “Tiêu độc” thì không khỏi sợ hãi đến biến sắc mặt.
Loại Tĩnh thuật thời cổ này thế mà vẫn có truyền nhân đến tận hiện đại.
Những người nuôi Tiêu độc không phải đều là những người có tâm địa xấu xa. Tuy nhiên, có một số ít truyền nhân sử dụng loại tà thuật này để làm xằng làm bậy.
Hoa Di nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, chuyện này không phải việc đùa! Có thể anh phải đích thân đến Vân Hương một chuyến. Trước kia tôi đã từng đến Vân Hương một lần, tình cờ gặp một cặp thiếu nữ khoảng mười mấy tuổi, đã từng chính mắt trông thấy sự thần kỳ của Tĩnh thuật. Tuổi hai cô gái đó có lẽ không xê xích với anh bao nhiêu đâu.”
“Một cặp thiếu nữ?” Triệu Hùng nghe vậy thì nhíu mày.
Hoa Di cười nói: “Trước kia là thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng bây giờ cũng phải hai mấy tuổi rồi! Phải gọi là cô gái.”
“Bác sĩ Hoa, hai người này có thể giải Tiêu độc à?”
“Hẳn là có thể!” Hoa Di gật đầu nói: “Tôi chỉ nhớ một người tên Kim Châu và người kia tên Ngân Châu. Chỉ có thông tin này thôi! Là gặp ở trong một cái làng. Bây giờ truyền nhân của Tĩnh thuật vô cùng thưa thớt. Anh có thể lần theo manh mối này để đi thăm dò.”
“Vậy chờ tôi đối phó xong nhà họ Triệu đã!”
“Vẫn phải làm càng sớm càng tốt, anh cũng có thể nhờ bạn bè tra trước. Đến lúc đó nếu có thời gian, tôi sẽ đi cùng với anh!” Hoa Di nói.
Nếu có Hoa Di cùng đồng hành, Triệu Hùng sẽ có chút nắm chắc hơn trong việc tìm được hai cô gái Kim Châu và Ngân Châu. Nếu không, tìm kiếm hai cô gái mà anh chỉ biết tên trong biển người mênh mông như mò kim đáy bể.
Sau khi Triệu Hùng nói chuyện xong với Hoa Di, sợ vợ Lý Thanh Tịnh quá lo lắng, anh lái xe về nhà.
Lý Thanh Tịnh vẫn luôn đợi Triệu Hùng ở nhà, thấy Triệu Hùng đã về, cô lập tức ra đón anh.
“Triệu Hùng, bố gọi anh đến làm gì?” Vẻ mặt quan tâm của Lý Thanh Tịnh không thể nào nói hết được bằng lời.
Triệu Hùng không nói lời nào, ngồi ở trên sô pha.
Nhìn thấy dáng vẻ ũ rũ của Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh đi tới ghế sô pha ngồi ở bên cạnh anh.
“Làm sao vậy? Anh nói đi.” Lý Thanh Tịnh lo lắng hỏi.
“Anh đã ra tay đâm ông ta bị thương!” Triệu Hùng nói.
“Cái gì?”
Lý Thanh Tịnh nghe vậy thì biến sắc.
“Không phải là đi nói chuyện à? Sao không nói một lời lại động tay động chân rồi?”
Triệu Hùng cũng không giấu diếm bèn kể hết chuyện đã xảy ra.
Lúc nghe thấy kiếm của Triệu Hùng đâm vào ngực của Triệu Khải Thời, Lý Thanh Tịnh sợ đến mặt trắng bệch. Mãi cho đến khi nghe nói Triệu Hùng truyền máu cho Triệu Khải Thời, Hoa Di giúp chữa trị cho Triệu Khải Thời thì cô mới yên tâm.
“Vậy thì vết thương của bố anh bây giờ thế nào rồi?” Lý Thanh Tịnh hỏi.
“Ít nhất phải điều dưỡng khoảng mười ngày!”
Triệu Hùng thở dài, trong đầu nghĩ đến việc Triệu Khải Thời dùng giấy bút viết người trong nhà họ Triệu bị trúng Tiêu độc và chuyện kho báu của nhà họ Triệu.
Triệu Hùng ngàn tính vạn tính, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng kho báu của nhà họ Triệu lại ở ngay Hải Phòng. Và giấu trong mộ của Lý Hữu Chiến.
Ngay cả anh không ngờ tới được chỗ giấu kho báu của nhà họ Triệu, huống chi là Am Cẩu.
Triệu Hùng định sẽ nói cho Lý Thanh Tịnh những chuyện này vào buổi tối.
Lúc Lý Thanh Tịnh nghe tin Triệu Khải Thời bị Triệu Hùng đâm bị thương nặng, cô nói: “Triệu Hùng, em đã khuyên anh không nên ra tay. Sao anh không nghe lời chứ? Nhỡ đâu kiếm này hơi lệch một chút, anh đâm chết bố anh thì anh...”
Lý Thanh Tịnh quả thực không dám nghĩ đến hậu quả đáng sợ này!
Nếu xảy ra chuyện như vậy, e rằng Triệu Hùng sẽ trở thành trò cười của thiên hạ.
Cũng may Triệu Khải Thời chỉ bị thương nặng, tính mạng cũng không có gì đáng lo ngại.
Triệu Hùng thở dài nói: “Không ngờ ông ta lại đỡ một kiếm chí mạng cho người phụ nữ Lưu Văn Nhân kia. Lưu Văn Nhân vốn là người của Tây Giao, chết cũng không có gì đáng tiếc. Thế mà ông ta lại đỡ kiếm cho người phụ nữ đó!”
“Anh cũng đừng trách bố anh! Nói thế nào đi nữa thì ông ta và Lưu Văn Nhân đã kết hôn mấy năm. Bây giờ, còn có Triệu Niệm. Nếu anh thực sự giết Lưu Văn Nhân, vậy Triệu Niệm sẽ thế nào?”
“Anh...”
Trong lúc nhất thời Triệu Hùng không thể trả lời được.
Lúc đó anh đang rất tức giận, sao có thể nghĩ đến nhiều chuyện như vậy.
Bây giờ nhìn lại, anh vẫn quá lỗ mãng.
Triệu Hùng cũng là người làm bố, anh hận không thể một kiếm giết chết Lưu Văn Nhân. Nhưng nếu anh thực sự giết được Lưu Văn Nhân, anh sẽ vui vẻ ư?
Sẽ có cảm giác vui vẻ khi báo được thù ư?
Nghĩ đến Triệu Niệm có thể mất mẹ và trở thành trẻ mồ côi, trong lòng Triệu Hùng không cảm thấy một chút vui vẻ nào, ngược lại là cảm giác đau như kim châm!