Thấy Sát thủ Bạch đã chết, Sát thủ Hắc nghiến răng nghiến lợi cực kì căm hận. Vô thức siết chặt nắm đấm làm nắm tay kêu lên răng rắc.
Trần Văn Sơn cố gắng mở "bức tường Huyền Quan", Nhưng đã sử dụng nhiều phương pháp khác nhau mà vẫn không có tác dụng.
Triệu Hùng rút thanh "Ngư Trường Kiếm" khỏi Sát thủ Bạch và bước đến bên cạnh Trần Văn Sơn.
“Văn Sơn, đã nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên chưa?” Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn lắc đầu đáp: "Chưa thấy đâu! Nhưng tôi đã tìm thấy chiếc áo sơ mi của Lục Tiểu Xuyên mặc trước khi chết trong căn phòng nà. Hơn nữa, khăn trải giường vẫn còn hơi ấm sót lại. Đằng sau bức tường Huyền Quan này chắc chắn phải có một lối đi bí mật. Chắc chắn chúng đã trốn thoát bằng con đường bí mật."
Triệu Hùng cau mày nói: "Không mở được tường Huyền Quan à?"
"Không mở ra được, là loại phải dùng dấu tay. Xem ra chỉ có thể dùng sức phá hủy thôi." Trần Văn Sơn nói. "Tuy nhiên, có một thang máy nằm ẩn sau nơi này, phải cẩn thận không được làm hỏng. Nếu không, sẽ làm lỡ việc chúng ta đuổi theo chúng."
“Không cần!” Triệu Hùng lắc đầu nói: “Anh lùi ra sau đi, để tôi!
Trần Văn Sơn nói "Ừ!" lên một tiếng rồi bước tránh sang bên cạnh.
Triệu Hùng múa thanh “Ngư Trường Kiếm" trong tay và cắm thẳng vào tường Huyền Quan.
Viên đá hoa cương dày hơn mười phân bị thanh “Ngư Trường Kiếm" trong tay Triệu Hùng cắm thẳng vào nhẹ bẫng như cắt một miếng đậu phụ.
Triệu Hùng men theo khe hở trượt kiếm xuống và cắt đứt khóa cửa từ bên trong.
Bàn tay đặt lên "tường Huyền Quan", và hút bức tường quay ngược trở lại.
Nhìn vào thang máy bên trong giếng thang máy, thang máy đã bị phá hủy.
Đây là tầng hai cộng với tầng ngầm, cũng chỉ là khoảng cách ba tầng lầu.
Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: "Tôi đi xuống trước, dùng Ngư Trường Kiếm trong tay phá thang máy, rồi anh theo tôi xuống sau. Nhân tiện nói với Nông Tuyền và Trọng Ảnh bảo họ dẫn theo đám Sói đen đến tập đoàn Kim Trung đợi chúng ta. Không thể ở lại nơi này lâu, xong xuôi mọi chuyện tôi sẽ cử người tới dọn dẹp tàn tích."
“Đã hiểu!” Trần Văn Sơn gật đầu.
Sau khi Triệu Hùng nhảy xuống giếng thang máy, Trần Văn Sơn đang định quay ra thông báo cho Nông Tuyền và Trọng Ảnh.
Sau khi hạ gục hết những người khác, Nông Tuyền và Trọng Ảnh đã tìm đến căn phòng này.
Theo lời của Triệu Hùng, Trần Văn Sơn đã dặn lại Nông Tuyền và Trọng Ảnh. Rồi anh ấy nhìn vào trong giếng thang máy, thấy Triệu Hùng đã phá thang máy mở lối, anh ấy lập tức nhảy xuống đi theo.
Dựa trên kỹ năng của Triệu Hùng và Trần Văn Sơn thì độ cao cùng điểm rơi xoàng xĩnh này là chuyện dễ như trở bàn tay với hai người họ.
Sau khi ra khỏi giếng thang máy là tới một hành lang phía trước.
Khi nhìn thấy Trần Văn Sơn đi tới, Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: "Có lẽ chúng chưa chạy xa, chúng ta mau đuổi theo!"
Khi Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đang đuổi theo Lục Tiểu Xuyên cùng Sát thủ Hắc thì Nông Tuyền và Trọng Ảnh đã rời khỏi căn nhà, dẫn theo cả Trang Đồng Phú Sói Đen cùng những người khác nhanh chóng rời khỏi hiện trường gây án.
Ngay sau khi Nông Tuyền và những người khác rời đi, có người lập tức báo với Dương Hưng, "Anh Dương, những người đó đã đi rồi!"
“Trận chiến diễn ra thế nào?” Dương Hưng hỏi.
"Nhóm người đó quá ghê gớm! Có lẽ người của Tây Giao đã gặp lành ít dữ nhiều."
"Cậu đích thân mang hai người tinh ranh đến quan sát! Xem trong đám thi thể có Lục Tiểu Xuyên và cặp đôi Sát thủ Hắc Bạch không."
"Tôi hiểu rồi!"
Người trực điện thoại nhận lệnh và lập tức cúp máy. Ngay sau đó, ba bóng người ẩn mình vào màn đêm đen kịt, tiến thẳng đến hiện trường nơi xảy ra vụ án.
Bảo vệ khu nhà thấy tất cả các phương tiện giám sát đã bị phá hủy bèn gọi điện cho nhân viên bảo trì camera giám sát. Nhưng người ta lại nói rằng họ sẽ không thể đến ngay để sửa chữa được và phải đợi tới ngày mai.
Mấy tay bảo vệ đều là phường qua quýt, làm việc theo kiểu một mắt nhắm một mắt mở, cảm thấy có sự việc bất bình thường xảy ra nhưng cũng không ra ngoài kiểm tra mà ở trong phòng trực, vừa đánh bài vừa canh gác đợi bình minh lên.
Ngoại trừ một nhát phi đao do Trần Văn Sơn ném trúng vào cánh tay, vết thương của Sát thủ Hắc không nghiêm trọng, chỉ có nội lực bị hao hụt đáng kể.
Nhưng vết thương của Lục Tiểu Xuyên còn đáng ngại hơn!
Anh ta vừa mới nghỉ ngơi được hơn ba canh giờ, còn chưa kịp hồi phục sức lực thì Triệu Hùng, Trần Văn Sơn cùng những người khác đã đánh tới.
Sau khi rời khỏi lối đi bí mật, Lục Tiểu Xuyên hoảng hốt đâm đầu bỏ chạy một mạch.
Vốn dĩ nơi này là vùng ngoại ô, cửa ra của lối đi bí mật là ở một nơi hoang vu hẻo lánh.
Lục Tiểu Xuyên lần đầu tiên đặt chân đến đây, làm sao phân biệt được nơi nào với nơi nào, chỉ biết hoang mang chạy về phía trước.
Đột nhiên Lục Tiểu Xuyên nhìn thấy một chiếc ô tô đang lao vội qua cầu.
Ngọn lửa hy vọng sống sót cháy bùng lên trong tâm trí Lục Tiểu Xuyên!
Anh ta dùng mưu mẹo để thoát khỏi Trần Văn Sơn và Vân Thanh Mây, lúc này đây anh ta không muốn mất mạng thêm một lần nữa.
Vừa ra đến đường cao tốc, nhưng xung quanh tối om mù mịt. Ngoại trừ chiếc xe vừa đi ngang thì không còn một chiếc xe nào qua lại.
Chẳng lẽ ông trời cũng muốn triệt đường sống của tôi?
Lúc này, phía xa xa có một bóng người vội vã lao vút qua.
Lục Tiểu Xuyên giật mình sửng sốt, chuẩn bị nấp đi. Khi nhìn thấy rõ bóng dáng của "Sát thủ Hắc", anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nhìn lại một lần nữa, phía sau Sát thủ Hắc còn xuất hiện thêm hai bóng người khác.
Phát hiện này lập tức khiến Lục Tiểu Xuyên kinh hãi.
Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đã chú ý đến một bóng dáng cao và gầy ở phía đằng xa.
Trần Văn Sơn đã quá quen với Lục Tiểu Xuyên, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ngay ra Lục Tiểu Xuyên.
"Là Lục Tiểu Xuyên! Đúng là anh ta còn sống." Trần Văn Sơn vừa chạy như bay vừa nói với Triệu Hùng.
Triệu Hùng đáp lại một tiếng "Ừ!", hai người tách ra thực hiện những kỹ năng riêng biệt, tức tốc đuổi theo Sát thủ Hắc và Lục Tiểu Xuyên.
Lục Tiểu Xuyên chạy như điên trên đường cao tốc, anh ta chỉ ước mong sao có một chiếc xe khác xuất hiện. Bằng cách này, anh ta sẽ có hy vọng thoát thân.
Dựa vào khả năng khinh công của hai người phía sau, Lục Tiểu Xuyên đã xác định được hai người đuổi theo chính là Triệu Hùng và Trần Văn Sơn.
Sát thủ Hắc cũng đã nhận ra có ai đó đang đuổi theo mình. Không cần phải nói cũng biết ắt hẳn là đám người Triệu Hùng.
Võ công của người đó cao hơn Sát thủ Hắc, khiến cho Sát thủ Hắc nghĩ ngay đến Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn đứng thứ chín ở thiên bang, Nhưng võ công của Triệu Hùng vượt xa Trần Văn Sơn.
Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với thứ hạng của gã này trong Thần bảng mà cho đến tận bây giờ vẫn giữ nguyên thứ hạng trong danh sách nhân bang?
Sát thủ Hắc gần như đã dùng hết sức bình sinh, nhưng Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đuổi sát ở phía sau càng lúc càng gần.
Sát thủ Hắc không hiểu làm cách nào mà Triệu Hùng và Trần Văn Sơn phá được bức tường Huyền Quan và giếng thang máy để xông được ra ngoài.
Tốc độ phá cửa của họ thế này thì nhanh quá!
Lúc đầu, Trần Văn Sơn vẫn có thể theo kịp tốc độ của Triệu Hùng. Nhưng không được bao lâu, anh ấy đã bị Triệu Hùng bỏ lại một đoạn.
Ưu thế về nội lực thâm hậu của Triệu Hùng được bộc lộ rõ rệt. Ngoài ra, anh còn học được "Cuồng Vân Bộ Pháp" giúp cơ thể trở nên cực kỳ nhẹ nhàng thanh thoát. Và còn từng có một khoảng thời gian tập khinh công với Trọng Ảnh.
Sau khi Triệu Hùng đuổi kịp Sát thủ Hắc, anh vỗ nhẹ lòng bàn tay vào lưng của Sát thủ Hắc.
Sát thủ Hắc nghe thấy tiếng gió mạnh từ phía sau ập tới và quay đầu lại thì nhận ngay lấy một chưởng.
Một tiếng chưởng nổ “Bùm!” vang lên, Sát thủ Hắc bị một chưởng gây chấn động của Triệu Hùng đánh văng ra xa.
Cái chết của Sát thủ Bạch là một cú sốc rất lớn với Sát thủ Hắc. Hơn nữa, ông ta biết Triệu Hùng và Trần Văn Sơn chung sức đuổi theo mình nên tâm lý phải chịu một áp lực rất lớn.
Sau khi bị một chưởng đánh bay lên không trung, Sát thủ Hắc nhanh chóng bật khỏi mặt đất.
Đúng lúc này, Trần Văn Sơn đã đuổi kịp tới nơi.
Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, anh đuổi theo Lục Tiểu Xuyên đi, không cần nhân từ, cứ giết đi! Tôi sẽ xử lý lão đen đúa này."