Người đàn ông nhìn Triệu Hùng từ trên xuống dưới, hỏi anh: "Cậu tên là Triệu Hùng?"
"Đúng!"
"Là đứa con trai bị bỏ rơi được nhà họ Triệu công bố trên các phương tiện truyền thông toàn cầu đúng không?"
Triệu Hùng cười khổ nói: "Đúng vậy! Tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Triệu."
Người đàn ông gật đầu, xoay người tiến vào trong nhà rồi gọi to vào trong: "Bố, con trai của Triệu Khải Thời, Triệu Hùng, đến đây!"
Không lâu sau, một người đàn ông ngoài sáu mươi tuổi bước ra ngoài.
Người đàn ông được chăm sóc khá tốt. Bởi vì nhuộm tóc nên ông ta có mái tóc đen nhánh. Nếu không có khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn và thăng trầm thì khó có thể hình dung được ông ta là một người ở độ tuổi ngoài sáu mươi.
Người đàn ông đó là Mã Chí Kiên, em trai ruột của Mã Thành Nhân.
Mã Chí Kiên có ba người con trai, con trai cả là Mã Phúc, con trai thứ hai là Mã Lộc và con trai thứ ba là Mã Thọ. Người đàn ông nói chuyện với Triệu Hùng ở cửa trước là con trai cả của Mã Chí Kiên, Mã Phúc.
Mã Chí Kiên và Mã Thành Nhân có ngoại hình rất khác nhau. Mã Thành Nhân có khuôn mặt chữ quốc, còn Mã Chí Kiên có khuôn mặt dài hơn.
Nhưng người này trông khá lịch lãm, đáng lẽ phải làm nghề liên quan đến văn chương mới đúng.
Mã Chí Kiên hỏi Triệu Hùng: "Anh cả của tôi đã gọi cho tôi, có nhắc tới cậu. Nhưng mà, tôi cảm thấy mệt mỏi với sự tranh đấu giữa năm gia tộc và bọn chó săn rồi. Giờ tôi chỉ muốn sống cuộc sống của chính mình thôi. Tôi biết cậu tới đây vì mục đích gì nhưng tôi nghĩ cậu nên về đi."
Triệu Hùng thấy mình vẫn chưa nói chuyện mà Mã Chí Kiên đã mở miệng từ chối. Anh lên tiếng: "Ông Mã, mặc dù bây giờ ông đã an toàn, nhưng không có nghĩa là sau này ông vẫn sẽ an toàn. Thánh đàn Hoàng Long đã chiếm được chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tiêu, họ nhất định sẽ thu thập chiếc nhẫn hộ mệnh năm dòng họ lớn. Bây giờ, Hoàng Long, Tây Giao, Cẩm Y Vệ và Bàn Thiệu Môn đang âm thầm bắt đầu chuyển hướng ra bên ngoài. Một khi họ điều tra ra ông sống ở Nha Trang, ông sẽ rất nguy hiểm."
"Cậu không cần phải thuyết phục tôi, tôi cũng đã nghĩ tới điều đó rồi. Chỉ cần tôi sống yên ổn, bọn họ sẽ không tra ra được. Hiện tại tôi đang sống một cuộc sống thanh nhàn, như vậy rất tốt. Hơn nữa, ba đứa con trai của tôi, tôi cũng không để cho chúng làm ăn buôn bán gì. Hai đứa ở đơn vị thể chế, một đứa ở đơn vị dân doanh, bọn họ sẽ không nghi ngờ đến tôi đâu."
Bấy giờ Triệu Hùng mới biết Mã Chí Kiên đã từ bỏ cơ hội hưởng thụ vinh hoa phú quý, sẵn sàng sống cuộc sống phố chợ như thế này.
Triệu Hùng nói với Mã Chí Kiên: "Ông Mã, cháu có thể hiểu được cảm giác của ông. Nhưng nếu ông nghĩ rằng làm như vậy sẽ không có sơ hở nào thì ông quá coi thường chó săn rồi. Cách đây không lâu, ông Mã Thành Nhân vừa bị chó săn phát hiện, cái chết của vợ Mã Thành Quân là Khương Minh Vân cho thấy chó săn đã bắt đầu hành động. Một khi phát hiện ra ông là thành viên của nhà họ Mã, ông có thể không sợ chết, nhưng chẳng lẽ ông nhẫn tâm trơ mắt đứng nhìn con cháu của ông bị bọn chó săn gi3t chết hay sao? Bọn này không có tính người. Mục tiêu của chúng là tiêu diệt năm dòng họ lớn của chúng ta. Ông nên đến Ngũ Tộc Thôn mà cháu đã xây dựng đi! Nếu ông có thể ở cùng với anh trai Mã Thành Nhân của ông, tất cả mọi người còn có thể chăm sóc lẫn nhau. "
"Cậu nhóc, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Tôi nghe anh trai tôi nói cậu muốn thu thập chìa khóa của năm dòng họ để mở khóa bảo vật do ông Thẩm Công để lại. Tôi khuyên cậu nên từ bỏ ý nghĩ này đi. Tôi sẽ không đưa chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Mã cho cậu đâu. Và tôi cũng sẽ không đến sống trong Ngũ Tộc Thôn." Mã Chí Kiên dừng lại một chút rồi nói: "Nhiệm vụ của năm dòng họ lớn chúng tôi là bảo vệ bảo vật của Thẩm Công, chứ không phải để cậu đụng đến món bảo vật này. Tôi e rằng đây là lý do tại sao cậu bị đuổi khỏi nhà họ Triệu. Mã Phúc, tiễn khách!"
Mã Phúc đáp lại và nói với Triệu Hùng: "Cậu Triệu, xin mời! Tôi hy vọng cậu sẽ không đến và làm phiền cuộc sống của chúng tôi một lần nữa."
"Ông Mã, ông nghe cháu giải thích..."
Triệu Hùng chưa kịp nói xong, Mã Chí Kiên lại trầm giọng nói: “Tiễn khách!” Nói xong ông ta liền xoay người chắp tay trở vào trong nhà.
Sau khi rời khỏi nhà họ Mã, Triệu Hùng cảm thấy hơi thất vọng. Anh không ngờ rằng Mã Chí Kiên nghĩ rằng anh đang thèm muốn món bảo vật do Thẩm Vạn Tam để lại.
Cũng khó trách, kho báu mà Thẩm Vạn Tam chôn giấu trong cung điện dưới lòng đất có thể nói là phú khả địch quốc. Muốn nói người khác không đỏ mắt ghen tị là hoàn toàn sai.
Nó giống như một đại gia có một trăm triệu muốn trở thành đại gia mấy trăm triệu; đại gia mấy trăm triệu lại muốn trở thành tỷ phú, tỷ phú lại muốn trở thành người giàu nhất vậy.
Triệu Hùng là một người cởi mở, xảy ra chuyện gì thì cũng tự xem xét từ khía cạnh khác trước. Sau khi tìm ra mấu chốt của vấn đề, anh sẽ không quá tức giận nữa.
Thấy Mã Chí Kiên nhất quyết không chịu về Ngũ Tộc Thôn của mình, Triệu Hùng cũng không biết nên làm sao mới được.
Anh không thể thường xuyên đến thăm nhà họ Mã. Nếu không, gia đình Mã Chí Kiên sẽ có nguy cơ bị bại lộ.
Nếu bởi vì chính bản thân anh mà Mã Chí Kiên bị bại lộ, trong lòng Triệu Hùng sẽ cảm thấy rất có lỗi.
Sau khi Triệu Hùng lái xe trở về khách sạn, Lý Thanh Tịnh và những người khác đã quay trở lại.
Nhìn thấy tâm trạng Triệu Hùng khá tệ, Lý Thanh Tịnh biết chuyện đến nhà họ Mã đàm phán đã không thành công.
Cô hỏi Triệu Hùng: "Mã Chí Kiên không đồng ý, phải không?"
Triệu Hùng gật đầu.
"Không sao đâu, nếu ông ấy không đồng ý thì chuyện này cứ tạm thời bỏ qua một bên đi. Dù sao chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tiêu cũng nằm trong tay của Thánh đàn Hoàng Long rồi. Dù chúng ta có lấy được chiếc nhẫn của nhà họ Mã cũng vô dụng.” Lý Thanh Tịnh an ủi Triệu Hùng.
Biết bà xã Lý Thanh Tịnh đang an ủi mình, Triệu Hùng khẽ gật đầu.
Anh hết lòng suy nghĩ vì người của "năm dòng họ lớn", không ngờ có người trong bọn họ lại hiểu lầm anh sâu sắc như vậy.
Thấy sắc mặt của bà xã Lý Thanh Tịnh luôn có vẻ nhợt nhạt vì âm thầm lo lắng trong mấy ngày qua, Triệu Hùng nắm lấy tay của bà xã Lý Thanh Tịnh mà hỏi: "Thanh Tịnh, mấy ngày nay em có tâm sự gì hay không? Sao anh luôn thấy em có vẻ buồn phiền không vui vậy? "
"Ờ, không có! Em chỉ lo lắng cho anh thôi." Lý Thanh Tịnh vội vàng chuyển chủ đề.
“Lo lắng cho anh?” Triệu Hùng ngờ nghệch hỏi.
Lý Thanh Tịnh giải thích: "Không phải anh nói Lưu Ngũ Khuyết đã nói với anh có một người tài giỏi có thể chữa bệnh cho anh đang ở đây hay sao? Theo kế hoạch, chúng ta đi thăm Mã Chí Kiên xong thì sẽ đi biển. Bây giờ chúng ta phải trì hoãn mấy ngày, em chỉ mong được gặp người này và sớm chữa lành nội thương của anh thôi."
"Ừ! Vậy chúng ta hãy ở Nha Trang thêm vài ngày nữa đi. Dù sao thì vẫn chưa tìm thấy sư muội của Văn Sơn, nhân tiện dùng mấy ngày này để tìm sư muội của Văn Sơn luôn. Nếu có thể tìm được sư muội giúp Văn Sơn, vậy xem như là một chuyện may mắn rồi." Nói xong, Triệu Hùng lại nói với bà xã Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, quán bar Trường Cửu của Nha Trang là một trong mười quán bar hàng đầu của cả nước. Họ còn thường xuyên mời một số ngôi sao đến biểu diễn. Tối anh sẽ đưa em ra quán bar đó ngồi một lát ha.”
“Bỏ đi, em không thích mấy bầu không khí kiểu đó. Với lại con còn nhỏ nên em không thể đến nơi như vậy được.” Lý Thanh Tịnh từ chối.
Thấy bà xã Lý Thanh Tịnh vẫn buồn bực không vui kể từ khi đến dự lễ tạ thần ở "Linh Ấn Tự" trở về, nên Triệu Hùng mới định đưa Lý Thanh Tịnh đến quán bar để giải trí.
Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: "Cứ để Diệu Linh và Bích Cầm trông chừng đứa bé đi. Chúng ta sẽ dẫn theo Văn Sơn, Nông Tuyền và Tàn Kiếm lén chuồn ra ngoài."
“Nhưng người của Tây Giao vẫn còn ở Nha Trang đấy. Lỡ như gặp họ thì phải làm sao đây?” Lý Thanh Tịnh có hơi dao động, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng.
Triệu Hùng nói với bà xã Lý Thanh Tịnh: "Nếu không hoàn toàn nắm chắc thì Tây Giao sẽ không dám hành động hấp tấp. Dù có cứng rắn đến đâu thì kết quả cuối cùng cũng chỉ khiến cả hai bên cùng thiệt hại. Anh đã bị trục xuất khỏi nhà họ Triệu, lại giao chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu ra ngoài. Mà mục tiêu của bọn họ là Thẩm Văn Hải, chỉ cần chúng ta không dẫn Thẩm Văn Hải cùng ra ngoài là được."
"Được rồi! Nhưng mà, chúng ta lẻn ra như thế này có được không?" Lý Thanh Tịnh cau mày nói.
"Đi thôi! Cho dù có uống chút rượu hay xem biểu diễn thì cũng tốt, coi như là để thư giãn tâm trí. Dù sao chúng ta cũng đang đi du lịch mà." Triệu Hùng thuyết phục Lý Thanh Tịnh.
Kể từ khi Lưu Ngũ Khuyết nói với Lý Thanh Tịnh rằng cô sẽ gặp kiếp nạn lớn vào năm năm sau thì sự việc này đã gần như trở thành căn bệnh bén rễ trong lòng cô, khiến cho cô suy sụp và không thể thoát ra khỏi ám ảnh này.
Cô cũng muốn ra ngoài để thư giãn, mượn rượu giải sầu. Cô bèn gật đầu đồng ý: "Vậy được rồi! Chúng ta đi sớm về sớm, anh đừng gây chuyện."
Triệu Hùng cười nói: "Chỉ cần không có người mù mắt khiêu khích chúng ta thì anh cũng không muốn gây chuyện."
Lý Thanh Tịnh gật đầu, cuối cùng cũng đồng ý: "Em đến phòng Diệu Linh nói chuyện với em ấy một chút. Để em ấy dỗ dành đứa bé, đỡ cho con bé phải sốt ruột."
“Đi đi!” Triệu Hùng mỉm cười.
Sau bữa tối, Triệu Hùng đưa bà xã Lý Thanh Tịnh, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A đến "quán bar Trường Cửu".
"Quán bar Trường Cửu" có thiết bị âm thanh và ánh sáng hàng đầu thế giới, phong cách trang trí hiện đại, tiên tiến, với các ca sĩ chuyên nghiệp, vũ điệu sôi động và dịch vụ chuyên nghiệp, môi trường sang trọng, được mệnh danh là một trong mười quán bar hàng đầu cả nước.
Quán bar thường mời một số ngôi sao giải trí, cũng như các nhóm nhảy và đoàn xiếc quốc tế đến biểu diễn, có thể nói là nổi danh nhất vào đương thời.
Sau khi đến "quán bar Trường Cửu", Triệu Hùng và những người khác vô duyên vô cớ bị chặn lại bên ngoài. Họ nói là có thẻ hội viên thì mới được vào.
Bấy giờ, Triệu Hùng mới biết "quán bar Trường Cửu" vận hành theo hệ thống hội viên.
“Muốn làm hội viên thì phải thế nào?” Triệu Hùng hỏi nhân viên bảo vệ.
"Số tiền gửi tối thiểu là một trăm bảy mươi sáu triệu, mức tiêu phí tối thiểu là mười bảy triệu."
Triệu Hùng mở miệng dặn dò Tàn Kiếm Hồ A: "Tàn Kiếm, đi nạp thẻ tiêu phí ba trăm năm mươi triệu đi."
Tàn Kiếm Hồ A đáp một tiếng rồi quay người đi tới nơi làm thẻ.
Ngay lúc Triệu Hùng và bà xã Lý Thanh Tịnh đang đợi thẻ hội viên, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai anh.
"Ủa? Triệu Hùng, sao anh lại ở đây?..."