Sau khi Lý Thanh Tịnh xem, hơi cau mày, lo lắng hỏiTriệu Hùng: "Anh có tính đi thật không?"
Triệu Hùng gật đầu một cái, trong ánh mắt tiết lộ ra vẻ kiên định, nói: "Anh không thể không đi. Đây là một cơ hội hiếm thấy để đến gần Am Cẩu, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con."
"Nhưng là cũng quá nguy hiểm, lỡ may..."
"Sẽ không có lỡ may!"
Triệu Hùng cắt ngang lời của vợ Lý Thanh Tịnh, nắm lấy mấy đầu ngón tay trắng nõn mềm mại của cô, mỉm cười nói: "Yên tâm đi Thanh Tịnh! Anh không sao đâu. Chẳng lẽ em quên anh đã là người thứ hai trong Thiên bang rồi à?"
"Còn nói chuyện này? Không cảm thấy miễn cưỡng quá à?" Lý Thanh Tịnh bật cười một tiếng.
Triệu Hùng cũng cảm thấy rất lúng túng, bản thân mình còn đang cho rằng mình nhảy đến vị trí thứ hai Thiên bang rồi, thì trừ cao thủ Thần bảng ra, cũng đã đauợc xem như vô địch thiên hạ. Không ngờ mấy lão quái vật từ thời nảo nao hãy còn sống.
Những người này, đều đã một, hai trăm tuổi rồi. Có thể sống đến bây giờ, không khỏi là nội lực sâudầy, công phu trác tuyệt. Nhưng những người này, cũng giống như ông cụ Đường vậy, là nhân vật thần long thấy đầu không thấy đuôi. Cho nên, Triệu Hùng cũng không lo lắng cho an toàn củamình.
Hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau, sóng vai ngồi cùng một chỗ.
Lý Thanh Tịnh tựa đầu vào trên vai của Triệu Hùng, chỉ muốn thời gian dừng lại mãi, không suy nghĩ thêm những thứ phân tranh kianữa!
Hồi lâu sau, Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng một câu: "Triệu Hùng, chúng ta lúc nào mới có thể sống một cuộc sống không tranh đoạt nữa?"
Triệu Hùng nói: "Thanh Tịnh, anh cũng có nghĩ đến cuộc sống vô tranh với đời. Nhưng việc bảo vệ nhà họ Tần lại nằm trong tay anh. Một khi để cho những Am Cẩu kia biết được, ắt sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nếu như vậy, em và Dao Châu sẽ lâm vào nguy hiểm. Thà bị động, thì không bằng chủ động đánh ra!"
"Anh chính là vì cuộc sống vô tranh với đời sau này của chúng ta nên mới đi xông vào đầm rồng hang hổ!"
"Nhưng em rất lo lắng an nguy của anh!" Lý Thanh Tịnh thấp giọng nói.
"Thanh Tịnh, yên tâm đi! Em đã từng nói, sẽ cùng Dao Châu vĩnh viễn ở nhà chờ anh trở về. Anh sẽ không lỡ hẹn, cũng hy vọng em đừng lỡ hẹn!"
"Em… Em sẽ không lỡ hẹn đâu..."
Một câu nói của Triệu Hùng, lại gợi lên chuyện thương tâm của Lý Thanh Tịnh!
Nếu như, năm năm sau cô thật sự không thể qua khỏi kiếp nạn mà Lưu Ngũ Khuyết nói kia, thế chẳng phải sẽ lỡ hẹn rồi?
"Hôm nay em hơi mệt. Em về phòng nghỉ ngơi trước đây! Anh sớm luyện cho bọn nhỏ cho xong đi, rồi cũng đi nghỉ sớm một chút!" Lý Thanh Tịnh đứng dậy, nói với Triệu Hùng.
"Anh cho Dao Châu và Hải luyện thêm nửa giờ nữa rồi sẽ đi nghỉ ngơi ngay đây."
Lý Thanh Tịnh "ừ!" một tiếng, liền xoay người rời đi khỏi “phòng luyện công”.
Triệu Hùng ở mãi trong “phòng luyện công” cho đến khi con gái Dao Châu cùng Văn Hải luyện công xong. Rồi lần lượt giảng giải các chi tiết cần chú ý một phen với hai đứa, lúc này mới trở lại phòng ngủ.
Thấy vợ Lý Thanh Tịnh đã ngủ, trong lòng Triệu Hùng hơi có chút thất vọng. Còn tưởng rằng vợ Lý Thanh Tịnh sẽ tắm chờ mình nữa chứ.
Triệu Hùng sợ vợ Lý Thanh Tịnh quá mệt mỏi, không dám quấy rầy cô nghỉ ngơi. Mà ôm lấy Lý Thanh Tịnhtừ phía sau, lông tơ trơn nhẵn một mảng, khiến cho tinh thần của Triệu Hùng rung động.
Có điều, Triệu Hùng cũng không có làm gì khác nữa.
Khoảng thời gian này, Lý Thanh Tịnh thật là quá bận rộn. Dường như là bận bịu từ sớm đến tối. Triệu Hùng đều thấy được hết tất cả những chuyện này, tay ôm vợ Lý Thanh Tịnh, giống như ôm lấy vật trân quý nhất trên thế giới vậy.
Lý Thanh Tịnh không có ngủ, chẳng qua là đang giả vờ ngủ mà thôi.
Cô sợ mình sau này sẽ lỡ hẹn, trong lòng rất mâu thuẫn!
Lý Thanh Tịnh rất muốn nói cho Triệu Hùng nghe những lời mà Lưu Ngũ Khuyết nói. Nhưng hai người mới vừa sống một cuộc sống hạnh phúc với nhau. Nếu để cho Triệu Hùng biết, năm năm sau mình có một kiếp nạnlớn, hai người cũng sẽ bởi vì chuyện này, mà canh cánh trong lòng! Nghĩ tới nghĩ lui, cô cuối cùng vẫn còn chưa chuẩn bị đủ để ngửa bài nói chuyện này với Triệu Hùng,.
Ngày hôm sau, lúc Lý Thanh Tịnh tỉnh lại, Triệu Hùng đã không còn bên người!
Với việc Triệu Hùng dậy sớm hơn mình, Lý Thanh Tịnh đã thành thói quen. Lúc này, anh khẳng định lại đi rèn luyện, hoặc là đi luyện công.
Sau khi rời giường, Lý Thanh Tịnh đi tới nhà tắm, lúc này thấy bàn chải đánh răng cùng kem đánh răng đã được Triệu Hùng chuẩn bị cho sẵn sàng. Trong lòng có chút cảm động nho nhỏ!
Chân lý tình yêu giữa nam nữ, chính là từ lúc tiếp xúc ban đầu với nhau, sẽ dần dần là kích tình, sau cùng là thăng hoa đến mức giống như người nhà vậy, không xa rời nhau, ai cũng không thể rời bỏ ai!
Có một người chồng hiểu mình, yêu mình, đau xót cho mình, là đủ rồi!
Đây có lẽ là mong mỏi lớn nhất trong cả đời của một người phụ nữ, cũng là chuyện hạnh phúc nhất.
Lúc ăn sáng, Triệu Hùng cầm "Thừa Ảnh Kiếm" trở lạitừ bên ngoài.
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng cầm "Thừa Ảnh Kiếm" đi luyện công, giật mình hỏi: "Triệu Hùng, làm sao anh lại lấy Thừa Ảnh Kiếm ra ngoài?"
"Anh muốn thử một chút uy lực của thanh kiếm này! Anh đã ra ngoài thử kiếm rồi." Mặt Triệu Hùng đầy thần sắc hưng phấn.
"Hả? Anh chạy ra ngoài luyện kiếm?"
Triệu Hùng "ừ!" một tiếng, gật đầu một cái. Mặt mày Triệu Hùng hớn hở giải thích với Lý Thanh Tịnh cách thi triển uy lực của "Bùi Mân Kiếm Pháp" dùng “Thừa Ảnh Kiếm” này.
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng nói đến văng cả nước bọt, mặt đầy dáng vẻ phấn khích thì không nhẫn tâm cắt ngang lời anh. Đợi sau khi anh nói xong mới giục Triệu Hùng: "Được rồi! Mau nhanh rửa mặt ăn điểm tâm đi. Đúng rồi, thuận thể gọi, mấy đứa nhỏ xuống."
Sau khi ăn điểm tâm xong, Lý Thanh Tịnh đi công ty làm việc thật sớm.
Cô không chỉ có phải làm chuyện của công ty mình, mà còn phải xử lý chuyện của công ty nhà họ Đào. Còn may, dưới sự trợ giúp âm thầm của Triệu Hùng, việc làm ăn kinh doanh của công ty nhà họ Đào lần nữa lại vào nề nếp, cái này làm cho Lý Thanh Tịnh thở dài nhẹ nhõm.
Sau khi Lý Thanh Tịnh rời đi, Triệu Hùng kêu Văn Hải qua, nói: "Hải, con đi thay áo khoác, thầy dẫn con đi thăm chú sáu Thẩm Tấn Phát của con!"
"Vâng ạ thưa thầy! Con sẽ đi thay đồ ngay." Văn Hải phấn khởi, chạy lên lầu thay quần áo.
Thẩm Tấn Phát bị Triệu Hùng mang về Hải Phòng, sau đó vẫn luôn giao cho Hoa Di bí mật chữa trị. Lại nhờ Mị Nương giúp trông nom Thẩm Tấn Phát. Cho nên, tin tức này, trừ người thân mật bên cạnh Triệu Hùng biết ra, người ngoài căn bản không biết.
Triệu Hùng mặc dù không biết Thẩm Tấn Phát là điên thật hay là giả điên, nhưng Thẩm Tấn Phát dù gì cũng là hậu nhâncủa Thẩm Vạn Tam, là chú sáu của Văn Hải. Về tình về lý, Triệu Hùng cũng muốn chữa khỏi cho Thẩm Tấn Phát. Nếu không, thì cũng mặc cho Thẩm Tấn Phát ở thôn Tài Trang, nơi địa phương hẻo lánh có điều kiện chữa bệnh lạc hậu nọ. Nếu vậy, chỉ e cả đời cũng không có cơ hội bình phục.
Lần đó, Triệu Hùng ở Tài Trang, nghe được bảy anh em nhà họ Võ hỏi bí mật nhà họ Thẩm từ Thẩm Tấn Phát. Điều bí mật này, ngay cả Văn Hải cũng không biết. Cho nên, Triệu Hùng thật tò mò, nhà họ Thẩm rốt cuộc có bí mật gì.
Triệu Hùng lái xe chở Văn Hải đi tới khu nhà Hoa Di ở, rồi đi thẳng đến nhà mà Thẩm Tấn Phát ở.
Khẽ gõ lên cửa ba dài hai ngắn rồi sau đó, cửa nhà mới mở ra.
"Anh Triệu, anh tới rồi à?" Lê Mai quyến rũ cười một tiếng, chào hỏi Triệu Hùng.
Lê Mai sở dĩ kêu "Mị Nương", là bởi vì trời sinh tư thái mị hoặc. Nếu không phải Triệu Hùng quen thuộcvới cô ta, thì còn tưởng rằng ánh mắt cô ta là đang câu dẫn mình.
Triệu Hùng mang Văn Hải vào trong, Lê Mai nhanh chóng khép cửa lại.
"Mị Nương, Thẩm Tấn Phát thế nào?" Triệu Hùng hỏivới Lê Mai.
"Vẫn là như cũ, cũng không có bao nhiêu khởi sắc. Có điều, bác sĩ Hoa nói sẽ kê cho anh ta một toa thuốc mới, cũng kết hợp với châm cứu, hẳn sẽ có hiệu quả." Lê Mai giải thích với Triệu Hùng.
"Vậy thì tốt! Mị Nương, khổ cực cô rồi." Triệu Hùng nói.
Lê Mai cười một tiếng, nói: "Anh Triệu, anh đừng khách khí với tôi. Mạng của tôi đều là do các người cứu! Đời này có thể làm chút việc cho các người là đã đủ hài lòng rồi."
"Đúng rồi, Tàn Kiếm bị tôi phái đến tỉnh Hà Giang đi làm việc rồi."
"Tôi biết, Tàn Kiếm nói với tôi! Anh cứ xem em ấy là người trong nhà mà căn dặn là được." Lê Mai quyến rũ nói: "Tàn kiếm nói, cùng mọi người sống chung lâu, tìm lại được cảm giác có nhà, có bạn! Em ấy rất thích nơi này, cũng rất thích mọi người."
"Vậy thì tốt!"
Triệu Hùng gật đầu một cái. Nhấc chân vào phòng, thấy Thẩm Tấn Phát đang táy máy nghịch máy tỉnh bảng, say sưa xem phim truyền hình.
Lê Mai nói: "Từ cho anh ta một cái máy tính bảng, Thẩm Tấn Phát hôm nào cũng thích thú không buông. Ngày nào cũng xem phim, trừ khi ăn cơm, đi vệ sinh ra thì không rời tay khỏi nó."
Văn Hải ở một bên gọi Thẩm Tấn Phát "chú Sáu!", nhưng hoàn toàn không thể khơi gợi hứng thú của Thẩm Tấn Phát.
Triệu Hùng hỏiLê Mai: "Bác sĩ Hoa chữa trị cho Thẩm Tấn Phát, anh ta có phối hợp không?"
"Ừ!" Lê Mai gật đầu nói: "Không biết tại sao, Thẩm Tấn Phát rất sợ bác sĩ Hoa."
Ngay tại lúc này, Thẩm Tấn Phát dường như thấy Văn Hải ở bên cạnh mình quá ồn ào, anh ta ngay lập tức đẩy Văn Hải từ trên giường xuống dưới đất.
"Chú Sáu!" Văn Hải khóc.
Cậu bé khóc rất thương tâm, người có liên hệ máu mủ nhất của mình, lại trở thành điên dại thế này!
Triệu Hùng nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt mũi củaThẩm Tấn Phát, vẫn không cách nào chắc chắn anh ta điên thật hay giả điên. Liền lên tiếng nói với Văn Hải: "Hải, chúng ta đi thôi!"