“Văn Sơn, cứ để anh ta nói đi. Em cũng muốn xem xem anh ta có thể nói ra được những lời hoa lá cành thế nào.” Vân Dao nói.
Lục Tiểu Xuyên nhìn Trần Văn Sơn rồi lạnh giọng nói: “Trần Văn Sơn, món nợ của chúng ta tới kiếp sau tôi sẽ tính với anh tiếp. Lần này anh thắng nhưng không có nghĩa là về sau anh mãi mãi sẽ thắng tôi.”
Trần Văn Sơn không thèm so đo với Lục Tiểu Xuyên, anh ta chỉ “hừ” một tiếng.
Lục Tiểu Xuyên lại quay đầu nhìn về phía Vân Dao: “Vân Dao, trước khi chết, có thể nhìn thấy em là anh đã rất vui rồi. Anh biết tội của anh đáng chết một vạn lần nhưng anh chỉ xin em đâm thẳng một dao vào tim anh để chấm dứt sinh mạng này của anh đi. Đừng để anh phải chịu dằn vặt dày vò bằng vô số nhát dao nữa. Đòi hỏi này không quá đáng chứ?”
“Không quá đáng! Còn gì nữa không?” Vân Dao hỏi.
“Hết rồi! Anh chỉ có một mong muốn đó. Kiếp sau chúng ta lại gặp lại.”
“Ai mà thèm gặp lại cái loại súc sinh như anh, có kiếp sau tôi cũng không gặp anh nữa.”
Hai mắt Vân Dao đỏ ửng.
Nói xong, Vân Dao dồn hết sức lực vào cánh tay rồi dùng dùng hết sức đâm con dao găm trong tay xuống lồ ng ngực bên trái của Lục Tiểu Xuyên. Nhát dao mang theo sự phẫn nộ, cả oán hận và vô số nỗi tức giận.
Phập!
Khi cán con dao chạm đến tim Lục Tiểu Xuyên, Vân Dao nhìn thấy máu tươi thấm đẫm phần áo trước ngực anh ta.
Miệng anh ta cũng ứa ra máu tươi, hai mắt anh ta từ từ tối lại. Lục Tiểu Xuyên nói một câu cuối cùng: “Vân… Dao, anh yêu…”
Chữ “em” cuối cùng Lục Tiểu Xuyên còn chưa kịp nói hết thì cả người anh ta đã đổ về sau.
Trần Văn Sơn lo lắng Lục Tiểu Xuyên còn chưa chết nên còn đi lên phía trước kiểm tra thử hơi thở của anh ta.
Trần Văn Sơn thấy sau khi giết Lục Tiểu Xuyên, cả người Vân Dao trở nên hoảng hốt, cô thất thần đứng im tại đó. Anh kéo tay Vân Dao và nói: “Vân Dao, mối thù của sư phụ đã được trả. Em phải thấy vui mừng mới phải.”
“Văn Sơn, em đã giết anh ta, cuối cùng em đã giết anh ta.”
“Là anh ta đáng chết! Tên súc sinh đó chết cũng không đáng tiếc. Đi thôi, anh bảo bọn họ tới lo liệu hậu sự.” Trần Văn Sơn gọi bốn anh em nhà họ Mã tới.
Trần Văn Sơn định dặn bốn anh em nhà họ Mã chôn luôn xác của Lục Tiểu Xuyên ở đây.
Trần Văn Sơn lo lắng rằng người của Tây Giao sẽ tới đây chuyển xác của Lục Tiểu Xuyên đi nên anh đưa Vân Dao trở về rồi tìm một cơ hội để hỏa táng thi thể của Lục Tiểu Xuyên.
“Nông Tuyền, tôi đưa Vân Dao về trước, chuyện ở đây tôi giao cho cậu. Bảo anh em Cửu Đường chịu khó vất vả một chút, trông chừng ở đây cho kỹ.” Trần Văn Sơn dặn dò Nông Tuyền.
Nông Tuyền vỗ vào ngực mấy cái rồi nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, yên tâm đi! Chuyện này tôi làm được!”
“Vất vả cho cậu rồi!” Trần Văn Sơn nói với Nồng Tuyền một câu rồi dẫn Vân Dao rời đi.
Bốn anh em nhà họ Mã khỏe tới mức không ngờ, chỉ sau một lát bọn họ đã đào được một cái hố rồi vứt xác của Lục Tiểu Xuyên vào đó.
Sau khi chôn xong, bọn họ còn đánh dấu vị trí đã chôn xác.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Nông Tuyền dặn dò anh em Đường Cửu đứng canh ở xung quanh Tây Viên rồi anh em nhà họ Mã cũng rời khỏi đó.
Nhà họ Lưu ở Nha Trang,
Người Trác Kỳ đưa tới Hải Phòng báo cáo lại nói Lục Tiểu Xuyên đã bị đưa tới Tây Viên để giải quyết.
Bọn chúng không dám đến gần mà chỉ dám đứng từ xa để nhìn.
Trác Kỳ nghe được tin tức đó thì im lặng.
Ở nhà họ Lưu ở Nha Trang, quan hệ của anh ta với Lục Tiểu Xuyên là tốt nhất. Hiện giờ Lục Tiểu Xuyên đã bị Trần Văn Sơn bắt và chết ở Hải Phòng, hai bàn tay anh ta vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Ánh mắt anh ta lộ ra sát khí. Trác Kỳ lẩm bẩm: “Triệu Hùng, Trần Văn Sơn, Trác Kỳ tao nhất định phải cho chúng mày xuống hết địa ngục.”
Anh ta cầm điện thoại, gọi cho đàn em đang ở Hải Phòng rồi dặn dò: “Cho dù Lục Tiểu Xuyên chỉ còn lại xác thì cũng phải lấy về đây cho tao.”
“Anh Kỳ, tôi biết rồi.” Người trong điện thoại trả lời.
Thực ra Lục Tiểu Xuyên - người đã bị chôn xuống đất vẫn chưa hề chết.
Tim người nằm giữa nách và khoang liên sườn thứ năm, cũng có nghĩa là ở bên trái của hai lồ ng ngực. Nhưng Lục Tiểu Xuyên là một quái thai nên tim của anh ta lại nằm ở bên phải.
Tỉ lệ xuất hiện kiểu người như Lục Tiểu Xuyên trong y học về cơ bản là một phần mấy vạn. Nguyên nhân chủ yếu là vì trong giai đoạn mang thai trái tim xuất hiện hiện tượng đổi vị trí, gọi là hiện tượng “tim bên phải”. Trái tim nằm bên phải là một biến dị bình thường của cơ thể, không có triệu chứng lâm sàng và hoàn toàn bình thường. Không ảnh hưởng gì tới cuộc sống, sinh hoạt và tuổi thọ.
Đây là bí mật lớn nhất của Lục Tiểu Xuyên mà anh ta chưa từng nói cho ai biết.
Lục Tiểu Xuyên biết Trần Văn Sơn là một người thông minh, nếu để Trần Văn Sơn ra tay, có khả năng anh sẽ phát hiện ra bí mật của Lục Tiểu Xuyên. Nỗi hận của Vân Dao đối với anh ta đã khắc vào tận cốt tủy nên anh ta mới cố ý nói vậy với Vân Dao.
Quả nhiên là Vân Dao trúng kế, đâm thẳng một nhát dao vào vị trí ngực trái của anh ta. Vậy nên Lục Tiểu Xuyên tương kế tựu kế diễn một màn kịch giả chết.
Cuối cùng thì đến cả Trần Văn Sơn cũng bị lừa.
Trần Văn Sơn hơi bị phân tâm bởi Vân Dao, nếu anh kiểm tra cẩn thận thi thể của Lục Tiểu Xuyên thì có thể phát hiện ngay ra bí mật trong đó.
Hoặc có lẽ Lục Tiểu Xuyên vẫn chưa tới số chết.
Nhưng Lục Tiểu Xuyên nằm trong đất cũng vô cùng khó chịu. Các huyệt đạo trên người anh ta vẫn chưa mở ra, nếu không phải nội lực của anh ta thâm hậu thì đã chết ngạt từ lâu.
Sáu anh em của Cửu Đường đứng canh ở Tây Viên.
Tây Viên là một vùng đất bỏ hoang ở Hải Phòng, cả khu vực này lúc trước là một nghĩa địa tự phát nên rất ít khi có người tới đây.
Sau khi chắc chắn Nông Tuyền đã dẫn anh em nhà họ Mã đi, ở đó chỉ còn lại sáu anh em của Cửu Đường.
Nửa giờ nữa trôi qua, chắc chắn người của Nông Tuyền đã đi xa. Một kẻ có vẻ như cầm đầu ra lệnh cho đàn em: “Hành động!”
Có mấy người nhảy ra từ chỗ mấy cái cây đối diện Tây Viên.
Mấy người đó hành động nhanh chóng, lập tức chạy về hướng Tây Viên.
Công phu của mấy người này cũng không phải là quá cao, bên trong đó chỉ có một cao thủ của “Địa bang”, những người khác đều là cao thủ của “Nhân bang”.
Những người này đều giả vờ làm người bình thường sống ẩn nấp ở Hải Phòng.
Bọn chúng không dám đến gần Trần Văn Sơn, nhưng sống cách Triệu Hùng và Trần Văn Sơn một khoảng không xa. Vậy nên lúc Lục Tiểu Xuyên bị đưa ra ngoài, một tên giám sát dùng kính viễn vọng là có thể nhìn thấy tất cả.
Bọn chúng nhớ biển số xe rồi dùng hệ thống định vị để theo đuôi phía sau.
Sau khi mấy người bọn chúng tới Tây Viên, bọn chúng chia ba người tới nơi Lục Tiểu Xuyên đã xảy ra chuyện.
“Có người!”
Một người trong số anh em Cửu Đường đang đứng canh ở Tây Viên kêu lên.
“Nhanh, mau gọi anh Sơn tới cứu.”
Một người vừa cầm điện thoại lên, định gọi điện thoại cho Trần Văn Sơn.”
“Bộp!”
Một viên đá bị ném tới, điện thoại của người kia rơi xuống đất.
Tên cao thủ Địa bang cầm đầu dẫn theo hai cao thủ nhân bang tấn công vào mấy anh em Cửu Đường.
Trong số sáu anh em Cửu Đường, chỉ có một người may mắn thoát chết, năm người còn lại đều chết dưới mũi dao của đối phương.
Thấy người kia đã chạy xa.
Tên cầm đầu ra lệnh cho đàn em: “Không đuổi nữa, chúng ta mau chóng đào thi thể của giám đốc Xuyên lên. Anh Kỳ đã ra lệnh, cho dù giác đốc Xuyên chỉ còn cái xác thì cũng phải đem về Nha Trang.”