Trò chuyện mãi, bất giác đã đến giờ trưa.
Triệu Hùng nhìn thấy đã đến giờ trưa, liền đi vào phòng bếp làm cơm.
An Như và Lý Thanh Tịnh còn cả Đặng Gia Hân, cũng đi theo vào phòng bếp, cùng nhau giúp đỡ Triệu Hùng.
Trần Văn Sơn, Trọng Ảnh và Nông Tuyền, Tàn Kiếm Hồ A và bốn anh em nhà họ Mã thì đang thảo luận võ học.
Đây là lần đầu bốn anh em nhà họ Mã gặp Trần Văn Sơn, nghe nói anh ấy là nhân vật xếp thứ chín Thiên Bảng. Liền nổi nên hứng thú bàn luận.
Thừa lúc Triệu Hùng đang nấu ăn, mấy người chạy ngoài sân mà bàn luận.
Nhà của Trọng Ảnh nằm ở thị trấn, là kiểu tiêu chuẩn sân trước vườn sau, vị trí rất thích hợp cho luận bàn võ thuật.
Bốn anh em nhà họ Mã đưa ra lời kiêu chiến với Trần Văn Sơn, Trần Văn Sơn từng nghe qua Nông Tuyền nói bốn anh em này rất lợi hại, cũng muốn mở mang kiến thức về võ công của bốn người này. Hơn nữa, Nông Tuyền đã từng nói với anh ấy, tuyệt đối đừng để bốn anh em nhà họ Mã bắt được tay chân của anh ấy, nếu không thì phiền phức lớn rồi. Tương đương với bị khóa chặt lại, rất khó mà thoát khỏi sự kiềm chế của bốn người.
Sau khi Trần Văn Sơn đứng xong, bốn anh em nhà họ Mã cũng xông qua phía Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn lợi dụng lợi thế tốc độ mà nghiên mình né đi, nhưng mà bốn anh em nhà họ Mã phản ứng rất nhanh, phân công vây bốn phía của Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn không xuất ra tuyệt kỹ Liễu Diệp Phi Đao của mình, mà lợi dụng công phu của chân để giao chiến với bốn anh em nhà họ Mã.
Mặc dù lực ra quyền của anh ấy không có bá đạo như vậy, nhưng anh ấy thắng ở chỗ là nhân vật đứng thứ chín Thiên Bảng, nội lực tương đối thâm hậu. Một chiêu thức, không kém hơn Nông Tuyền bao nhiêu. Thêm đó, tốc độ của anh còn hơn cả Nông Tuyền, rất nhanh đã tạo được uy hiếp cho bốn anh em nhà họ Mã.
Sau khi Mã Tam Khất bị Trần Văn Sơn đá văn ra, anh ấy thấy Mã Tứ Cường tấn công đến. Dùng một chiêu thức quét chân, quét về phía Mã Tứ Cường.
Mã Tứ Cường không kịp tránh, bị Trần Văn Sơn đá xuống đất.
Không đợi Trần Văn Sơn đứng dậy, Mã Đại Lý và Mã Nhị Trực một trái một phải xông vào.
Trần Văn Sơn đá chân về phía Trần Đại Lý, không ngờ Mã Đại Lý không quan tâm bị thương, đưa tay ôm chặt lấy chân Trần Văn Sơn. Trần Văn Sơn đứng dậy nhảy lên, đá vào trong khoảng không, đá văng Mã Đại Lý ra. Cơ thể vừa rơi xuống đất, Mã Nhị Trực đã hung hăng bổ nhào về phía anh ấy, ôm chặt lấy Trần Văn Sơn từ phía sau.
Tàn Kiếm Hồ A nhìn thấy vậy, nói: "Văn Sơn gặp phiền phức rồi!"
Nông Tuyền lắc đầu nói: "Không! Bốn anh em nhà họ Mã không làm được gì Văn Sơn."
Chỉ thấy Mã Đại Lý, Mã Tam Khất và Mã Tứ Cường bổ nhào về phía Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn biết không thể để cho bốn người này bắt được chân tay của mình, một khi bị nắm lấy chân là phiền phức rồi. Anh ấy ngửa người ta phía sau, muốn nới lỏng Mã Nhị Trực ra khỏi mình. Nhưng Mã Nhị Trực sử dụng toàn bộ sức lực của mình, làm cho Trần Văn Sơn không thể động đậy.
Trong tay Trần Văn Sơn, giống như là ảo thuật, trong tay có thêm ba cây phi đao. Cổ tay động lên, ném ba cây phi đoa ra. Nhưng mà không phải chĩa mũi nhọn ra phía trước, mà là đưa chuôi đao ra phía trước.
Không thể không nói, tuyệt kỹ phi đao của Trần Văn Sơn chơi rất đẹp!
Không kịp đề phòng, Mã Đại Lý, Mã Tam Khất và Mã Tứ Trực đều bị đánh trúng. Vị trí bị đnáh trúng, liền truyền đến một trận đau.
Mã Đại Lý cúi đầu, nhìn thấy chuôi đao của cây phi đao hướng về mình. Nói với Trần Văn Sơn và Mã Nhị Trực đang quấn lấy nhau: "Dừng! Chúng tôi thua rồi."
Mã Nhị Trực buông lỏng Trần Văn Sơn ra, không hiểu gì mà hỏi: "Anh cả, không phải là chúng ta còn chưa rõ thắng thua sao? Sao lại thua rồi?"
"Là chúng ta thua rồi! Nếu như, lúc nãy anh Văn Sơn dùng mũi đao để phi về phía chúng ta, chúng ta đã bị thương rồi! Nếu như thực sự giao chiến, chúng ta căn bản không đánh lại anh Văn Sơn."
Trần Văn Sơn mỉm cười, đi đến bên cạnh Mã Đại Lý, vỗ lên vai anh ta mà nói: "Mấy người các người thực sự rất tốt. Nếu như Nông Tuyền không nhắc tôi trước, không được để bốn người các người hợp lại với nhau bị các người bắt được tay chân. Có lẽ, tôi cũng sẽ thua các người!"
"Không! Anh làm cho bốn anh em nhà chúng tôi biết được, cái gì gọi là ngoài người còn có người, ngoài trời còn có trời! Công phu của bốn người chúng tôi còn chưa đủ được. Sau này phải luyện tập thêm nhiều!"
"Cố lên!" Trần Văn Sơn làm một động tác cố lên với bốn anh em nhà họ Mã.
Không thể không nói, trận đấu này vô cùng khác biệt, vô cùng ngoạn mục.
Sau khi mấy người quay về, còn thảo luận về trận đấu hồi nãy.
Triệu Hùng vì bận nấu ăn không được tận mắt nhìn thấy, điều này làm cho anh hối hận cho xanh cả ruột rồi. Nói nếu như còn có trận đấu đặc sắc như vậy nữa, nhất định phải gọi mình.
Nhất thời Triệu Hùng cũng muốn luận bàn, muốn thử xem sau khi đã học khinh công mà ông cụ đã dạy cho, công phu của mình đã tiến bộ bao nhiều. Chủ yếu là muốn thử xem, "Cuồng Vân Bộ Pháp" mà ông cụ đã chỉ dạy.
Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, lần trước Nông Tuyền và Trọng Ảnh đã dùng ba thành công lực, tôi có thể kiên trì đến trăm chiêu vẫn không thua. Cậu có dám dùng ba phần công lực thử với tôi chút không? Xem tôi có thể kiên trì được trăm chiệu không?"
Trần Văn Sơn cũng nghe nói Triệu Hùng mới học được kiếm pháp mới, nói: "Được thôi! Anh dùng vũ khí gì không?"
"Không cần! Cậu tấn công, tôi phòng thủ. Xem tôi có thể kiên trì được bao nhiêu chiêu?"
"Tôi vẫn là dùng hai thành công lực đi! Nội lưc của anh còn chưa hồi phục, sợ sẽ làm anh bị thương."
Triệu Hùng gật đầu, anh cũng không chắc có tiếp được ba thành công lực của Trần Văn Sơn không.
Trần Văn Sơn là nhân vật đứng thứ chín Thiên Bảng, công lực cũng không phải là thứ mà Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A có thể so sánh được.
Mấy người lại quay lại trong sân!
Sau khi Triệu Hùng đứng xong, Trần Văn Sơn làm một động tác mở đầu, bắt đầu hướng về Triệu Hùng!
Cơ thể anh ấy chợt lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Triệu Hùng.
Trần Văn Sơn chỉ dùng hai thành công lực, không thể tưởng tượng nội lực của anh ấy thâm hậu đến mức nào, làm cho người khác kinh ngạc đó là, Triệu Hùng lại né đi được.
Rõ ràng động tác của Triệu Hùng không phải là rất nhanh, nhưng bộ pháp của anh thực sự rất quỷ dị. Ngay lúc Trần Văn Sơn đến trước mặt anh, Triệu Hùng liền bước đi thành hình chữ "Z", lại có thể đến được sau lưng Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn quay đầu đánh một chưởng đến trước mặt Triệu Hùng, lại bị rơi xuống khoảng không.
Hai chưởng này, nháy mắt làm cho Trần Văn Sơn bị lôi về hiện thực. Làm cho anh ấy không thể không nghiêm túc đánh trận này với Triệu Hùng!
Chỉ thấy Trần Văn Sơn xông sang trái, rồi lại sang phải, ra quyền, đứng nghiêm chân lại. Nhưng mà cho dù anh ấy có thay đổi góc độ như thế nào, Triệu Hùng vẫn tránh được hết.
Trong mắt của người khác, nhìn thấy Triệu Hùng rất nhẹ nhàng mà tránh được. Nhưng trong tâm Triệu Hùng đang liên tục kêu khổ, anh không thể sử dụng nội lực, trong chưởng của Trần Văn Sơn có một luồng gió, quạt cho anh cảm thấy đau. Nếu không phải là anh Trung Dũng để tránh né, sớm đã bị Trần Văn Sơn đánh trúng rồi.
Nông Tuyền đứng bên cạnh đếm chiêu thức, lúc đếm đến chiêu thức chín mươi sáu, Trần Văn Sơn cũng đánh trúng một chiêu lên người Triệu Hùng.
Cơ thể Triệu Hùng lung lay, Trần Văn Sơn lập tức dừng tay lại. Quan tâm mà hỏi thăm Triệu Hùng, có bị thương không?
Triệu Hùng lắc đầu, nói còn chịu đựng được!
Chỗ mà anh bị Trần Văn Sơn đánh trúng, truyền đến một trận đau nhức. Không ngờ là hai thành nội lực của Trần Văn Sơn lại kinh khủng như vậy! Nhưng mà, đây là vết thương nhẹ, cứ giống như là bị người thường đánh một chưởng, không có gì trở ngại.
Trần Văn Sơn hưng phấn mà nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, bộ pháp này của anh lợi hại ghê! Nếu như anh khôi phục xong nội lúc, chỉ sợ là tôi không thể làm anh bị thương. Đây là bộ pháp gì vậy?"
"Cuồng Vân Bộ Pháp!" Triệu Hùng hưng phấn mà nói.