Lúc đến Thành phố Đà Lạt thì trời đã là gần hai giờ khuya rồi.
Trở về nhà cũ ở Thành phố Đà Lạt một lần nữa làm cho Triệu Hùng có một loại cảm giác cảnh còn người mất.
Nhẹ nhàng gõ cửa nhà, chợt nghe bên trong truyền đến một tiếng nói xa lạ của một người đàn ông: "Ai đó?"
"Tôi tìm Niên Bình Sinh, ông Niên."
Triệu Hùng nghe giọng nói của bảo vệ hơi xa lạ, hẳn là người mới đến. Nếu không, anh dùng giọng thật trả lời lại, đối phương nhất định sẽ nhận ra anh ngay.
"Anh là ai đấy?"
"Anh cứ nói tôi là Triệu Tề Minh, ông ta sẽ ra đâu gặp tôi thôi." Triệu Hùng nói.
Lúc Triệu Hùng còn nhỏ, quản gia Niên Bình Sinh đã từng nói đùa với anh, gọi anh là “cậu Tề Minh.”
Vừa nghe đối phương họ "Triệu", bảo vệ nói với Triệu Hùng một tiếng: "Đợi chút, tôi đi thông báo."
Nói xong thì để cho đồng bạn xem nhà, còn anh ta thì vội vàng chạy vào phòng ở của Niên Bình Sinh.
Nơi này là nhà cũ ở trong nước của Nhà họ Triệu để lại, sau khi cả nhà họ Triệu chuyển nhà ra nước ngoài, nhà cũ vẫn luôn không bị bỏ hoang. Do quản gia Niên Bình Sinh trông coi.
Tiếng gọi nhị quản gia Niên Bình Sinh vẫn luôn không thay đổi, ở trong lòng anh, Lý Hữu Chiến mới là đại quản gia của Nhà họ Triệu.
Lúc Triệu Hùng báo tên của mình có họ "Triệu" cho bảo vệ, bảo vệ lo rằng là có thân thích của Nhà họ Triệu tới đây, lúc này anh ta mới vội vàng chạy đến thông báo cho Niên Bình Sinh.
Niên Bình Sinh đã ngủ rồi, sau khi ông ta bị bừng tỉnh vì tiếng gõ cửa, ông ta mới tức giận hỏi: "Hơn nửa đêm rồi, đập cửa rầm rầm như vậy làm gì hả?"
"Ông Niên, ngoài cửa có một cậu tên là Triệu Tề Minh muốn gặp ông."
"Ai?"
"Triệu Tề Minh."
Niên Bình Sinh vừa nghe thấy đối phương tên là "Triệu Tề Minh", ông lẩm bẩm nhắc lại một lần, rồi đột nhiên trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, giày cũng không mang mà vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.
"Mau. Mau dẫn tôi đi gặp cậu Hùng." Niên Bình Sinh nghiêng ngả lảo đảo mà chạy về phía cửa lớn.
Bảo vệ nghe thấy lời nói của Niên Bình Sinh xong thì cũng chẳng hiểu ra làm sao, anh ta chạy sát theo sau.
Trong lòng anh ta nghĩ cái gì mà cậu Hùng, rõ ràng là tôi nói tên của đối phương là Triệu Tề Minh mà.
Triệu Hùng khoanh tay đứng ở ngoài cửa, với khinh công của anh, có thể thoải mái mà tiến vào trong nhà cũ của nhà họ Triệu mà thần không biết quỷ không hay.
Nhưng ở trong mắt Triệu Hùng, đây là bất kính đối với tổ tiên của nhà họ Triệu. Cho nên, anh thà rằng cứ đứng ở ngoài cửa lớn chờ.
Chợt nghe một tiếng ken két, hai cánh cửa lớn được làm bằng chất liệu gỗ Thanh Đồng nặng nề mở ra.
Vẻ mặt Niên Bình Sinh vui mừng, ông vọt ra ngoài.
Lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa quả nhiên là Triệu Hùng, ông ta kích động nói: "Cậu Hùng, quả nhiên là cậu đã trở lại. Sao cậu lại tới lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, cũng không báo trước cho tôi một tiếng nữa?"
Hai bảo vệ đứng phía sau Niên Bình Sinh, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Thầm nghĩ trong lòng một tiếng "Nguy hiểm thật."
May là đi thông báo cho nhị quản gia Niên Bình Sinh đúng lúc. Nếu không, làm chậm trễ Triệu Hùng, phần công việc này xem như không giữ được nữa rồi.
Chỉ là trong lòng bọn họ vẫn nghi ngờ, rõ ràng tên là Triệu Hùng, sao cứ bảo là tên Triệu Tề Minh?
Triệu Hùng cười, anh nói với Niên Bình Sinh: "Đi rất vội vàng, cũng không kịp thông báo cho ông. Đây là hai người mới tới hả?"
"Đúng đúng đúng, là mới tới đó. Gọi cậu Hùng đi."
Hai tên bảo vệ cung kính gọi Triệu Hùng một tiếng: "Cậu Hùng."
Triệu Hùng liếc mắt nhìn Niên Bình Sinh một cái, Niên Bình Sinh hiểu ý, ông giải thích với Triệu Hùng: "Cậu Hùng yên tâm đi, căn cơ của bọn họ rất sạch sẽ, hiểu tận gốc rễ."
Triệu Hùng "Ừ" một tiếng, anh nói câu: "Đi thôi."
Niên Bình Sinh nói với hai tên bảo vệ: "Lanh lợi lên chút, có biến động nhỏ gì cũng phải ở báo cho tôi biết trước."
"Chúng tôi biết rồi ạ, ông Niên." Hai người dùng giọng nói kính cẩn trả lời.
Niên Bình Sinh đưa Triệu Hùng trực tiếp đi tới phòng của mình, cũng kêu một người làm tên là thím Đan đi dọn dẹp phòng ốc cho Triệu Hùng.
Trong phòng của Niên Bình Sinh, Niên Bình Sinh hỏi Triệu Hùng: "Cậu Hùng, cậu là vì việc của ông chủ mà tìm đến sao?"
Triệu Hùng "Ừ" một tiếng, anh gật đầu, nói với Niên Bình Sinh: "Ông Niên, bây giờ tình hình thế nào rồi?"
Niên Bình Sinh thở dài, ông ta nói: "Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm là đã xảy ra chuyện gì? Tôi nhận được điện thoại của cô chủ, nên mới biết được ông chủ đã xảy ra chuyện ở Hỏa Tiêu."
"Là Thanh Tịnh thông báo cho ông sao?"
"Đúng vậy." Niên Bình Sinh gật đầu.
"Sau đó, tôi thông qua đút lót mua chuộc được một người, mới biết được một chuyện."
"Hóa ra, ông chủ bị cái tên nhãi Lưu Vũ Tiến kia ép đến Hỏa Tiêu Đà Lạt để lấy bảo vật của Nhà họ Triệu, cuối cùng hang động sập, chôn vùi hết toàn bộ ông chủ và đám người Lưu Vũ Tiến đó ở bên trong. Nghe nói, người đi vào hang động, đã chết hết tám chín phần mười rồi, cái tên nhãi Lưu Vũ Tiến kia mạng lớn, bị cắt đứt hai chân, may là còn giữ đươc một cái mạng. Mà ông chủ thì vẫn luôn bặt vô âm tín."
Vẻ mặt Triệu Hùng rất bình tĩnh, anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi áo ra, đốt một điếu thuốc.
Sau khi phun ra một ngụm khói thuốc, anh nói: "Chuyện sau đó, tôi đều biết hết rồi. Tôi muốn hỏi, bây giờ tình hình ở Hỏa Tiêu Đà Lạt như thế nào rồi?"
Niên Bình Sinh "À" một tiếng, ông ta vội vàng giải thích: "Sau khi Hỏa Tiêu Đà Lạt gặp chuyện không may, Nhà họ Lưu ở Nha Trang phong tỏa tin tức với bên ngoài. Cho nên, người ở bên ngoài không biết được. Không biết Nhà họ Lưu đã dùng phương pháp gì mà lấy được quyền khai phá Hỏa Tiêu. Hỏa Tiêu Đà Lạt bây giờ, toàn là người của Nhà họ Lưu ở Nha Trang, căn bản là không thể nào tới gần được. Cậu chủ, ông chủ ông ấy..."
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tôi nhất định phải tìm được ông ta." Đôi mắt Triệu Hùng để lộ ra một ánh sáng khiếp người.
Niên Bình Sinh cảm nhận được một cỗ khí tràng mạnh mẽ từ trên người Triệu Hùng. Ông ta biết, Triệu Hùng đã bước lên Thiên bang rồi. Triệu Hùng có lợi hại đến đâu đi nữa, chung quy lại thì cũng là một mình.
Cái gọi là hai tay địch bốn tay, thì sao lại có thể địch nổi nhiều người của Nhà họ Lưu Nha Trang như vậy.
"Cậu chủ, cậu sẽ không phải một mình đối phó với nhiều người như vậy đó chứ?" Lông mày Niên Bình Sinh nhăn lại thành hình chữ xuyên, vẻ mặt ông ta tràn đầy lo lắng.
Triệu Hùng không trực tiếp trả lời vấn đề của Niên Bình Sinh, anh hỏi Niên Bình Sinh: "Ông Niên, Hỏa Tiêu bên kia ước chừng có bao nhiêu người của Nhà họ Lưu Nha Trang?"
"Ít nhất là năm sáu chục người, nghe nói trong đó còn có cao thủ. Bọn họ vẫn đang đào khoét ở trong hang động đã sập xuống kia, chỉ là bởi vì mức độ đào bới khó khăn lớn, nên vẫn chưa có đào xong."
Triệu Hùng hút mạnh mấy ngụm thuốc, tiện tay đi lại một cách thong dong ở trong phòng.
Niên Bình Sinh không dám lên tiếng quấy rầy Triệu Hùng, ông biết anh đang nghĩ biện pháp.
Ước chừng Triệu Hùng đã đi qua lại khoảng năm sáu phút đồng hồ thì mới dừng bước chân lại. Ngay cả điếu thuốc lá ở trong tay đã cháy hết mà anh cũng hoàn toàn không phát giác ra.
Vẻ mặt Triệu Hùng hưng phấn, anh nói với Niên Bình Sinh: "Ông Niên, tôi nghĩ ra được một biện pháp. Sáng ngày mai, ông lập tức bắt tay vào làm việc này ngay."
"Cậu chủ, biện pháp gì?" Niên Bình Sinh hào hứng hỏi han.
Mỗi ngày, mỗi giờ mỗi phút, Niên Bình Sinh đều nghĩ cách cứu viện Triệu Khải Thời. Cho dù Triệu Khải Thời đã chết rồi, thì ông cũng muốn đưa thi thể về chôn cất cho tử tế.
Nhưng ở trên Hỏa Tiêu Đà Lạt đều là người của Nhà họ Lưu Nha Trang, ông ta cũng hết đường xoay xở.
Triệu Hùng thì thầm bên tai Niên Bình Sinh một hồi, Niên Bình Sinh nghe xong thì liên tục gật đầu.
Sau khi nghe xong, ông giơ ngón tay cái lên với Triệu Hùng, hưng phấn nói: "Cậu chủ, kế này rất hay."