Trên thực tế, ngay cả khi Triệu Khải Nhân không chết, ông ta đã phản bội nhà họ Triệu và bị cắt đứt gân tay và gân chân. Từ nay chỉ là phế nhân.
Triệu Hùng biết rằng Triệu Khải Nhân đã chết, và Triệu Khang đang trong tâm trạng không tốt. Anh an ủi anh ta nói: “Triệu Khang, cậu nén bi thương! Chú Hai chết vì trúng độc, là do người của Tây Giao làm. Không phải nhà họ Triệu muốn chú Hai chết, huống chi là tôi, Triệu Hùng tôi cũng không muốn chú Hai chết.”
“Nhưng nếu anh không vạch trần bố tôi, liệu ông ta có chết không?”
“Tôi cũng không muốn cùng cậu tranh luận, thật ra là chú Sáu tố giác chú Hai.”
“Anh đừng nói chuyện này cho tôi biết!” Triệu Khang tức giận nói với Triệu Hùng: “Anh biết trong người bố tôi có độc, anh còn có thuốc giải độc, tại sao không đưa cho bố tôi?”
“Sau khi chú Hai bị gia pháp nhà họ Triệu xử lý, tôi vốn dĩ muốn tìm chú Hai đưa thuốc giải độc cho chú. Nhưng ai ngờ cậu lại đưa chú Hai ra khỏi Hải Phòng. Chuyện này cũng khiến cho độc của chú Hai tái phát và không được uống thuốc giải độc kịp thời.”
“Anh đang trách tôi giết bố tôi sao?” Triệu Khang sắc bén hỏi.
“Tôi không trách cậu, tôi chỉ là nói sự thật.”
Triệu Hùng không muốn cùng Triệu Khang đôi co, đi ra ngoài phòng.
Ở ngoài hành lang, Triệu Hùng cầm điện thoại gọi cho bố mình là Triệu Khải Thời.
“Triệu Hùng, có chuyện gì sao?” Triệu Khải Thời hỏi Triệu Hùng.
“Ba! Chú Hai đã chết.”
Khi Triệu Khải Thời nghe tin Triệu Khải Nhân đã chết, đầu óc ong ong, huyết áp tăng lên, hai mắt tối sầm.
Ông ta cầm cái bàn và đi chậm lại. Thật lâu sau mới hỏi: “Ông ta chết như thế nào?”
“Tiêu độc phát tác! Triệu Khang gọi điện thoại cho tôi và nhờ tôi đưa cho chú Hai của tôi thuốc giải. Tôi đã hứa với Triệu Khang, nhưng khi tôi đến tỉnh Thanh Hóa thì đã quá muộn.”
“Con ở đâu?”
“Khách sạn Tinh Đạt ở tỉnh Thanh Hóa. Ông có đến không?”
“Ừm! Dù sao cũng là chú Hai của cậu, kể từ khi ông ta chết, mọi ân oán sẽ bị xóa sổ. Bố sẽ đi cùng chú Ba của con đến đó!”
“Vậy ông mang theo Nông Tuyền và Tiết Ân, cùng nhau đi! Tôi chờ ông ở khách sạn.”
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng trong túi lấy ra một bao thuốc, châm một điếu rồi đi đến cuối hành lang hút thuốc.
Trong phòng, Triệu Khang ôm thi thể Triệu Khải Lễ, thật lâu mới miễn cưỡng buông ra.
Triệu Hùng nhìn ra ngoài cửa sổ và không khỏi cảm thấy thế giới là vô thường.
Người vẫn ổn ngày hôm qua sẽ ra đi bất cứ lúc nào mà chúng ta không biết được.
Trên đời này, khi còn sống, nhan sắc, tiền tài, địa vị đều là thứ mà con người phấn đấu. Nhưng cuối cùng, cũng sẽ trở về cát bụi.
Triệu Hùng chán nản, cầm điện thoại di động gọi cho vợ là Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh đang đắm chìm trong công việc văn phòng, chỉnh lý một số tài liệu. Thấy đó là cuộc gọi của Triệu Hùng, cô thuận tiện nhấc máy.
“Thanh Tịnh, hôm nay có lẽ anh phải về muộn. Chú Hai của anh đã chết!” Triệu Hùng nói.
Lý Thanh Tịnh nghe vậy sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Không phải anh đi gửi thuốc giải sao?”
“Đã muộn! Lúc anh đến, chú Hai của tôi đã chết. Bố anh đang vội vàng cùng chú Ba và Nông Tuyền chạy qua đây, mọi người giúp Triệu Khang xử lý tang lễ của chú Hai, sau đó bọn anh sẽ trở về!”
“Vâng! Chuyện này đã kết thúc, anh đừng lo lắng thương tâm! Có lẽ là ý trời, anh đừng cảm thấy có lỗi quá!” Lý Thanh Tịnh có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của Triệu Hùng, biết rằng anh vẫn đang chìm đắm trong đau buồn nên lên tiếng khuyên nhủ.
Lý Thanh Tịnh nói chuyện phiếm với Triệu Hùng một hồi, sau khi cúp điện thoại, cô không có ý định làm việc.
Thai nhi trong bụng mẹ đã hơn bốn tháng, Lý Thanh Tịnh là một người nghiện công việc, nhưng khi bận rộn cô luôn cảm thấy hơi mệt mỏi. Gọi cho thư ký Đặng Gia Hân và chở cô về nhà.
Triệu Hùng vừa mới hút xong điếu thuốc, liền nhìn thấy quản lý khách sạn cùng năm sáu nhân viên an ninh vội vàng đi tới.
Triệu Hùng thấy những người này dáng vẻ không tốt liền chào hỏi.
“Các người đang làm gì vậy?” Triệu Hùng hỏi quản lý khách sạn.
Người quản lý nhận ra Triệu Hùng là người thân của người quá cố và nói với Triệu Hùng: “Người thân của anh đã chết, nhưng anh vẫn không chuyển xác ra ngoài. Một khi việc này lan rộng sẽ ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của khách sạn chúng tôi. Anh phải mang theo người đã khuất sẽ rời đi ngay lập tức. Nếu không, đừng trách ta vô lễ với anh.”
Triệu Hùng vỗ vai quản lý khách sạn nói: “Quản lý, có một số việc không thể dùng vũ lực mà giải quyết được. Tôi biết anh cũng không dễ dàng làm việc! Để tôi gọi điện một chút, anh cũng sẽ không cần phải khó xử nữa.”
“Anh biết ông chủ của chúng tôi sao?” Người quản lý tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tôi không biết!” Triệu Hùng lắc đầu.
“Vậy anh dự định gọi cho ai?”
“Vậy thì anh không cần phải lo lắng về điều đó!”
Triệu Hùng cầm điện thoại gọi đến số Kim Trung, giải thích tình hình ở tỉnh Thanh Hóa cho anh ta.
Sau khi Kim Trung nghe xong, anh ta nói với Triệu Hùng: “A, tôi biết ông chủ của khách sạn Tinh Đạt, chuyện này cứ giao cho tôi! Tôi còn có thể làm gì khác cho cậu không?”
“Không, lần này tôi đến đây rất vội, và tôi phải nhanh chóng trở về sau khi lo xong tang lễ cho chú Hai. Chờ khi tôi hết bận sẽ gọi cậu ra tụ hợp một buổi.”
“Ừm! Biết rằng cậu là một người bận rộn.” Kim Trung mỉm cười.
Sau khi Triệu Hùng cúp điện thoại, anh nói với quản lý khách sạn: “Chờ đã! Sếp sẽ gọi cho anh ngay.”
Quản lý khách sạn tỏ vẻ khinh thường nói với Triệu Hùng: “Được rồi! Tôi sẽ cho anh ba phúy. Nếu ba phút nữa ông chủ của chúng tôi không gọi, anh sẽ rời khỏi tôi ngay lập tức. Còn không thì đừng trách tôi thất lễ với anh.”
Ngay khi ông ta vừa nói xong, điện thoại di động của quản lý khách sạn vang lên.
Anh thấy anh ta tiếp điện thoại, thỉnh thoảng nói một cách kính trọng: “Vâng! Vâng! Vâng!”
“Được, được, được!”
“Ông chủ, đừng lo lắng! Tôi sẽ lo chuyện này, và tôi nhất định sẽ giảm thiểu ảnh hưởng của khách sạn.”
Sau khi cúp điện thoại, quản lý khách sạn nói với Triệu Hùng một cách kính cẩn: “Anh Triệu, anh thật sự quen biết ông chủ của chúng tôi? Anh cứ lo giải quyết hậu sự trước đi! Mọi chuyện còn lại tôi có thể xử lý, nếu có chuyện gì mà anh cần giúp đỡ, anh có thể liên hệ tôi.”
Triệu Hùng gật đầu, nói với quản lý khách sạn: “Anh đi đi! Có việc gì tôi sẽ gọi cho anh.”
“Được rồi, anh Triệu! Anh cứ lo liệu chuyện của mình đi.”
Người quản lý vẫy tay với các nhân viên bảo vệ bên cạnh, và vội vã rời đi cùng với một vài nhân viên bảo vệ đi cùng.
Hơn ba giờ sau, Triệu Khải Thời mang theo Triệu Thời Nghĩa, Nông Tuyền và Tiết Ân đến “khách sạn Tinh Đạt.”
Triệu Hùng nói với bố mình là Triệu Khải Thời: “Ông tới rồi, người ở phía trong!”
Triệu Khải Thời nói “Ừm!” và đưa Triệu Khải Nghĩa vào phòng với ông.
Nông Tuyền và Tiết Ân đến bên Triệu Hùng.
Chỉ nghe giọng nói ầm ầm của Triệu Khang từ trong phòng: “Ông làm gì ở đây? Cút ngay! Đừng giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi!”
“Triệu Khải Nghĩa, ông kêu chú Mạc cắt gân tay chân của bố tôi. Tàn bạo như vậy? Lúc đó, ông từng nghĩ bố tôi là anh Hai của mình sao?”
“Triệu Khải Thời, cho dù là bố tôi có lỗi. Nhưng ông ấy là anh em như tay với chân với các người, các người cứ như vậy mà đối xử với ông ấy một cách không thương tiếc như thế này sao?…”