Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Hùng nghe lời Triệu Hằng nói, cầm chai bia lên uống một ngụm, nhìn Triệu Hằng, nói: “Hằng, cậu không thể rời khỏi nhà họ Triệu được!”

“Tại sao?” Triệu Hằng mặt mày mờ mịt.

Thần sắc Triệu Hùng ngưng trọng, nói: “Tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu rồi, nhà họ Triệu cần phải có người tiếp quản. Tác phong của Triệu Khang và Triệu Cao căn bản không xứng làm người thừa kế nhà họ Triệu, chỉ có cậu mới có tư cách này.”

Triệu Hằng không biết làm sao, cười một tiếng, nói: “Anh Hùng nếu như nói nhà họ Triệu ai có tư cách làm người thừa kế thì không phải là anh thì còn là ai được?”

“Nhưng tôi đã không còn là người nhà họ Triệu nữa.” Triệu Hùng cười một tiếng. 

Chẳng qua, nụ cười nơi khóe miệng có chút ý vị sâu xa!

“Hằng, hay là cậu buông bỏ tình cảm với Hạ Hồng Ngọc đi? Chú năm sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau đâu.” Triệu Hùng nói.

“Không!” Triệu Hằng lắc đầu một cái, nói: “Cho tới bây giờ, tôi chưa đừng rung động với cô gái nào. Nhưng ở lúc tôi tuyệt vọng nhất, vào lúc cuộc đời tôi u ám nhất là Hạ Hồng Ngọc đã cho tôi được ánh sáng hy vọng, cùng với dũng khí để sống tiếp. Anh Hùng, anh cũng có thể kết hôn với Lý Thanh Tịnh, thế tại sao tôi không thể ở bên Hà Hồng Ngọc?”

"Cái này không giống nhau!"

"Có cái gì không giống nhau?"

"Cái này..."

Triệu Hùng mở chai bia, uống một ngụm lớn, nói: “Có chuyện tôi không nói cho cậu. Thật ra thì sở sĩ Hạ Hồng Ngọc chăm sóc cho cậu là bởi vì giác mạc của anh trai cô ta là Hạ Phàm đã được dùng ghép cho cậu. Lúc cậu trúng độc nặng, cô ta xem cậu như là anh trai mình mà chăm sóc. Bây giờ cậu đã hiểu tại sao cô ta lại hết lòng chăm sóc cho cậu như vậy hay chưa?”

"Cái gì?"

Triệu hằng nghe vậy thất kinh.

“Anh Hùng, anh nói mắt tôi có thể nhìn được là bởi vì anh trai của Hạ Hồng Ngọc hiến giác mạc cho tôi?” Triệu Hằng kích động hỏi. 

“Đúng!” Triệu Hùng gật đầu một cái.

Thế nên, Triệu Hùng kể hết một lượt từ đầu đến đuôi chuyện Hạ Phàm mắc bệnh suy thận đã kí thỏa thuận hiến tạng với bệnh viện cho Triệu Hằng nghe.

Sau khi nghe xong, Triệu Hằng trợn mắt há mồm. 

Cậu ta không ngờ tới, Hạ Hồng Ngọc hết lòng chăm sóc cho mình lại có ẩn tình khác. 

Triệu Hằng nhấc chai bia lên, nói: “Anh Hùng, cảm ơn anh đã nói cho tôi nghe tất cả những chuyện này!”

Hai chai bia của hai người nhẹ nhàng cụng một cái, phát ra tiếng “keng” thanh thúy. 

Triệu Hùng khuyên nhủ Triệu Hằng: “Hằng, với điều kiện của cậu, kiểu bạn gái nào mà chẳng tìm được? Tôi thấy, cậu với Hạ Hồng Ngọc hay là thôi đi?”

“Không! Hạ Hồng Ngọc mặc dù là một cô gái phổ thông bình thường nhưng tôi nhìn ra được, cô ấy thích tôi. Có lẽ giác mạc của anh trai cô ấy được ghép cho tôi nhất định là duyên phận giữa chúng tôi! Tôi nhất định phải giữ được mối nhân duyê này.”

“Cậu…” Triệu Hùng lắc đầu một cái, nói: “Haiz, sớm biết như vậy tôi sẽ không nói cho cậu nghe chuyện nội tình bên trong rồi.”

“Anh Hùng, tôi kính anh! Dù anh rời khỏi nhà họ Triệu, nhưng trong lòng của tôi, anh vẫn là người mà Triệu Hằng tôi bái phục nhất! Ít nhất, cái mà mình muốn, anh dám cố chấp theo đuổi.”

“Cậu biết, tôi cũng là không còn cách nào khác mà! Hôm nay tôi đi cúng bái ông Lý Hữu Chiến, thấy bố mình đã đến thắp nhang cho ông Hữu Chiến trước.”

“Hai người gặp mặt rồi?” Triệu Hằng hỏi. 

“Vẫn chưa!” Triệu Hùng lắc đầu một cái: “Tôi vừa nghĩ đến người phụ nữ Lưu Văn Nhân kia là liền nhớ đến mẹ tôi. Cậu nói xem tôi làm sao mà nén tức giận trong lòng xuống cho được?”

“Anh Húng Chuyện đã qua lâu vậy rồi, nên bỏ qua thì cứ bỏ qua đi!” 

“Bỏ qua?” Triệu Hùng cười lạnh một tiếng. nói: “Người người đều nói bỏ qua, nhưng trên thế giới này, người thật sự có thể bỏ qua được có bao nhiêu người? Hằng, có rất nhiều người gương cao cái bảng đạo đức cao thượng. Nhưng mà, không trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên người ta hướng thiện. Nếu đã kinh qua nỗi khổ của người khác, chưa chắc đã được thiện như họ.” 

Triệu Hằng là một người thông minh, nghĩ một chút liền hiểu thấu!

Cậu ta giơ chai bia lên, bất đắc dĩ cười nói: “Rốt cuộc tôi cũng biết, tại sao anh lại phải đến uống rượu giải sầu một mình rồi! Bất kể như thế nào, anh một ngày là anh Hùng của tôi thì cả đời vẫn là anh Hùng của tôi! Tối hôm nay chúng ta không say không về!”

“Không say không về!”

“Keng!”

Hai người lại cụng chai rồi tự mình uống cạn bia trong chai của mình. 

Đêm đã khuya, đã rạng sáng một giờ rồi. 

Triệu Hùng đã say bảy, tám phần còn Triệu Hằng thì đã uống sau túy lúy. 

Triệu Hùng nói với tài xế lái xe đến Vườn Hạnh Phúc trước.

Trên đường đến Vườn Hạnh Phúc, anh gửi tin cho chú năm Triệu Khải Trí, nói Triệu Hằng đã uống say.

Lúc đến Vườn Hạnh Phúc, Triệu Hùng tự mình đỡ Triệu Hằng từ trên xe xuống.

Triệu Khải Trí đã sớm đợi ở cửa, ông ấy vội vàng tiến lên đón con trai Triệu Hằng từ tay Triệu Hùng. 

Triệu Khải Trí ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Triệu Hùng, hỏi: “Hùng, cháu cùng Hằng sao uống nhiều như thế?”

“Cháu đến quán bar uống thì đụng phải Triệu Hằng!” Triệu Hùng ợ rượu, trả lời.

“Chẳng trách. Chú gọi điện thoại thì điện thoại của Hằng vẫn luôn tắt máy. Hóa ra, thằng nhóc này len lén chạy đi uống rượu. Cháu uống không nhiều chứ?”

“Cũng được ạ!”

“Cháu muốn vào gặp ba cháu chút không?” Triệu Khải Trí hỏi.

“Trước không cần! Cuối tuần gặp đi. Chú năm, cháu về trước.”

“Ừ! Vậy cháu cẩn thận chút.”

Triệu Khải Trí dặn dò Triệu Hùng.

Ngay lúc Triệu Hùng muốn lên xe, anh đột nhiên xoay người, lên tiếng gọi Triệu Khải Trí. 

“Chú năm!”

Triệu Khải Trí dừng bước, nhìn Triệu Hùng, hỏi: “Còn có việc gì sao?”

“Chú hẳn biết tại sao Hằng lại phải đi uống rượu. Có một số việc, quản quá nghiêm thường sẽ dẫn đến hậu quả ngược lại. Hạ Hồng Ngọc là một cô gái tốt!” Nói xong, chui vào trong xe, nói tài xế rời khỏi Vườn Hạnh Phúc.

Trong đêm, từng luồng từng luồng gió thổi tới, thổi vạt áo của Triệu Khiếu Trí cũng tung bay.

Ông ấy dĩ nhiên biết tại sao Triệu Hùng phải nói như thế. Triệu Khiếu Trí nhìn con trai say như chết, không khỏi thở dài “haiz!” một tiếng nặng nề rồi đỡ Triệu Hằng vào nhà. 

Triệu Khiếu Trí rất ít khi uống rượu, không có dịp gì thì sẽ không dính đến một giọt  rượu. Có điều tối nay, ông ấy cũng muốn say một lần. 

Một chai rượu vang xuống bụng, đầu óc Triệu Khải Trí đã không còn tỉnh táo lắm nữa. 

“Ha ha, tại sao Triệu Khải Trí mình lại ép con trai mình đi vào con đường cũ của mình ngày xưa chứ? Phi Vân, là em đang trả thù Triệu Khải Trí này sao?”

Rượi không say người người tự say. Triệu Khiếu Trí say thật, cuối cùng nằm ngủ gục trên bàn. 

Sau khi Triệu Hùng về đến nhà, thì đi tắm nước nóng một cái.

Lúc này, Triệu Hùng đã tỉnh rượu được một chút. 

Anh lo sẽ làm cho Lý Thanh Tịnh tỉnh, quấn khăn tắm rón rén lên giường. 

Lúc này, Lý Thanh Tịnh mở tròn mắt tỉnh táo, nhìn Triệu Hùng hỏi: “Làm sao anh giờ mới về?”

Cô liếc mắt nhìn thời gian, đã sắp đến hai giờ sáng rồi. 

“Thanh Tịnh làm em thức rồi.” Triệu Hùng lộ ra nụ cười lúng túng. 

“Anh vẫn chưa trả lời em đâu!” Lý Thanh Tịnh ngồi dậy, lười biếng vươn người một cái. 

“Anh đụng phải Hằng ở quán bar, uống với cậu ấy mấy ly.”

“Hằng cũng đến quán bar?”

“Ừ! Chúng anh tình cờ đụng mặt.”

Thế nên, Triệu Hùng kể chuyện trên bàn rượu của Triệu Hằng cho Lý Thanh Tịnh nghe. 

Lý Thanh Tịnh nghe xong, oán trách Triệu Hùng: “Sao anh lại kể chuyện giác mạc của Hạ Phàm ghép cho Hằng làm gì?”

“Anh cảm thấy trong chuyện này không nên gạt Hằng. Cậu ấy có quyền được biết!”

“Vậy anh ủng hộ Hằng theo đuổi Hạ Hồng Ngọc?”

“Mới đầu anh phản đối, nhưng bây giờ anh ủng hộ Hằng làm như vậy. Mấu chốt phải xem thái độ của chú năm thôi!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK