Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Mai Nhiên bị Triệu Hùng điểm trúng “Huyệt Khí Hải”, người tạm thời bị tê liệt năng lực động võ.

Dưới sự uy hiếp của Triệu Hùng, cô ta chỉ có thể mang theo Triệu Hùng đi tới căn phòng giam giữ Triệu Khải Nghĩa.

“Cho người của cô đi vào trước!” Triệu Hùng sợ hai bên mai phục, ra lệnh cho Sở Mai Nhiên.

Sở Mai Nhiên hơi biến sắc mặt, chậm chạp không dám hạ lệnh.

Triệu Hùng vừa nhìn dáng vẻ của Sở Mai Nhiên, biết nhất định có chuyện.

Anh cầm súng trong tay tàn nhẫn đập một cái trên vai Sở Mai Nhiên, lớn tiếng quát: “Có nghe không, cho người của cô đi vào trước!”

Rơi vào đường cùng, lúc này Sở Mai Nhiên mới lên tiếng: “Người đâu! Phái vài người đi vào trước.”

Một người đàn ông người thấp bé vung tay lên, bốn người đàn ông khác sải bước đi tới.

Trong chớp mắt lúc cửa phòng đẩy ra “Vút! Vút! Vút!” Một loạt tên nỏ bắn qua đây.

Bốn người “Á!...” vài tiếng kêu thảm thiết, né tránh không kịp, bị tên nỏ bắn trúng.

Tiết Ân nhìn quá sợ hãi, nếu như vừa rồi liều lĩnh xông vào. Như vậy cho dù không chết, cũng sẽ bị cơ quan gây thương tích.

Triệu Hùng mắt lạnh đảo qua, thấy trừ Sở Mai Nhiên ra, người đàn ông thấp bé kia hình như là người đứng đầu. Anh giơ súng bắn về phía người đàn ông thấp bé.

Một tiếng vang lên, người đàn ông thấp bé ngã xuống trong vũng máu.

Ngay cả Sở Mai Nhiên cũng cực kỳ giật mình, không nghĩ tới Triệu Hùng lại đột nhiên ra tay với thuộc hạ của cô ta.

Triệu Hùng lại một súng bắn trúng đùi Sở Mai Nhiên, Sở Mai Nhiên  hét thảm “Á!”một tiếng.

“Ngài Hưng, anh...”

“Bốp!”

Triệu Hùng giơ tay cho Sở Mai Nhiên một cái tát vang dội.

“Đầm Kim Ngư Phủ” ở đây thuộc về khu tư nhân cao cấp, cho dù có tiếng súng cũng sẽ không gây nên sự chú ý của người khác. Cho nên, Triệu Hùng mới dám lớn mật nổ súng.

Nếu là ở vào khu náo nhiệt, Triệu Hùng cũng không dám lớn gan làm như vậy.

Nhưng chỗ có thể nghe được tiếng súng, “Vườn Hạnh Phúc” mà nhà họ Triệu ngủ lại là chỗ tiếp giáp với “Đầm Kim Ngư Phủ”.

Triệu Khải Nhân nghe được tiếng súng thì từ trong thư phòng đi ra.

Ánh mắt của ông ta nhìn về phía “Đầm Kim Ngư Phủ”.

Lúc này, Triệu Phúc cũng vội vã đi tới, chào hỏi Triệu Khải Nhân: “Ông Hai!”

Triệu Khải Nhân “Ừ!” một tiếng, hỏi Triệu Phúc: “Phúc à, có phải tiếng súng vừa rồi từ Đầm Kim Ngư Phủ bên kia truyền tới không?”

“Tôi cũng nghe thấy! Hình như thật là tiếng súng. Ông Hai, ông Ba còn trong tay bọn họ, chúng ta nên làm sao? Có phải ông Ba...”

“Đừng nói lung tung, chú Ba sẽ không có chuyện gì! Bọn họ bắt chú Ba, không phải là muốn ép chú Ba đi vào khuôn khổ, chỉ cần chú Ba không nhận tội thì sẽ không có chuyện gì.”

“Ông Hai, lẽ nào chúng ta vẫn ở chỗ này chờ à? Nhỡ đâu bọn họ ra tay với ông Ba, thì phải làm sao giờ?”

Triệu Khải Nhân trừng Triệu Phúc, nổi giận quát: “Cậu cũng không phải không biết tình hình của nhà họ Triệu, chúng ta trừ bó tay chờ ngã xuống, nghe bọn họ nói, còn có thể làm như thế nào? Chỉ cần bọn họ muốn chúng ta lúc nào cũng có thể đi xuống gặp Diêm Vương.”

“Ôi!...” Triệu Phúc thở dài.

Anh ta làm sao không biết chứ!

Thế nhưng cùng với sống tham sống sợ chết như vậy, thà rằng cứ đi ra liều mạng cùng đám người kia.

Tài phú, lý tưởng, phụ nữ, ở trước mặt mạng sống thì tất cả đều không đáng một đồng!

Triệu Phúc này vốn là người chi phụ của nhà họ Triệu, tâm nguyện lớn nhất chính là trở thành nhánh chính nhà họ Triệu. Giấc mơ này, sợ là vĩnh viễn cũng không có cách nào thực hiện.

Đầm Kim Ngư Phủ!

Triệu Hùng dùng súng chỉ vào đầu Sở Mai Nhiên, lạnh giọng quát: “Đi vào!”

Sở Mai Nhiên kéo cái chân bị thương khập khiễng vào phòng.

Chỉ thấy Triệu Khải Nghĩa trong phòng ở trần, trên người hiện đầy vết sẹo, đặc biệt trước ngực có một dấu ấn rõ ràng, ngay cả da đều không còn, nhìn qua bị nướng khét.

Thấy Triệu Khải Nghĩa bị dằn vặt thê thảm như thế, hai mắt Triệu Hùng đỏ lên, anh không kìm nén nữa ra lệnh cho Sở Mai Nhiên: “Cho người thả Triệu Khải Nghĩa ra!”

Sở Mai Nhiên lạnh giọng nói với Dương Hưng: “Ngài Hưng, anh biết mình đang làm cái gì à? Một khi để Tây Giao biết được, anh cướp Triệu Khải Nghĩa từ trên tay của tôi đi, cũng đánh chết người của chúng tôi, Tây Giao chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Hoàng Long các người.”

Triệu Hùng ước gì để Hoàng Long với Tây Giao chó cắn chó đấy!

Hoàng Long, Tây Giao, Cẩm Y Vệ cùng Bàn Thiệu Môn là 4 nhánh thế lực truyền thừa, vẫn lấy Hoàng Long cùng Tây Giao thực lực mạnh nhất. Nếu Hoàng Long cùng Tây Giao đấu tranh nội bộ, là có thể suy yếu thực lực hai bên.

Triệu Hùng thuận thế nói: “Hoàng Long này hành động lúc nào phải xem sắc mặt của Tây Giao các người? Tôi cho cô biết, Triệu Hùng là đối thủ một mất một còn của tôi, chỉ có thể chết ở trên tay của tôi, tôi không được cậu ấy chết trong tay bất kỳ kẻ nào.”

“Anh...”

Sở Mai Nhiên lạnh lùng nói: “Sở Mai Nhiên sẽ làm cho lỗ mãng hôm nay của anh trả giá thật lớn!”

“Ít nói nhảm, để người cởi trói cho Triệu Khải Nghĩa!” Triệu Hùng dí súng lục trên đầu Sở Mai Nhiên, lạnh giọng quát.

Sở Mai Nhiên thấy Dương Hưng hoàn toàn điên rồi!

Dám nổ súng bắn chết thuộc hạ của cô ta, còn nổ súng bắn cô ta bị thương. Lúc này xem ra còn muốn cứu Triệu Khải Nghĩa đi.

Nhưng mà trong người Triệu Khải Nghĩa có độc, giải dược chỉ Tây Giao bọn họ có, ngược lại cũng không ngại Dương Hưng cứu Triệu Khải Nghĩa đi!

“Cởi trói cho Triệu Khải Nghĩa!” Sở Mai Nhiên nói.

Có hai người tiến lên, cởi Triệu Khải Nghĩa treo ngược xuống.

Thân thể Triệu Khải Nghĩa đã sớm không chịu nổi, bị người khẽ động, từ từ tỉnh lại.

Ông ấy chậm rãi mở mắt ra, liếc mắt nhìn, suy yếu vô lực nói: “Các người giết... Giết tôi đi! Đừng mơ dùng tôi dẫn... Dẫn Hùng qua đây.”

Triệu Hùng rất muốn gọi một tiếng “Chú Ba!”, nhưng lý trí nói cho anh biết, tuyệt đối không thể bại lộ thân phận của mình.

“Triệu Khải Nghĩa, hẳn ông biết tôi chứ?” Triệu Hùng lạnh giọng hỏi Triệu Khải Nghĩa.

Triệu Khải Nghĩa nhận ra là Dương Hưng của “Tập đoàn Hoài An”, thấy Dương Hưng dùng súng dí vào đầu Sở Mai Nhiên. Trong lúc nhất thời ông không biết chuyện là thế nào.

Chợt nghe Sở Mai Nhiên nói: “Triệu Khải Nghĩa, ông đừng cho rằng Dương Hưng là người tốt. Nói thật cho ông biết, anh ta là người của Hoàng Long! Ông rơi vào tay anh ta, không tốt hơn là rơi vào tay chúng tôi đâu.”

Triệu Khải Nghĩa giật mình. Thế mới biết, Dương Hưng là tới cứu ông ấy.

Vốn còn có một tia hy vọng sống còn. Hôm nay xem ra, là vừa ra khỏi hang hổ lại vào ổ sói.

Triệu Hùng lạnh lùng nói với Sở Mai Nhiên: “Sở Mai Nhiên, cô nói nhảm quá nhiều!” Nói xong, anh nháy mắt với Tiết Ân bên người.

Tiết Ân hiểu ý vọt về phía hai người bên người Triệu Khải Nghĩa.

Giơ tay chém xuống, hai người đứng ở bên người Triệu Khải Nghĩa, bị Tiết Ân trong nháy mắt giải quyết.

Triệu Hùng một chưởng chém vào gáy Sở Mai Nhiên, làm cô ta ngất đi.

Anh lại bước một bước xa vọt về phía những người khác tại chỗ đập chết hai người.

Những người khác không phải tâm phúc của Sở Mai Nhiên cùng người đàn ông thấp bé, sao có thể có lòng ham chiến sợ đến rối rít chạy tán loạn.

Triệu Hùng đuổi theo, lại đánh chết sáu bảy người, cố ý thả ba bốn người chạy thoát.

Có những người này trở lại mật báo, đủ để truyền đi tin tức Dương Hưng giết người của Tây Giao, cướp Triệu Khải Nghĩa đi.

Mặc kệ chiêu giá họa này có thể để cho Hoàng Long cùng Tây Giao đánh nhau không. Ít nhất, có thể làm Tây Giao tạm thời sẽ không đặt mục tiêu ở trên người của anh.

Sau khi cứu Triệu Khải Nghĩa, Triệu Hùng tự mình tiến lên đỡ Triệu Khải Nghĩa, để Tiết Ân mang theo Sở Mai Nhiên vội vã đi ra ngoài cửa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK