Vốn dĩ, Vân Nhã là muốn hẹn Triệu Hùng đến quán bar Hoa Đế, nhưng mà Triệu Hùng sợ nơi này quá nhiều tai mắt, nên yêu cầu Vân Nhã đổi địa điểm hẹn hò thành quán bar Tư Dạ ít người biết đến.
Quán bar này không lớn lắm, lại nằm ở vị trí khá kín đáo trên đoạn phố tụ điểm quán bar. Lúc trước Triệu Hùng từng đên đây, cảm thấy không khí ở đây cũng khá ổn.
Triệu Hùng đã xin phép vợ mình Lý Thanh Tịnh, lấy Trần Thiên Trung làm cái cớ để ra ngoài, nói là ông Thiên Trung có việc cần tìm anh.
Lý Thanh Tịnh cũng không hề mở miệng ngăn cản, chỉ là dặn dò Triệu Hùng lái xe chậm một chút.
Điều khiến Triệu Hùng không ngờ chính là, Lý Thanh Tịnh đã để đồng hồ định vị của con gái trên xe của Triệu Hùng.
Loại đồng hồ trẻ em này có chức năng định vị, mở ứng dụng trên phần mềm điện thoại di động, là có thể xem được hiển thị vị trí.
Lý Thanh Tịnh đã gỡ bỏ các giới hạn khu vực trên ứng dụng, bảo thư ký Đặng Gia Hân lái xe, dựa theo định vị hiển thị trên di động, đến một nơi gọi là quán bar Tư Dạ.
Lúc Lý Thanh Tịnh nhìn thấy xe của Triệu Hùng dừng trước cửa quán bar, trái tim của cô lập tức trở nên lạnh thấu.
Lúc Triệu Hùng rời đi, rõ ràng anh nói rằng đi đón Trần Thiên Trung, rồi lại đưa ông Thiên Trung đến một quán trà để gặp mặt tổng biên tập của bộ phận truyền thông nào đó. Nói rất ngắn gọn xúc tích, đầu đuôi rõ ràng, còn nói tổng biên tập của bộ phận kia, muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn với ông Thiên Trung.
Đặng Gia Hân đã nhìn thấy chiếc xe Mercedes Benz G lớn do Triệu Hùng cầm lái.
Mặc dù mô hình xe như thế này đầy rẫy ngoài phố, nhưng mà biển số xe năm số 9, ở Hải Phòng này chỉ có một chiếc xe của Trần Thiên Trung.
Dãy số này là do Triệu Hùng đâm hỏng hai chiếc xe Bentley mới lấy về được.
Lúc này Đặng Gia Hân mới biết vì sao Lý Thanh Tịnh lại bảo cô ta lái xe ra ngoài. Chỉ có điều không hiểu rằng, sao Lý Thanh Tịnh lại biết được Triệu Hùng ở đây.
“Gia Hân, cô đậu xe vào chỗ khuất tầm mắt một chút, đừng để Triệu Hùng nhìn thấy.” Lý Thanh Tịnh dặn dò Đặng Gia Hân.
Mặc dù Đặng Gia Hân là thư ký do Triệu Hùng bỏ ra mấy chục tỉ một năm để thuê về, nhưng trên nguyên tắc làm việc, cô ta vẫn sẵn sàng nghe theo Lý Thanh Tịnh.
Hai người ngày ngày ở bên nhau, tiếp xúc nhiều sinh tình cảm, có khi thân thiết như chị em ruột.
Lý Thanh Tịnh quay số gọi điện thoại cho Triệu Hùng, hỏi anh bây giờ đang ở đâu.
Triệu Hùng vội vàng giơ ngón tay với Vân Nhã làm động tác giữ im lặng, nói mình và ông Thiên Trung đang ở trong quán trà.
“Đừng quên tối nay anh còn phải luyện công, nhớ về sớm đấy!”
Lý Thanh Tịnh cũng không có trực tiếp vạch trần Triệu Hùng, mà chỉ khuyên anh một câu.
Triệu Hùng ‘ừm’ một tiếng, sau đó nói mình đang bận, rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Em gái Lý Diệu Linh đang ở nhà cô, Lý Thanh Tịnh yên tâm để em gái chăm sóc con gái giúp cô, còn mình thì ở lại trong xe chuẩn bị đợi Triệu Hùng. Muốn xem xem rốt cuộc anh đang ở bên cạnh ai.
Trong lòng Đặng Gia Hân đã dự cảm được điều gì đó, nhìn tình hình, có vẻ như Lý Thanh Tịnh chuẩn bị tới đánh ghen! Nhất định là Triệu Hùng đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài.
Đều là phụ nữ, lập trường của Đặng Gia Hân nhất định là nghiêng về phía Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, là đại mỹ nhân được cả thành phố Hải Phòng này công nhận.
Cô gây dựng công ty càng lúc càng lớn, lại tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Đào, là một người phụ nữ mạnh mẽ danh xứng với thực. Ngay cả Đặng Gia Hân cũng rất khâm phục Lý Thanh Tịnh!
Đặng Gia Hân hỏi Lý Thanh Tịnh: “Tổng giám đốc Thanh Tịnh, hay là chúng ta trở về đi?”
“Tại sao?” Lý Thanh Tịnh khó hiểu hỏi.
Đặng Gia Hân cũng trực tiếp nói thẳng: “Cho dù cô bắt được rồi thì sao? Cô sẽ ly hôn với anh Triệu Hùng sao?”
Lý Thanh Tịnh im lặng một hồi, cô chưa nghĩ tới vấn đề này. Chỉ là cô cảm thấy Triệu Hùng đã lừa dối che dấu thân phận của bản thân mình đã đành, nếu ngay cả phương diện tình cảm cũng lừa dối cô, đây là điều cô không thể dung thứ được.
“Tôi muốn xem xem người phụ nữ này là ai? Là Lý Thanh Tịnh tôi không đủ xinh đẹp, hay là cô ta càng hấp dẫn hơn tôi. Còn về việc có ly hôn hay không, tôi sẽ cân nhắc. Phụ nữ không nên để bản thân mình thiệt thòi, tôi không thể để anh ta lừa dối tôi mãi được.”
Đặng Gia Hân thuyết phục Lý Thanh Tịnh, nói: “Thanh Tịnh, vậy cô có từng nghĩ đến Dao Châu chưa? Tất cả các gia đình ly hôn, sau khi gia đình tan vỡ, người bị tổn thương nhất thật ra là con trẻ!”
“Nếu như không phải vì con cái, bắt được anh ta tôi đã sớm ly hôn với anh ta rồi!”
“Vậy cô còn đi bắt anh ta làm gì? Không phải là tự dày vò bản thân mình sao?”
“Tôi muốn biết, Lý Thanh Tịnh tôi thua dưới tay người phụ nữ kia, tôi có điểm nào không bằng cô ta?”
Đặng Tử Kỳ thở dài một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Hai tiếng đồng hồ sau, liền thấy Vân Nhã khoác cánh tay Triệu Hùng, từ trong quán bar Tư Dạ bước ra ngoài.
Triệu Hùng coi như bị khuất phục dưới tay người phụ nữ Vân Nhã này rồi, cứ nhất quyết muốn anh phải đi khiêu vũ với cô ta. Nói nếu không khiêu vũ với cô ta, thì sẽ không cho anh trở về, còn cố ý xịt nước hoa lên trên người Triệu Hùng.
Triệu Hùng cũng xem như sợ Vân Nhã, không muốn tiếp tục dây dưa gì với cô ta nữa. Nhưng mà, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng buồn bã của Vân Nhã, anh cũng thấy đau lòng!
Haiz! Chi bằng làm một kẻ phong lưu đa tình.
Chạm vào bụi hoa, nhưng không để lá dính thân.
Kẻ đa tình tự ngàn xưa chỉ lưu lại mối hận, nỗi hận dài dằng dặc không biết bao giờ mới nguôi!
Làm một tên cặn bã vẫn tốt hơn, mọi người đều vui vẻ điên cuồng, sau đó, mỗi người một ngả, phủi mông bỏ đi.
Vân Nhã lên xe của Triệu Hùng, Triệu Hùng lái xe đến khách sạn Danh Thi thuộc sản nghiệp của nhà Thẩm Minh.
Xe của Triệu Hùng vừa đến đây, Đặng Gia Hân cũng liền lái xe đi tới.
Đặng Gia Hân cảm thấy hơi kỳ quái, rõ ràng cô ta không hề nhìn thấy xe của Triệu Hùng, nhưng làm sao Lý Thanh Tịnh biết được Triệu Hùng đi đến khách sạn này chứ? Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng tìm ra được điểm mấu chốt của vấn đề. Nhất định là Lý Thanh Tịnh đã động tay động chân trong xe của Triệu Hùng. Nói không chừng, Lý Thanh Tịnh chỉ là để đồng hồ đeo tay của con gái, đặt dưới ghế ngồi trong xe Triệu Hùng.
Trong lòng Lý Thanh Tịnh vốn dĩ vẫn còn ôm một tia hy vọng, Triệu Hùng và Vân Nhã chỉ là đang nói chuyện công việc mà thôi. Bây giờ, người ta sắp sửa đặt phòng luôn rồi.
Cô thua rồi, có một loại cảm giác thất bại đầy vô vọng.
Trước đó, Lý Thanh Tịnh còn phát hiện rằng Triệu Hùng và Vân Nhã thường xuyên liên lạc qua lại với nhau. Lần trước là ở trung tâm mua sắm Tần Uyển, bị Triệu Hùng nhanh trí che giấu qua chuyện.
Lần này hai người ở bên nhau, đã chứng thực suy đoán của cô.
Đến khách sạn Danh Thi, Đặng Gia Hân nhìn thấy Lý Thanh Tịnh ngồi ngơ ngác đờ đẫn trong xe, cũng không xuống xe đi bắt Triệu Hùng và Vân Nhã. Cô ta lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc, Triệu Hùng và Vân Nhã hai người họ sắp sửa đi thuê phòng rồi, sao cô vẫn còn án binh bất động?”
“Gia Hân, Vân Nhã là người đẹp số một thành phố Hải Phòng, gia đình vừa có tiền vừa có quyền, cô ta chưa kết hôn lại rất xinh đẹp. Tôi thua rồi, thua trong tay người có tiền, thua cả cuộc hôn nhân của mình.”
Vài giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt Lý Thanh Tịnh, rồi đọng lại trên hàng mi còn dài xinh đẹp của cô, đẹp đến nao lòng.
Trong lòng Đặng Gia Hân phẫn nộ bất công thay cho Lý Thanh Tịnh, Lý Thanh Tịnh đã sinh cho Triệu Hùng một cô con gái không nói, muốn tài có tài muốn sắc có sắc. Ngoại trừ gia thế không bằng Vân Nhã, thì những điểm khác, Vân Nhã có chỗ nào hơn Lý Thanh Tịnh chứ.
Cũng không biết Triệu Hùng đang nghĩ cái gì. Trong nhà đã có vợ đẹp con ngoan như vậy, còn ra ngoài trêu ong ghẹo bướm.
Đặng Gia Hân tức giận nói: “Hừ! Đàn ông đều là một lũ lợn, Thanh Tịnh, cô nói đúng, không thế chịu thua như thế này được. Bắt trộm bắt tại trận, bắt gian bắt tại giường! Chúng ta đi vạch mặt đôi gian phu dâm phụ này, xem bọn chúng còn lời gì để nói không?”
Đi đến bước này rồi, Lý Thanh Tịnh ngược lại hơi do dự.
“Thế này…”
Đặng Gia Hân tức giận đến mức kéo Lý Thanh Tịnh ra khỏi xe, nói: “Còn thế này thế kia cái gì, cô đi theo tôi, tôi đưa cô đi!”