Trong phòng khám đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, chỉ có huyết tương từ “Bệnh viện Bình Thái” vẫn chưa được chuyển đến.
Sau khi kiểm tra tỉ mỉ vết thương của Triệu Khải Thời, Hoa Di nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, anh mau giục huyết tương ở bệnh viện Bình Thái đi. Triệu Khải Thời chảy máu quá nhiều, cần phải truyền máu! May mà một kiếm này không làm tổn thương đến trái tim, chỉ cần huyết tương đến kịp thời, tôi có thể đảm bảo tính mạng của Triệu Khải Thời không lo nữa!”
Triệu Hùng lập tức gọi cho Tống Duy Miên.
Lúc Tống Duy Miên nghe điện thoại nghe thấy giọng nói lo lắng của Triệu Hùng, ông ta đích thân mang theo nhân viên y tế của bệnh viện và huyết tương từ bệnh viện đến phòng khám bệnh của Hoa Di. Tuy nhiên, trên đường lại bị tắc đường, ít nhất phải mười phút nữa mới tới nơi.
“Không đợi được mười phút. Nhất định phải truyền máu ngay lập tức. Nếu như không phải anh dùng nội lực bảo vệ trái tim của bố anh, e rằng ông ta sẽ chảy máu quá nhiều mà chết.” Hoa Di sốt ruột nói.
“Ai ở đây có nhóm máu A?” Hoa Di hỏi mấy cô y tá nhỏ xung quanh.
Triệu Hùng hai mắt sáng lên nói: “Bác sĩ Hoa, lấy máu của tôi đi! Bố tôi và tôi cùng nhóm máu.”
“Tốt quá! Vậy thì không cần xét nghiệm máu. Tiểu Cầm, mau lấy máu của anh Triệu Hùng.” Hoa Di vội vã phân phó y tá tên “Tiểu Cầm”.
Cô y tá tên “Tiểu Cầm” vội vàng gọi Triệu Hùng đi theo để lấy máu.
Tiểu Cầm lo rằng nếu rút quá nhiều máu, sẽ ảnh hưởng đến thân thể của Triệu Hùng, vì vậy chỉ rút 400CC máu. Nhưng Triệu Hùng nhất định đòi rút 600CC, anh nói mình có thể chịu đựng được!
Tiểu Cầm biết Triệu Hùng sốt ruột cứu bố mình, thấy trạng thái tinh thần anh khá tốt, nên đồng ý với Triệu Hùng và rút 600CC máu.
Bên này vừa lấy máu cho Triệu Hùng xong, bên kia đã lập tức truyền máu cho Triệu Khải Thời.
Triệu Hùng ngậm một viên kẹo do Tiểu Cầm đưa cho để làm chậm ảnh hưởng của việc lấy máu.
Lúc này, Lưu Văn Nhân vội vã từ bên ngoài chạy vào.
Nhìn thấy Triệu Hùng mà không thấy Triệu Khải Thời, Lưu Văn Nhân vội quan tâm dò hỏi: “Triệu Hùng, bố của cậu thế nào rồi?”
“Bác sĩ đang cấp cứu cho ông ta!”
Triệu Hùng ngồi trên ghế trong hành lang, trông phờ phạc.
Không phải vì mất máu quá nhiều, mà là một kiếm đâm xuyên qua ngực của Triệu Khải Thời, làm Triệu Hùng sinh ra một cảm giác tội lỗi!
Khi Lưu Văn Nhân nghe tin Triệu Khải Thời đang được cấp cứu trong phòng, cô ta sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Triệu Hùng không làm khó Lưu Văn Nhân, lúc này anh chỉ quan tâm đến an nguy của Triệu Khải Thời.
Không lâu sau, Tống Duy Miên cùng các nhân viên y tế từ “Bệnh viện Bình Thái” chạy tới cũng mang huyết tương mà Hoa Di cần.
Chân trước của Tống Duy Miên vừa tới, Nông Tuyền đã vội vã vọt vào.
“Cậu chủ, Lưu Vũ Tiến kia mang theo người nhà họ Triệu đến!” Nông Tuyền lớn tiếng nói.
Vừa nghe Lưu Vũ Tiến mang theo người nhà họ Triệu tới, Triệu Hùng từ trên ghế ngồi đứng lên.
“Đi theo tôi!” Mắt Triệu Hùng lộ ra sát khí, mặt lạnh như băng.
Nông Tuyền không nói hai lời đi theo Triệu Hùng.
Tiết Âm vẫn canh giữ ở cửa phòng khám, nhìn thấy Triệu Hùng đi ra, anh ta cung kính chào: “Anh Hùng!”
Triệu Hùng gật đầu, ánh mắt nhìn một đám người trước mặt.
Anh thấy Triệu Khải Nhân, Triệu Khải Nghĩa và Triệu Khải Lễ còn có Lưu Vũ Tiến cùng một vài người trông giống như vệ sĩ.
Lưu Văn Nhân đi theo Triệu Hùng ra ngoài, sau khi nhìn thấy Lưu Vũ Tiến thì lên tiếng hỏi Lưu Vũ Tiến: “Lưu Vũ Tiến, Niệm Tư đâu?”
“Chị, yên tâm đi! Niệm Tư đang ở một nơi an toàn.” Một nụ cười âm hiểm xảo trá xuất hiện trên khóe miệng Lưu Vũ Tiến.
Triệu Khải Nghĩa tiến lên một bước, nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, nghe nói anh cả bị thương! Cậu giao anh ấy cho chúng tôi, tôi sẽ lập tức thu xếp để anh cả được chuyển đến bệnh viện tốt nhất.”
Triệu Hùng tức giận quát: “Hôm nay ai dám bước vào nơi này nửa bước, Triệu Hùng tôi sẽ để cho người đó chảy máu tươi ngay ở chỗ này!”
Triệu Hùng mở ra khí tức không che giấu tu vi chút nào, một cỗ khí thế vô hình bàng bạc tỏa ra ép cho mọi người không thở nổi.
“Triệu Hùng, chúng tôi cũng vì tốt cho anh cả! Anh cả bị thương nặng vậy, điều kiện vệ sinh của một phòng khám nhỏ như vậy thật đáng lo ngại. Nếu điều này làm trì hoãn bệnh tình của anh ấy, cậu có đủ gánh nổi không?” Triệu Khải Nghĩa nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi.
“Tôi là con của Triệu Khải Thời, đương nhiên có thể gánh vác được!” Triệu Hùng nói đầy khí phách.
Khi Nông Tuyền nghe nói Triệu Hùng không cho bất kỳ ai trong nhà họ Triệu vào, cậu ấy cũng lo lắng cho sự an nguy của Triệu Khải Thời. Dù sao, Triệu Khải Thời cũng là người đưa cậu ấy vào nhà họ Triệu.
Nông Tuyền trừng mắt nhìn mọi người quát lớn: “Cậu chủ nhà tôi không cho các người vào thì không ai được phép vào! Hôm nay nếu ai dám xông vào phòng khám của bác sĩ Hoa Di, Nông Tuyền tôi sẽ dùng nắm đấm đấm này đấm vỡ đầu người đó.”
Những người trong nhà họ Triệu đều biết Nông Tuyền rất lợi hại. Ngoài nghe lời của Triệu Hùng ra, Nông Tuyền căn bản không phục tùng bất cứ ai của nhà họ Triệu cả.
Nông Tuyền trời sinh thần lực, một đôi nắm đấm sắt, cũng không phải ngồi không!
Lưu Vũ Tiến cười lạnh một tiếng nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu rồi. Đây là việc của nhà Triệu, muốn xen vào, anh không sợ bị người thiên hạ chế nhạo à?”
“Chế nhạo?” Triệu Hùng hừ một tiếng nói: “Đúng là Triệu Hùng tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu, nhưng Triệu Khải Thời và tôi vẫn chưa cắt đứt quan hệ bố con. Thậm chí về mặt pháp lý, ông ta vẫn là bố của tôi! “
“Vậy chính tay anh đâm bố anh bị thương. Anh là một người con thật hiếu thuận đấy!”
Lúc Lưu Vũ Tiến vừa dứt lời, thân hình Triệu Hùng khẽ động, một cái tát giáng vào gò má của Lưu Vũ Tiến.
Lưu Vũ Tiến bị đánh lăn sang một bên, mấy người vệ sĩ cao thủ anh ta mang đến vừa định xông lên, lại nghe thấy Lưu Vũ Tiến nói: “Dừng tay!”
Lưu Vũ Tiến biết rõ thân thủ của Triệu Hùng, người mà anh ta mang theo hoàn toàn không phải là đối thủ của anh. Nếu họ đi lên, không khác gì đi chịu chết.
Lưu Vũ Tiến nháy mắt với Triệu Khải Nghĩa để ông ta tiếp tục tạo áp lực cho Triệu Hùng.
Triệu Khải Nghĩa kiên trì nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, cậu đã làm anh cả bị thương, chúng tôi không thể để anh cả tiếp tục ở lại bên cạnh cậu nữa, nhỡ đâu cậu làm ra việc bất lợi cho anh cả, vậy chẳng phải là...”
Triệu Hùng ngắt lời ông ta, tức giận chỉ vào Triệu Khải Nghĩa hét lớn: “Các người mau cút khỏi đây cho tôi! Tôi không quan tâm các người là ai. Nếu các người dám ở chỗ này xiên xẹo, tôi sẽ cho Nông Tuyền ném hết các người ra ngoài.”
“Triệu Hùng, cậu...”
“Nông Tuyền, Tiết Âm, nếu ai dám nói thêm lời nào thì trực tiếp ra tay!” Triệu Hùng ra lệnh cho Nông Tuyền và Tiết Âm.
“Vâng!”
Nông Tuyền và Tiết Âm cùng đáp lời, song song bước đến bên cạnh Triệu Hùng.
Triệu Khải Nghĩa biết tính tình của Triệu Hùng, nếu hôm nay người bên ông ta còn dám nói bậy bạ một câu thì xui xẻo chính là người nhà họ Triệu bọn họ.
Ông ta làm động tác “Đi về!”, Triệu Khải Nhân và Triệu Khải Lễ vội vàng theo sau.
Lưu Vũ Tiến thấy người nhà họ Triệu không thể làm gì Triệu Hùng, anh ta cũng không dám lộn xộn ra tay với Triệu Hùng. Nếu không, người gặp nạn chỉ có thể là anh ta.
Lưu Vũ Tiến vung tay lên, những người anh ta mang theo cũng đi theo rời khỏi phòng khám!
Lưu Vũ Tiến sờ lên gò má đau nhức vì bị Triệu Hùng đánh, trong lòng thầm nói: “Triệu Hùng, cái tát này, tôi sẽ nhớ kỹ! Sớm muộn gì tôi cũng để cho anh nhà tan cửa nát!”