“Yên tâm đi.”
Triệu Hùng cười, nói với Niên Bình Sinh: “Ông Sinh, trông nhà cho tốt. Chúng tôi xuất phát đây.”
“Ừ.” Niên Bình Sinh gật đầu.
Triệu Hùng đưa cho Tàn Kiếm một chiếc mặt nạ, sau khi hai người đeo lên, bọn họ lập tức thay đổi gương mặt.
Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt.
Người bảo vệ núi của nhà họ Lưu Nha Trang, và người đến đây tìm vàng xảy ra xung đột kịch liệt.
Nhóm người này dạy dỗ một chút còn được, nhưng hoàn toàn không dám giết người.
Nếu đánh chết người, sẽ lớn chuyện.
Lâm Thanh Thảo thấy người đến Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt càng ngày càng nhiều, nhíu mày lo lắng nói: “Cô chủ, cứ như vậy thì không phải là cách đâu.”
Lưu Hải Yến ừ một tiếng, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Sao lại có nhiều người đến tìm vàng như vậy chứ?” Sắc mặt Lưu Hải Yến ngưng trọng, biết cứ để thế này, chuyện sẽ càng mất kiểm soát nghiêm trọng.
Lưu Hải Yến thở dài, nói: “Người gây ra chuyện này là một cao thủ, vô cùng hiểu tâm tính của con người.”
“Sao lại nói như vậy?” Lâm Thanh Thảo hỏi.
Lưu Hải Yến giải thích: “Tham lam và sợ hãi đều là bản chất của con người. Điều này được phản ánh trên thị trường, đặc biệt là thị trường chứng khoán, hàng hóa, thị trường tương lai và thị trường hối ngoại. Người đó chính là lợi dụng lòng tham của con người, để lên kế hoạch cho chuyện lần này.”
“Vậy người khác sẽ tin sao?”
“Lẽ nào cô chưa nghe qua câu bảo sao hay vậy sao? Một người nói, có lẽ người khác sẽ không tin, nhưng khi mấy người bên cạnh cô đều nói chuyện này, thì coi như tin đồn cũng trở thành sự thật rồi.”
Lâm Thanh Thảo nghe thấy vậy, cũng cảm thấy rất đúng.
Bây giờ giá vàng quốc tế đang tăng, một cục vàng tầm đầu ngón tay đã trị giá mấy triệu rồi. Đều hơn một tháng lương của người bình thường.
Người đến tìm vàng ở Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt, đều là muốn phát tài mà đến.
Lúc đầu, người bảo vệ núi của nhà họ Lưu vẫn còn chiếm ưu thế. Dù sao những người này đều được đào tạo bài bản, ai cũng là người luyện võ. Nhưng người đến Hỏa Tiêu tìm vàng càng ngày càng đông, tình hình dần dần trở lên mất khống chế.
Lúc này, phía xa truyền đến tiếng động cơ.
Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo nhìn qua, chỉ thấy ở xa có tầm ba mười chiếc máy xúc. Những chiếc máy xúc này, ít ra cũng thuộc vào đội ngũ công trình lớn.
“Bọn họ muốn làm cái gì?” Lâm Thanh Thảo kinh ngạc kêu lên.
Lưu Hải Yến càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, nhíu mày nói: “Bọn họ có lẽ là muốn đào thi thể của Triệu Khải Thời. Đi, Lâm Thanh Thảo. Chúng ta nhất định phải ngăn bọn họ lại.”
Lúc này, Lưu Hải Yến muốn gọi người cũng không kịp nữa.
Khí thế của hơn ba mươi chiếc máy xúc này hoành tráng, lái về phía Hỏa Tiêu.
Người mà Niên Bình Sinh cử đến trà trộn trong đám người, thỉnh thoảng lại ném những mảnh vàng nhỏ trên đá trong núi.
Sau khi có người nhặt được, vội vàng đút vào trong túi, nhưng vẫn bị những người tinh mắt nhìn thấy.
Có người cao giọng hô lên: “Có vàng rồi. Mọi người mau đào thôi.”
Tiếng hét này, như tiêm thêm máu gà cho những người đến Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt để đào vàng vậy, tinh thần được khích lệ rất nhiều.
Người đến Hỏa Tiêu tìm vàng nghe thấy vậy, lại xông lên núi.
Mọi người đều nhìn đám người mà làm, chỉ cần có người dẫn đầu, tất nhiên có người dám đi theo. Cộng thêm khí thế hùng hục của những chiếc máy xúc, nếu như bị người ta nhặt vàng trước, vậy thì tiếc không thôi.
Triệu Minh Anh chỉ huy tám trăm người tiến vào, tám trăm người này vừa xuất hiện, cả Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt nhất thời trở lên hoành tráng.
Lưu Hải Yến dẫn theo Lâm Thanh Thảo vốn dĩ muốn tiến lên ngăn cả, nhưng vừa nhìn thấy đột nhiên có nhiều người lao ra như vậy, biết tình hình đã hoàn toàn mất khống chế ròi.
Triệu Minh Anh ầm thầm chỉ huy người tiến lên núi, rất nhanh đã tập hợp người đến Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt tìm vàng lại, bắt đầu chỉ đạo những người này leo đến nơi Triệu Khải Thời xảy ra chuyện.
“Cô chủ, bọn họ quả nhiên là đi đến chỗ Triệu Khải Thời.” Lâm Thanh Thảo nói.
Lưu Hải Yến ừ một tiếng, nói: “Trong việc này nhất định có người dẫn đầu, chúng ta nhất định phải lôi kẻ dẫn đầu này ra, giết gà dọa khỉ, mới có thể ngăn chặn được âm mưu lần này. Đi, Lâm Thanh Thảo. Chúng ta lên núi.”
Lâm Thanh Thảo đáp lại một tiếng, nhanh chóng đi theo Lưu Hải Yến đến chỗ Triệu Khải Thời xảy ra chuyện.
Triệu Minh Anh thuê tám trăm người đàn ông lực lưỡng này với mười bảy triệu mỗi ngày. Những người này hầu hết đều là những người nhàn rỗi trong xã hội, đa số là xã hội đem.
Nghe nói ở Hỏa Tiêu có vàng, một ngày còn nhận được mười bảy triệu, tất nhiên sẽ rất vui mừng. Người thuê nói rồi, nếu như bọn họ làm tốt, sẽ thuê bọn họ mấy ngày.
Mấy ngày này, mỗi người có thể cầm được mấy chục triệu. Cho nên, ai cũng đều tranh giành biểu hiện, có người còn thật sự nhặt được vàng.
Thấy có người nhặt được vàng, mọi người càng có thêm sĩ khí.
Dư Văn Bình dẫn theo người nhà họ Lưu, lui đến mật đạo nơi Triệu Khải Thời xảy ra chuyện.
Bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có mười mấy người, sao có thể ngăn chặn lại gần một hai nghìn người này chứ.
Nhưng Dư Văn Bình biết quy tắc của nhà họ Lưu Nha Trang, nếu như anh ta vì chuyện này mà thất trách, vậy không chỉ cách chức điều tra, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Dư Văn Bình nhận được mệnh lệnh của Lưu Hải Yến, có thể lôi người cầm đầu ra đánh bị thương, để giết gà dọa khỉ, dù sao chỉ cần không đánh chết người thì thế nào cũng được.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Dư Văn Bình thấy trước mặt có mấy người cường tráng, không ngừng chen lấn xô đẩy đàn em.
Anh ta tiến lên dùng chân đá một người cường tráng trong số đó ngã xuống đất.
Dư Văn Bình là một cao thủ trong thiên bang, chỉ là vị trí của anh ta xếp ngoài hàng một trăm. Nhưng đàn em của anh ta có hai người là cao thủ địa bang, những người còn lại đều vệ sĩ bảo vệ bình thường.
Thấy Dư Văn Bình ra tay, hai cao thủ địa bang còn lại, cũng ra tay.
Triệu Minh Anh thấy người mình dẫn đến bị đánh, chỉ huy các đàn em lực lưỡng tấn công nhóm người Dư Văn Bình.
Dư Văn Bình còn chuẩn bị giết gà dọa khỉ nữa, nhưng bọn họ chỉ có mười mấy người, sao có thể đối mặt với hàng trăm người đàn ông cường tráng lực lưỡng chứ, rất nhanh đã gặp phải phản công.
Lâm Thanh Thảo thấy Triệu Minh Anh đang chỉ huy những người kia, chỉ vào vị trí cuả Triệu Minh Anh nói với Lưu Hải Yến: “Cô chủ, là người kia.”
“Chúng ta âm thầm qua đấy bắt anh ta.” Lưu Hải Yến nói.
Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo trà trộn vào trong đám người, âm thầm đi đến vị trí của Triệu Minh Anh.
Khi Lâm Thanh Thảo xông về phía Triệu Minh Anh, Triệu Minh Anh đột nhiên bị một bàn tay to kéo ra, tránh đòn tấn công của Lâm Thanh Thảo.
Sau khi Tàn Kiếm cứu được Triệu Minh Anh, trực tiếp lao về phía Lâm Thanh Thảo, hai người trực tiếp đánh nhau.
Triệu Minh Anh vốn dĩ là vệ sĩ của nhà họ Triệu, chỉ là đã gần năm mươi tuổi rồi, thân thủ đã sớm không còn tốt như trước nữa. Còn chưa hồi thần lại, một con dao đã nằm trên cổ Triệu Minh Anh.
“Đừng động đậy. Bảo người của ông lui xuống. Nếu không, bây giờ tôi sẽ giết ông.” Giọng nói lạnh lùng của Lưu Hải Yến, truyền vào tai Triệu Minh Anh.
Giọng nói vừa rơi xuống, Lưu Hải Yến cảm thấy cổ mình lành lạnh, một con dao đặt trên cổ cô ta.
“Thả ông ta ra. Nếu như cô dám động đến ông ta, thì bây giờ tôi sẽ đưa ông đi gặp Diêm Vương.” Triệu Hùng cũng dùng một con dao, đặt lên cổ trắng nõn của Lưu Hải Yến.
Lưu Hải Yến quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông xa lạ. Nhưng khí tức trên người đàn ông này, khiến cô ta vô cùng quen thuộc, đặc biệt là giọng nói, cho dù có ngụy trang, cũng có chút giống người kia.
“Anh là Triệu Hùng?” Trong đôi mắt xinh đẹp của Lưu Hải Yến, lộ ra biểu tình kinh ngạc.