Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Triệu Khang nói vậy, Chu Cường vẫn không vội trả lời mà từ trong túi lấy ra bao thuốc, thong thả châm một điếu. Hắn híp mắt, nhìn chằm chằm Triệu Khang.

“Anh là cậu chủ tập đoàn Khải Thời, đúng chứ?”

Dẫu sao Chu Cường cũng là kẻ buôn bán tin tức, muốn biết mấy chuyện này quả thật không hề khó. Triệu Khang nghe vậy liền sa sầm mặt.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là hiện tại tôi tìm cậu để chúng ta cùng hiwjp tác. Cậu chỉ cần nói có hoặc không thôi?”

“Có hoặc không còn phụ thuộc vào việc anh muốn tôi giết ai và anh có thể chi trả bao nhiêu tiền cho việc đó nữa cơ?”

“Con trai của người đứng đầu tập đoàn Hắng Viễn, Vu Hạo. Hiện tại đối phương đang bị giam trong ngục. Nếu như cậu có thể giết Vu Hạo, giá tùy cậu định đoạt.”

Chu Cường vừa nghe đến bốn chữ tập đoàn Hằng Viễn, lông mày liền xoắn vào nhau. Hắn cúi đầu trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng.

“Vu Hạo là con trai cưng của Vu Thế Hoàng, hơn nữa quyền lực bọn họ không phải nhỏ. Muốn tôi giết con trai ông ta, chẳng may Vu Thế Hoàng phát hiện thì nơi này quả thật không còn chỗ để tôi dung thân rồi.”

“Tôi còn tưởng Chu Cường là nhân vật không tầm thường, tiếng tăm lừng lẫy lắm. Nếu không làm được, thì thôi vậy! Co điều, chuyện ngày hôm nay, nếu như cậu dám tiết lộ ra ngoài thì Triệu Khang tôi mới là người khiến cậu chạy trốn giống như lũ chuột nhắt đấy!”

Triệu Khang cười nhạo. Chu Cường híp mặt, rít một hơi thuốc, thẳng thừng ngã giá.

“Cậu Triệu Khang, giết chết Vu Hạo ở trong ngục hoàn toàn không phải chuyện khó khăn gì. Giá cả ấy à, tầm ba tỉ.”

Vừa nghe thấy giá, Triệu Khang liền hít sâu một hơi. Tuy rằng hắn không thiếu tiền nhưng mức giá này quả thật như muốn ngoạm cả đầu hắn vậy. Triệu Khang đưa ra quyết định cuối cùng, trầm giọng nhắc nhở.

“Tôi muốn sạch sẽ, không lưu lại bất kì vết tích gì. Cậu làm được chứ?”

“Yên tâm! Anh chỉ cần xem qua thứ này liền biết ngay thôi.”

Chu Cường lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, trên đấy ghi chú về thông tin của một người tên Hoàng Hổ. Không chỉ về lý lịch cá nhân mà còn về tội danh, hiện tại người này đang bị nhốt chung với Vu Hạo. Khiến Triệu Khang khiếp vía chính là đối phương xếp thứ năm mươi trong Thiên Bảng.

Vu Hạo chỉ là cậu chủ nhà giàu tay trói gà không chặt, mượn tay một người như Hoàng Hổ quả thật dư sức thành công. Thật ra, Triệu Khang vẫn luôn hi vọng người giết Vu Hạo phải mạnh mẽ một chút. Ứng cử viên Hoàng Hổ này, vô cùng thích hợp. Sau khi xem qua tư liệu, Triệu Khang hài lòng gật đầu.

“Người này ổn đấy! Ba tỉ tuy rằng đắt nhưng tôi hi vọng nó sẽ mang đến kết quả xứng đáng. Trước tiên tôi sẽ chuyển khoản phân nửa, sau khi thành công, tôi sẽ gửi tiếp nửa còn lại ngay lập tức!”

“Chốt!”

Chu Cường nở nụ cười, chủ động nâng ly rượu cụng với Triệu Khang.

“Hợp tác vui vẻ! Nếu như cần, lần sau có thể tiếp tục tìm tôi.”

Triệu Khang không trả lời, nâng ly với Chu Cường, ngửa đầu uống hết.

Biệt thự Ngã Nguyệt Đàm.

Triệu Hùng sau khi dẫn theo Lý Thanh Tịnh đến bệnh viện thăm Tiết Ân, khi trở về đã là mười một giờ hơn. Lúc gần về, bọn họ còn nán lại để nói chuyện với Hoa Di về tình trạng hiện tại của Tiết Ân.

Tắm rửa, thay đồ xong xuôi, Lý Thanh Tịnh giống như chú mèo con dính người, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực Triệu Hùng. Cô nhớ đến ân oán giữa Tà Y và Tiết Ân, trong lòng cảm thấy xót xa, tính tình Lý Thanh Tịnh vốn dĩ luôn hiền lành như vậy. Cô ngẩng đầu, thủ thỉ với anh.

“Triệu Hùng, nếu người thuộc Thánh Đàn đuổi cùng giết tận Tiết Ân như vậy, hơn nữa cậu ta còn trải qua khúc mắc với Tà Y. Chi bằng anh thu nhận cậu ta đi!”

“Thanh Tịnh, em không sợ Tiết Ân tái phát bệnh cũ, hút máu người vô tội sao?”

Triệu Hùng khẽ xoa đầu cô, cố tình gợi lại những lời cô nói ngày trước.

“Lo lắng thì có ích lợi gì. Như anh đã nói, việc cần làm nhất bây giờ chính là phải bắt được tên Tà Y kia hoặc đoạt được thuốc giải. Cứ tiếp tục như hiện tại cũng chẳng có tác dụng gì, máu trong bịch đưa cho Tiết Ân uống chẳng khác gì chúng ta hằng ngày chỉ uống nước mà không ăn cơm. Thứ hữu hiệu nhất đối với Tiết Ân chỉ có thể là máu tươi mà thôi!”

“Nếu Tiết Ân ngoan ngoãn ở lại Hải Phòng, anh có thể đảm bảo về vấn đề cung cấp máu. Chỉ sợ rời khỏi nơi này, mọi chuyện sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.

“Trước tiên cứ để Tiết Ân hồi phục đã, tạm thời cứ để cậu ta ở Hải Phòng. Trước mắt anh nên đối phó với tập đoàn Khải Thời trước, sau khi xong xuôi hẵng nghĩ đến việc đi tìm Tà Y, giúp Tiết Ân khỏi bệnh.”

“Ừm. Thanh Tịnh, đã trễ rồi, em nên ngủ một chút đi!”

“Hôm nay em quả thật rất mệt, anh đừng có mà đòi hỏi đấy.”

“Được! Vậy anh chỉ ôm em ngủ thôi.”

Triệu Hùng dịu dàng mỉm cười, vươn tay tắt đèn. Chưa đến năm phút, Triệu Hùng liền lần mò bậ tcoong tắc. Lý Thanh Tịnh nhíu mày.

“Sao thế?”

“Anh muốn điện thoại cho Văn Sơn, hỏi chuyện Vu Hạo một chút.”

Triệu Hùng dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng ngồi bật dậy. Lý Thanh Tịnh ngẩng đầu nhìn anh.

“Anh đừng nói đêm nay Triệu Khang hoặc Triệu Cao sẽ ra tay với Vu Hạo nhé?”

“Lấy tính cách bọn họ mà nói, chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu. Thời cơ ra tay tốt nhất chính là trong vòng ba ngày.”

Triệu Hùng siết chặt di động trong tay, nhanh chóng liên lạc với Trần Văn Sơn. Rất nhanh, đầu dây bên kia đã được kết nối.

“Văn Sơn, bên Vu Hạo có động tĩnh gì không?”

“Hiện tại thì chưa! Nhưng tôi đã theo lời anh dặn dò, để Vu Thế Hoàng vào ngục thăm con trai đồng thời thăm dò tình hình rồi.”

“Ừm, nâng cao cảnh giác! Tuyệt đối không được bất cẩn, không chừng đêm nay bọn chúng sẽ ra tay ngay đấy! Mọi chuyện tôi dặn, đã thu xếp ổn thỏa hết chưa?”

“Yên tâm đi, mọi chuyện xong xuôi cả rồi. Hiện tại chỉ cần đợi cá mắc câu thôi.”

“Văn Sơn, cậu cực khổ rồi!”

“Đừng nói vậy chứ!”

Trần Văn Sơn bật cười, sau đó cúp máy. Sau khi đặt điện thoại sang một bên, bấy giờ Triệu Hùng mới tắt đèn. Lý Thanh Tình thắc mắc.

“Anh tính toán đối phó Triệu Khang và Triệu Cao như thế nào?”

Triệu Hùng cúi đầu nhìn Lý Thanh Tịnh, chậm rãi giải thích toàn bộ kế hoạch. Cô nghe xong, đôi mắt xinh đẹp sáng lên.

“Nếu như thành công, tập đoàn Hằng Viễn chắc chắn sẽ tuyệt giao với tập đoàn Khải Thời. Nhà họ Triệu lần này, chẳng khác nào bị phế mất một cánh tay.”

“Bất kể là Triệu Khang hay Triệu Cao muốn đối phó anh đi chăng nữa thì chỉ cần Triệu Khải Nhân và Triệu Khải Nghĩa biết chuyện, chắc chắn sẽ tức giận trách phạt cho xem! Bàn cờ chưa kịp tiến thêm bước nào thì đã lộn tùng phèo lên cả rồi! Sau đó, bọn họ chắc chắn sẽ tìm đến ông Thiên Trung!”

“Ý anh là, bọn họ sẽ nhờ ông Thiên Trung giúp đỡ sao?”

“Đúng thế.”

“Vậy anh có cần em đi nói với ông một tiếng không?”

“Anh đã sớm gặp ông ấy rồi.”

“Xem ra mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh hết nhỉ.”

Lý Thanh Tịnh khẽ mỉm cười. Triệu Hùng vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cô vào lòng, dịu dàng hôn lên gò má cô.

“Em đừng lo! Tuy rằng nhà họ Triệu rất có thế lực nhưng chồng em nhất định sẽ không thua kém bọn họ!”

Nhà giam Định Thành!

Thiết bị điện tử trong nhà giam đột nhiên gặp trục trặc, một người đàn ông dáng dấp điển trai, dùng tay mở khóa song sắt, nhanh như chớp quăng vào trong một tấm giấy.

“Tôi ở phòng số sáu, sẽ cứu anh ra ngoài! Chuẩn bị tiền mặt hơn hai trăm triệu.”

Hoàng Hổ nuốt tờ giấy vào bụng, lững thững đi đến phòng số sáu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK