Không phải Cửu gia đã chết rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở trong nhà của Trần Thiên Trung!
Tần Tam gia đã tuôn nước mắt đầy mặt từ lâu, ôm chầm lấy Tần Cửu gia rồi đánh Cửu gia một cái, nói: "Lão Cửu, em làm anh sợ muốn chết, anh còn thực sự tưởng rằng em chết rồi!"
Tần Cửu gia cười ha ha một tiếng, nói: "Anh ba! Lần này em làm không đúng, là lỗi của em. Tuy nhiên, em cũng chẳng còn cách nào khác, em cũng bị cái thằng nhóc thúi Triệu Hùng kia bày trò lừa gạt mà. Ngay cả bản thân em cũng cảm thấy mơ mơ màng màng chẳng hiểu gì."
Hóa ra, ngay từ khi Sẹo đao Ngô Tranh tìm được người thế thân cho Tần Cửu gia, Ngô Tranh đã nói với Tần Cửu gia rằng Trần Thiên Trung muốn gặp ông ta. Sau đó, Ngô Tranh âm thầm dẫn Tần Cửu gia đi tới nhà của Trần Thiên Trung. Đến khi đưa Tần Cửu gia tới nơi, Sẹo đao Ngô Tranh mới kể cho Tần Cửu gia nghe về kế hoạch của Triệu Hùng.
Việc đã đến nước này, cho dù Tần Cửu gia muốn phản đối cũng vô dụng. Ông ta biết Triệu Hùng muốn cứu mình nên mới nghĩ ra kế sách này, nhưng nước cờ này là một nước đi quá mạo hiểm. Nếu như sử dụng tốt, không chỉ có thể xử lý những người mang ý đồ xấu trong Cửu đường mà còn có thể nhân cơ hội tấn công Thánh đàn. Nếu như sử dụng không tốt, ông ta sẽ mất hết danh dự và mặt mũi.
Tuy nhiên, Tần Cửu gia đã lớn tuổi rồi, đương nhiên ông ta không thèm quan tâm đến danh tiếng của mình. Còn về Cửu Đường, dù sao sớm muộn gì ông ta cũng sẽ giao sản nghiệp trong tay mình cho Triệu Hùng.
Nhìn thấy Tần Cửu gia, ông cụ Khổng đã biết chuyện gì đang xảy ra. Ông ta trầm giọng nói: "Thằng nhóc Triệu Hùng này thực sự quá ngứa đòn rồi, ngay cả tôi mà cũng dám giấu diếm! Cửu gia, ông làm hại tôi rơi rất nhiều nước mắt vì ông đấy."
Tần Cửu gia nghe vậy, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy. Ông ta tiến lên cầm tay ông cụ Khổng, nói: "Ông Khổng, tôi xin lỗi! Thằng nhóc Triệu Hùng cũng giấu diếm cả tôi mà."
Trần Thiên Trung cười ha ha một tiếng, nói: "Triệu Hùng làm như thế là bởi vì tình hình hiện tại có hơi rắc rối, cậu ấy cũng bất đắc dĩ. Cậu ấy vừa phải xử lý nội tình trong công ty Cửu Đường, vừa phải vội vàng bận rộn đối phó với người bên Thánh đàn. Thật sự không dễ dàng! Mọi người đừng trách cậu ấy."
Ông cụ Khổng khẽ hừ một tiếng, nói: "Như vậy sao được! Ông Trần, rõ ràng ông đang lấy cớ giải vây cho thằng nhóc Triệu Hùng kia. Chờ mọi chuyện giải quyết xong xuôi, nhất định phải phạt thằng bé mời chúng ta ăn ngon uống sướng một bữa mới được, dù sao thằng nhóc đó cũng nấu cơm khá tốt. Thằng bé dám giấu giếm lừa gạt chúng ta thảm như vậy, sao chúng ta có thể dễ dàng buông tha cho nó."
"Ha ha! Hình phạt này rất tốt. Mấy người anh em của chúng ta đã lâu không gặp nhau, hiếm khi được dịp tụ họp ở một chỗ, hôm nay phải nhậu một bữa ra trò mới được."
"Hay lắm! Hôm nay chúng ta không say không về." Tần Cửu gia vui vẻ nói.
Ánh mắt của Tần Cửu gia rơi trên người cô gái bên cạnh Tần Tam gia, hỏi: "Anh ba, đây là con của Thư Sinh sao?"
"Đúng vậy, đây là Tần Linh." Tần Tam gia nói với cô gái: "Bé Linh, mau chào ông Cửu đi!"
Tần Linh chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, khó hiểu nói: "Ông nội, không phải ông Cửu đã chết rồi sao?"
"Ông Cửu kia là giả, đây mới là thật."
"Vậy có nghĩa là ông Cửu vẫn chưa chết đúng không ạ?" Tần Linh ngây thơ hỏi.
"Đúng, chưa chết!" Tần Tam gia vui vẻ nói.
Tần Linh chớp chớp đôi mắt, cung kính cúi đầu trước Tần Cửu gia, chào hỏi: "Con chào ông Cửu ạ!"
"Ồ, ông chào bé Linh!" Tần Cửu gia nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của Tần Linh.
Mấy người bọn họ vừa nói vừa cười đi tới ghế sô pha trong phòng khách rồi ngồi xuống.
Trần Thiên Trung bảo người giúp việc trong nhà pha một ấm trà ngon. Sau đó ông ta nói rằng đã để đầu bếp đi làm cơm rồi, một lát nữa mấy anh em có thể nhậu vui vẻ.
Lâm Uyển là nơi ở được xây dựng đặc biệt cho Trần Thiên Trung bởi "Tập đoàn Hùng Quang", có thể được gọi là một khu vườn tư nhân.
Mấy người trò chuyện một hồi, bỗng nhiên nhắc tới Triệu Hùng.
Ông cụ Khổng nhíu mày, nói với Tần Cửu gia: "Cửu gia, bây giờ ông để Triệu Hùng quản lý công ty Cửu Đường có phải sớm quá không? Trên người đứa nhỏ này đang phải gánh một đống việc, ông không sợ gia tăng áp lực cho thằng bé sao?"
Tần Cửu gia thở dài, nói: "Tôi cũng chẳng còn cách nào khác! Mấy ngày trước tôi nhận được Lệnh Truy Hồn của Thánh đàn. Mọi người cũng biết Thánh đàn lợi hại như thế nào mà, tôi cho là tôi không còn sống lâu nữa nên nhanh chóng lập di chúc giao công ty Cửu Đường cho Triệu Hùng quản lý. Điều kỳ lạ là những người ở Thánh đàn vẫn chưa ra tay với tôi."
Thánh đàn đã ban hành "Lệnh truy hồn đoạt mệnh!". Từ trước đến nay cứ mỗi khi ban hành lệnh là chẳng mấy chốc sẽ hành động. Chính vì vậy những người trong năm gia tộc lớn mới nói ai nhận được "Lệnh truy hồn đoạt mệnh" có nghĩa là họ đã trở thành mục tiêu của tử thần.
Mấy trăm năm qua, vô số người từ năm gia tộc lớn đã chết dưới tay của Hoàng Long, Tây Giao, Cẩm Y Vệ. Cũng may trong tay năm gia tộc lớn có không ít tiền tài. Những người đàn ông trong năm gia tộc lớn đó thường xuyên lấy vợ lẽ để gia tăng dân số cho gia tộc, thậm chí còn có rất nhiều người giấu tên giấu họ và làm việc điệu thấp mới có thể cứu được huyết mạch đời sau của gia tộc mình.
Đến ngày nay, không còn nghe thấy tin tức gì về người ở Hoàng Long, Tây Giao, Cẩm Y Vệ và Bàn Thiệu Môn nữa. Lúc này, năm gia tộc lớn mới xuất hiện trên giang hồ.
Bọn họ là những nhà kinh doanh, đều hiểu được đạo lý phải lấy tiền đẻ ra tiền. Nếu không, miệng ăn núi lở, sớm muộn cũng sẽ có một ngày không lưu truyền được dòng máu của gia tộc.
Ông cụ Khổng thở dài, khẽ than: "Vào giang hồ mới biết trong này sâu tựa biển! Bây giờ ông để Triệu Hùng tiếp quản công ty của ông, có khác gì đẩy thằng bé ra ánh sáng đâu. Thế này chỉ sợ sẽ sớm bại lộ thân phận của thằng bé, khiến thằng bé rơi vào tình huống nguy hiểm!"
Trần Thiên Trung tiếp lời, nói: "Mấy thứ này không đáng sợ! Tôi nhìn Triệu Hùng từ nhỏ tới lớn, tôi hiểu rõ tính cách của cậu ấy. Cậu ấy không phải là người dễ dàng từ bỏ, càng không phải người dễ dàng bị đánh gục. Thật ra tôi cảm thấy, cậu ấy tiếp quản công ty Cửu Đường sẽ khiến cậu ấy trưởng thành nhanh hơn. Ông Khổng, ông là người trong võ lâm, ông cũng hiểu mọi thứ đều có tốt có xấu, cứ buông tay để Triệu Hùng đi làm đi."
"Nhưng vết thương của Triệu Hùng vẫn chưa lành hẳn, hiện tại ngay cả năng lực tự bảo vệ mình thằng bé cũng không có. Tôi thật sự rất lo lắng..." Ông cụ Khổng không nói nốt nửa câu sau, lắc đầu thở dài.
Trần Thiên Trung cười nói: "Ông Khổng, mặc dù Triệu Hùng không phải đồ đệ của ông. Nhưng hẳn là ông hiểu rất rõ về cậu ấy nhất, cậu ấy không phải là người dễ dàng chịu thua."
"Đúng là như vậy!" Ông cụ Khổng khẽ gật đầu.
Tần Tam gia nhìn chằm chằm vào Tần Cửu gia, hỏi: "Lão Cửu, Triệu Hùng thật sự là con trai của bé Uyển và Triệu Khải Thời sao?"
"Đúng vậy! Triệu Hùng là con trai của bé Uyển và Triệu Khải Thời."
Tần Tam gia nghe vậy, vui mừng đến mức nước mắt tuôn đầy mặt, nói: "Anh hai có phúc, anh hai có phúc..."
Nhà họ Tần đến đời của Tần Cửu gia tổng cộng tất cả có chín người, trên bây giờ chỉ còn lại sáu người. Con trai trưởng đã chết từ khi còn nhỏ, con thứ hai và con thứ tám đều bị người của Thánh đàn gi3t chết, cuối cùng chỉ còn lại Tần Tam gia, Tần Tứ gia, Tần Ngũ Gia, Tần Lục gia, Tần Thất gia cùng Tần Cửu gia.
Tần Nhị gia đối xử với những người anh em của mình tốt không khác gì bố mẹ ruột. Có thể nói, không có Tần Nhị gia sẽ không có anh em nhà họ Tần. Cho nên, anh em nhà họ Tần không ai không tôn kính Tần Nhị gia, mà Tần Uyển lại là con gái của Tần Nhị gia.
Sau khi biết Triệu Hùng là con trai của Tần Uyển, Tần Tam gia vô cùng vui vẻ, đây là chuyện lớn nhất trong những năm gần đây của nhà họ Tần.
Tần Cửu gia nhíu mày, hỏi Tần Tam gia: "Anh ba, ngoại trừ em ra thì không ai biết anh ở chỗ nào. Em không thông báo tin tức em tử vong cho anh, làm thế nào anh biết được tin tức em qua đời?"
"Hả? Không phải người của em báo cho anh biết sao?"
"Người của em sao?" Tần Cửu gia sửng sốt, kinh ngạc nói: "Em không hề phái người thông báo cho anh."
"Cái gì?" Tần Tam gia ngạc nhiên giật mình.
Trong lòng của ông ta có một loại cảm giác không ổn.
Tần Tam gia lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm điện thoại gọi cho người nhà, kết quả là một lúc lâu sau vẫn không có ai trả lời.
Sau khi Tần Tam gia cúp máy lần nữa, từ bên trong truyền ra giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.
"Tần Tam gia, nhà của các người đã bị diệt sạch ngoại trừ ông cùng cô bé kia. Kế tiếp sẽ đến lượt ông."
"Cái gì?" Bàn tay đang cầm điện thoại của Tần Tam gia run lên, điện thoại tuột khỏi tay ông ta, "Bộp" một cái rơi xuống mặt đất.