Qua năm nay, Hoa Di sẽ là ba mươi mốt tuổi. Làn da mọng nước này, dáng vẻ này không trông giống như một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, thậm chí còn được so sánh với Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh nhìn chằm chằm vào Hoa Di và ngạc nhiên hỏi han: "Bác sĩ Hoa, chị có thường sử dụng các sản phẩm chăm sóc da không? Em cảm thấy gần đây làn da của chị có vẻ khá lên và chất da cũng thay đổi rất nhiều."
Hoa Di thản nhiên cười nói: "Đây chính là lý do chị tìm mấy em đó. Chị mới phát triển một loại gọi là nước hoa hồng, một loại dược phẩm bảo vệ sức khoẻ tên là viên thần tiên, được chiết xuất từ một số loại thuốc thảo dược của đông Y. Nước hoa hồng có tác dụng làm dịu, cấp nước cho làn da, Viên Thần Tiên có thể giải độc tố, là sản phẩm chăm sóc da và chăm sóc sức khỏe. Chính vì chị uống thuốc Thần Tiên và thường xuyên sử dụng nước hoa hồng mà làn da chị đã trở nên như bây giờ. Phụ nữ mà, nếu không chú ý đến việc chăm sóc thì thật sự rất dễ bị già đi "
Lý Thanh Tịnh lắng nghe xong thì hai mắt sáng ngời. Cô là một phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng trong giới kinh doanh, luôn hiểu rõ hơn về các cơ hội kinh doanh từ cuộc trò chuyện của những người khác.
Vẻ mặt cô tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi Hoa Di: “Bác sĩ Hoa, chị tìm Triệu Hùng đến là muốn để anh ấy phát triển sản phẩm nước hoa hồng và viên uống Thần Tiên đúng không?”
“Đúng vậy!” Hoa Di cười rồi gật đầu nói: “Cơ thể con người có quá nhiều độc tố. Chỉ bằng cách đào thải độc tố trong cơ thể nhiều nhất có thể và thúc đẩy quá trình trao đổi chất thì tuổi thanh xuân mới có thể kéo dài, làm cho phụ nữ trở nên xinh đẹp hơn! Lĩnh vức tiêu thụ của nam giới tập trung vào ô tô, thuốc lá, rượu bia. Phụ nữ là thị trường có sức mua lớn nhất, lần trước chị và Triệu Hùng đã nói về việc hợp tác. Chị muốn các em quảng bá hai sản phẩm này ra thị trường. Công nghệ đã vô cùng kỹ càng."
Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, hai sản phẩm này đều là sản phẩm dành cho phụ nữ, hay là để em sẽ phát triển và quảng bá rộng rãi nó ra thị trường nha?”
Triệu Hùng cũng cho rằng tốt hơn hết nên để vợ mình là Lý Thanh Tịnh mở rộng phát triển nó!
Tập đoàn Hùng Quang hiện không có chuyên ngành kinh doanh sản phẩm chăm sóc sức khỏe và sản phẩm chăm sóc da. Thậm chí nếu có, anh cũng dự định sẽ tách nó ra cho vợ mình là Lý Thanh Tịnh.
Sự nhạy bén trong kinh doanh của Lý Thanh Tịnh và trình độ quản lý công ty, một chút cũng không kém Hồ Dân.
Chỉ là chưa gặp được sản phẩm phù hợp mà thôi. Mà "Nước hoa hồng" và "thuốc viên thần tiên" mới được nghiên cứu của Hoa Di là những sản phẩm chắc tay lý tưởng nhất.
Triệu Hùng gật gật đầu, cười nói: "Đương nhiên sẽ do em phát triển! Nhưng mà Thanh Tịnh, nếu như em tiếp nhận chuyên ngành kinh doanh này, e rằng sau này em sẽ ít có thời gian dành cho chúng ta."
Tâm huyết cho sự nghiệp của Lý Thanh Tịnh thực sự quá là mạnh mẽ!
Rất hiếm khi bắt gặp những sản phẩm tốt.
Trong lòng Lý Thanh Tịnh do dự một hồi rồi nói: "Anh yên tâm đi! Cũng chỉ là giai đoạn trước đầu tư và quảng bá. Chờ đi vào quỹ đạo là có thể rảnh rỗi."
Triệu Hùng thực ra không muốn vợ mình là Lý Thanh Tịnh cố gắng dốc hết sức như vậy.
Nhưng mà để cô ở nhà, làm một bà chủ có tiền, cô lại không chịu.
Con người! Tốt hơn là nên có một chút theo đuổi và mục tiêu mới tốt.
Hoa Di mỉm cười và nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, tâm huyết về sự nghiệp của em cũng quá mạnh mẽ. Phụ nữ có gia đình vẫn nên là quan tâm đ ến gia đình nhiều hơn mới tốt."
"Dạ, em sẽ chú ý."
Hoa Di đem phương pháp điều chế của “nước hoa hồng” và “viên thần tiên” trao tận tay cho Lý Thanh Tịnh và nói: "Thanh Tịnh, đây là công thức điều chế! Em cứ dựa theo công thức của chị mà làm."
“Bác sĩ Hoa, hai tờ công thức điều chế của chị trị giá ngàn tỷ. Cứ như vậy mà tin tưởng em, cũng không đem đi đăng kí bản quyền?"
Hoa Di cười nói: "Đăng kí làm cái gì? Ở thành phố này, em và Triệu Hùng là bạn bè và là gia đình của chị. Chị cảm thấy rất vui khi có những người bạn như tụi em, và đương nhiên chị tin tưởng các em."
Lý Thanh Tịnh rất xúc động khi nghe được điều đó, và nói với Hoa Di: "Bác sĩ Hoa, chị yên tâm, khi sản phẩm mang lại lợi ích, em sẽ trả cho chị năm mươi phần trăm lợi ích."
"Không cần nhiều như vậy, cho chị hai mươi phần trăm lợi tức là được, chị cũng chỉ có một mình, cần nhiều tiền như vậy để làm gì?"
“Như vậy làm sao được? Chị tương đương với đầu tư công nghệ, số tiền này phải đưa cho chị!"
Hoa Di khăng khăng muốn nhận hai mươi phần trăm số tiền, còn nói rằng số tiền còn lại được xem là chính mình đầu tư vào cổ phần.
Lý Thanh Tịnh biết rằng Hoa Di không chịu nhận các tỷ lệ tiền phân chia khác, dự định đem những lợi tức khác, làm một cái tài khoản chung, thay cho Hoa Di giữ nó.
"Bác sĩ Hoa, tối nay chúng ta đến nhà ăn cơm nhé. Chúng ta đã lâu không tụ tập rồi! Gọi Mị Nương và cô giáo Thảo cùng nhau đến đi."
"Không làm phiền mấy em sao?" Hoa Di nói đùa.
"Bác sĩ Hoa, chị có thể đến, chúng em cầu còn không được. Vừa hay, chị đến giúp em xem vết thương của bố em đi."
"Ừ! Vậy chị sẽ gọi điện Mị Nương và Lâm Thảo."
Hoa Di gọi điện thoại cho Mị Nương và Lâm Thảo, cũng không cần đến mười phút, hai người lần lượt đến bệnh viện. Khi nghe tin bọn họ sẽ đến nhà Triệu Hùng để ăn tối, Lê Mai và Lâm Thảo rất vui mừng.
Sau khi Lê Mai từ nước ngoài trở về, Triệu Hùng đã thay đổi danh tính mới cho cô ta, được gọi là "Lưu Mai", chỉ họ của cô ta đã được thay đổi thành một từ đồng âm.
Đổi thân phận cho Lê Mai, điểm này đối với Triệu Hùng mà nói thì thật sự rất dễ dàng.
Nhà họ Hà đã bị Triệu Hùng đánh bại, Lê Mai sau khi thay đổi danh phận, cuối cùng cũng có thể sống cuộc sống quang minh chính đại. Cô ta và Lý Thanh Tịnh nảy sinh nhiều tình cảm sâu đậm. Cho nên vừa nhìn thấy Lý Thanh Tịnh, lập tức nhiệt tình lôi kéo cô hàn thuyên.
Lâm Thảo nhìn thấy Triệu Hùng mà có vài phần xấu hổ và khó xử. Không khỏi nhớ lại, cô ta vì để cảm ơn Triệu Hùng, mà từng ở khách sạn đối diện nhà trẻ, đem thân thể trần như nhộng làm trò trước mặt Triệu Hùng.
May mắn thay, không có chuyện gì xảy ra với hai người bọn họ. Nếu không, Lâm Thảo cũng không biết phải đối mặt với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh như thế nào.
Nhìn thấy hai má Lâm Thảo ửng hồng, Triệu Hùng cúi đầu suy nghĩ miên man về việc, hỏi cô ta: "Cô giáo Thảo, chị làm sao vậy, có khó chịu ở đâu không?"
"Ồ, không! Chỉ là đang suy nghĩ lung tung thôi."
"Vậy thì chị sao sắc mặt đỏ như vậy? ” Triệu Hùng hỏi Lâm Thảo.
Lâm Thảo cái khó ló cái khôn giải thích với Triệu Hùng: "Là do lúc nãy tôi đi ra ngoài quá gấp! Mà này, Dao Châu nghỉ học ở nhà như thế nào rồi?" Cô ta vội vàng đổi chủ đề.
"Tốt lắm! Trong nhà của tôi bây giờ giống như một trường mẫu giáo nhỏ vậy. Ngoài Dao Châu ra, còn có hai đứa nhỏ hơn mười tuổi nữa."
"A! Ngoài nhóc Hải ra còn có con nhà ai nữa?" Lâm Thảo ngạc nhiên hỏi.
Triệu Hùng giải thích rằng người kia là em họ của anh, Tần Linh Nhi, có Thẩm Văn Hải và Tần Linh Nhi ở bên cạnh Dao Châu, cũng không cảm thấy cô đơn.
"Mà này, chúng ta khi nào đi? Tôi nhớ Dao Châu rồi." Lâm Thảo lo lắng nói.
“Mấy cô tới là xuất phát!” Triệu Hùng gọi điện thoại bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh, bảo buổi tối cô ta nấu thêm vài món, nói có ba vị khách đến, chỉ cần nấu mấy món sở trường của cô ta là được.
Lý Thanh Tịnh nhất quyết không cho Triệu Hùng lái xe, cô lái xe đưa Triệu Hùng và Lưu Mai đi. Hoa Di lái xe chở Lâm Thảo, và hai chiếc xe chạy về phía Ngã Nguyệt Đàm.
Khi Dao Châu nhìn thấy Lâm Thảo, Hoa Di và Lưu Mai, cô bé lập tức lao về phía ba người họ.
“Cô giáo Thảo, dì Hoa, dì Mai!” Cái miệng nhỏ nhắn của Dao Châu ngọt ngào kêu lên.
Lâm Thảo mấy ngày không gặp Dao Châu, cô ta liền nhận thấy Dao Châu đã cao thêm một chút, liền nói với Dao Châu: "Dao Châu, hình như con đã cao thêm rồi!"
“Cũng có thể, bố dạy cho tụi có luyện võ công, mỗi ngày con đều cùng nhóc Hải và Linh Nhi luyện võ công.
“Ái chà! Võ công gì vậy? Để cô giáo Thảo xem xem." Lâm Thảo nói với Dao Châu.
Dao Châu lập tức chọn tư thế, làm động tác trước mặt mọi người.
Sau đó, theo hướng dẫn của Triệu Hùng, cô bé thực hành từng cái một.
Thực lực của Dao Châu nhìn qua có vẻ kém hơn nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tính thưởng thức của bộ quyền pháp này.
Giành được những tràng pháo tay của mọi người.
Triệu Hùng giới thiệu em họ Tần Linh Nhi với Hoa Di, Lê Mai và Lâm Thảo.
Lý Thanh Tịnh thấy bảo mẫu nhỏ bé Chu Dĩnh bận rộn trong bếp một mình, bèn nhờ Triệu Hùng vào bếp giúp một tay.
Hoa Di lợi dụng thời gian rãnh này để chẩn đoán và điều trị cho Lý Quốc Lâm, nói rằng vết thương ở chân của Lý Quốc Lâm trong hơn một tháng nữa sẽ hoàn toàn bình phục.
Nếu không phải Hoa Di chủ động chẩn đoán và điều trị cho Lý Quốc Lâm thì chân của Lý Quốc Lâm đã sớm bị cắt bỏ.
Lý Quốc Lâm cảm ơn Hoa Di một phen, mời Hoa Di nói: "Bác sĩ Hoa, mấy đứa khi nào rảnh thì đến nhà chúng tôi làm khách, nhà chúng tôi đã lâu không náo nhiệt như vậy rồi."
Hoa Di gật gật đầu, mỉm cười nói: "Yên tâm ạ! Thanh Tịnh và Triệu Hùng là bạn tốt của chúng con, chúng con sẽ thường xuyên đến làm khách."
Lý Thanh Tịnh thấy em gái Lý Diệu Linh vẫn chưa xuống, liền hỏi bố là Lý Quốc Lâm: "Bố, Diệu Linh đâu?"
“Không biết nữa. Cứ tự nhốt ở trong phòng, cũng không biết đang làm cái gì nữa."
Lý Thanh Tịnh nghe vậy thì hơi hơi nhíu mày, cô chậm rãi đi về phía phòng của em gái Lý Diệu Linh ở trên lầu.