Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghe xong, sắc mặt của Hàn Hương Liên thay đổi rõ rệt, bà ta tức giận mắng Lưu Hải Yến: "Hải Yến, sau này con không được phép nói mấy vấn đề dở hơi này. Càng không cho phép con nhắc đến chuyện bố con là thái giám nữa."

“Mẹ, mẹ có phải là đang giấu con chuyện gì không?” Lưu Hải Yến thấy ánh mắt né tránh của Hàn Hương Liên, liền hỏi tiếp.

"Con không nghe thấy lời của mẹ nói sao? Mẹ bảo con không được phép dò hỏi chuyện này nữa. Ở đây là Phật môn thanh tịnh, con mau đưa Lâm Thanh Thảo về đi."

Nghe lời này của Hàn Hương Liên, Lưu Hải Yến bất giác cười khẩy, nói: "Đã là nơi Phật môn thanh tịnh, con cho rằng mẹ đã tu đến cảnh giới vô oán, vô sân, vô tướng vô ngã rồi. Nhưng mẹ vì chuyện vừa nãy mà tức giận với con, chứng tỏ tâm tính định lực của mẹ vẫn còn chưa đủ. Mẹ, mẹ không thích hợp tu hành ở đây, hay là theo con về nhà họ Lưu đi?"

"Cô đi ra ngoài cho tôi, nếu không, tôi sẽ bảo bọn họ đuổi cô ra." Hàn Hương Liên tức giận nói.

"Mẹ! Rốt cuộc mẹ bị sao vậy? Có chuyện gì, mẹ có thể nói với chúng con. Đừng một mình chịu đựng ở trong lòng, con đã lớn rồi."

“Không có!” Hàn Hương Liên kiên quyết nói.

Lưu Hải Yến đột nhiên phát cáu, tức giận nói: "Được! Nếu mẹ đã không chịu nói với con, con nhất định sẽ tiếp tục điều tra rõ chuyện này." Nói xong cô ta liền xoay người rời đi mà chẳng thèm quay đầu nhìn lại.

"Hải Yến!"

"Hải Yến!..."

Hàn Hương Liên đuổi theo Lưu Hải Yến, nhưng Lưu Hải Yến đã đưa Lâm Thanh Thảo đi xa rồi!

Sau khi trở về phòng, Hàn Hương Liên thở dài.

"Haizz! Xem ra, không thể giữ bí mật chuyện này nữa rồi."

Vừa dứt lời, một ni cô chừng bảy mươi tuổi bước vào.

"Hàn thí chủ!"

"Sư thái!"

Hàn Hương Liên thấy sư thái của am Tịnh Trúc đích thân đến đây, liền cung kính đáp lại.

Sư thái gật đầu, nói với Hàn Hương Liên: "Hàn Hương Liên, tôi đã sớm nói với thí chủ, lục căn của người chưa tịnh, vẫn chưa thích hợp để tu hành. Đây là lý do vì sao tôi vẫn chưa xuống tóc cho người, mà lại để bà giữ tóc đi tu."

"Sư thái, mọi chuyện đều do con mà ra. Con tưởng rằng con xuất gia, lánh xa nhà họ Lưu, thời gian lâu dần thì có thể xem mọi thứ như tan thành mây khói."

"Thời gian đã qua lâu như vậy rồi, người vẫn chưa quên được chuyện này sao? Nếu người đã không thể quên, làm sao có thể khiến chuyện này tan thành mây khói được chứ?"

Hàn Hương Liên chắp hai tay, nói với sư thái: "Cảm ơn sư thái đã nhắc nhở, là tâm tính của con không đủ."

Sư thái gật đầu, nói: "Nếu người thật sự muốn xuất gia, chỉ cần không còn vướng bận, trong lòng phải từ bỏ mọi dục cầu mới được. Trong lòng chỉ có đạo pháp làm chủ, người có hiểu không?"

“Đệ tử hiểu rồi!” Hàn Hương Liên nói.

Sư thái nói: "Những lời vừa rồi mà người nói với con gái, tôi đều nghe thấy hết. Con gái người tính tình ngay thẳng, tuy bướng bỉnh tùy hứng, nhưng tâm địa lương thiện, nhà họ Lưu xảy ra nhiều chuyện muộn phiền, đều là nghiệp báo, cái gọi là, gieo nhân nào, thì gặt quả nấy. Người không cần đi quản chuyện của nhà họ Lưu nữa. Còn về con gái người, người cũng không cần lo cho cô ấy. Có lẽ, cô ấy sẽ giúp người giải quyết tâm ma, giúp người bước vào môn đạo."

“Vâng!” Hàn Hương Liên cúi đầu hành lễ với sư thái.

Sư thái gật đầu, xoay người rời khỏi phòng của Hàn Hương Liên.

Sau khi Lưu Hải Yến rời khỏi "am Tịnh Trúc", càng nghĩ càng thấy mọi chuyện không ổn.

Nếu bố cô ta thật sự là thái giám, thì chuyện này, có lẽ xảy ra sau khi mẹ cô sinh ra mấy anh chị em cô. Nhưng vì sao mẹ cô Hàn Hương Liên lại không chịu nói rõ sự thật bố cô là thái giám cho cô biết chứ?

Trong này chắc chắn là có ẩn tình gì đó!

Lưu Hải Yến là người không đạt được mục đích sẽ không chịu thôi, đã để cô ta biết chuyện này có vấn đề, cô ta nhất định sẽ điều tra triệt để mọi chuyện.

Sau khi trở về nhà họ Lưu, việc đầu tiên Lưu Hải Yến làm chính là đến phòng của chị cô Lưu Văn Nhân.

“Chị, cho em hỏi một chuyện.” Lưu Hải Yến nói với Lưu Văn Nhân.

"Chuyện gì vậy?"

"Chị biết bố… ông ấy..."

“Bố bị làm sao?” Lưu Văn Nhân ra vẻ bối rối hỏi.

"Ây da! Chuyện bố là thái giám, chị có biết không?"

"Cái gì? Thái giám?" Lưu Văn Nhân sửng sốt kêu lên: "Làm sao có thể? Nếu bố là thái giám, sao có thể sinh ra chúng ta chứ?"

Lưu Hải Yến nén giọng xuống thấp, nói: "Có người nói cho em biết. Hôm nay em đi đến chỗ mẹ, tuy mẹ không trực tiếp thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, chị, trong này chắc chắn có vấn đề."

Lưu Văn Nhân cau mày nói: "Tuy nhà họ Lưu chúng ta là nhất mạch của Tây Giao. Nhưng từ sau thời nhà Minh, kế thừa đến nay, đã có rất ít thái giám. Nếu bố là thái giám, cũng chỉ có thể là sau khi sinh chúng ta ra, vì tu luyện một loại võ công nào đó, nên mới biến bản thân thành thái giám ”.

"Đúng! Em nhớ ra rồi, hôm đó lão ăn mày vào nhà họ Lưu có nói, bố tu luyện một công pháp tên là tuyệt dương công. Tuyệt Dương Công này, đúng với cái tên của nó, nhất định phải biến mình thành thái giám, mới có thể tu luyện được loại công pháp này." Lưu Hải Yến phân tích.

Lưu Văn Nhân gật đầu và nói: "Nếu bố thật sự đang tu luyện công pháp Tuyệt Dương Công, như thế, cũng có khả năng biến bản thân thành thái giám. Nhưng sao phải khổ như thế chứ? Chẳng trách mẹ lại lựa chọn đến am Tịnh Trúc tu hành. "

"Chị! Em có cảm giác chuyện này không hề đơn giản như vậy, trong này nhất định có ẩn tình gì đó. Khi em hỏi mẹ chuyện này, mẹ cứ giấu giấu diếm diếm, còn cảnh cáo em, không được tiếp tục truy hỏi chuyện này nữa, càng không cho phép nhắc chuyện này trước mặt bố."

“Em gái, không phải em muốn điều tra chuyện này đó chứ?” Lưu Văn Nhân hỏi.

"Đương nhiên là muốn điều tra rồi! Em là muốn xem thử, giữa bố mẹ rốt cuộc đang diễn tuồng gì?"

Lưu Văn Nhân biết quá rõ về người em gái này của cô ta.

Lưu Hải Yến từ nhỏ đã rất tinh quái, nếu muốn làm chuyện gì, thì nhất định sẽ kiên trì làm đến cùng. Cái tính cố chấp kiên trì của Lưu Hải Yến, khiến cô ta vô cùng khâm phục.

Hải Phòng!

Sau khi Triệu Hùng đưa Trần Văn Sơn và những người khác trở Hải Phòng, Trần Văn Sơn chuẩn bị cho đàn em của mình là Vân Dao một bất ngờ.

Công Tôn Hối đã là một đứa trẻ lên ba rồi, nói chuyện còn chậm hơn so với những đứa trẻ bình thường khác, chỉ biết nói mấy từ đơn giản ví dụ như “mẹ”, “chú”, “xin chào” đại loại vậy.

Trần Văn Sơn bế Công Tôn Hối đến chỗ ở của Vân Dao.

Từ sau khi Trần Văn Sơn rời khỏi Hải Phòng đến Nha Trang, trái tim của Vân Dao, sớm đã bay đến Nha Trang rồi.

Cô ta nghe nói nhà họ Lưu ở Nha Trang, không khác gì là long đàm huyệt hổ.

Lục Tiểu Xuyên lại là người đến bán mạng cho nhà họ Lưu, không khó tưởng tượng thế lực của nhà họ Lưu ở Nha Trang mạnh như thế nào. Chỉ dựa vào một mình Trần Văn Sơn, muốn cứu được Tiết Âm và Kim Châu ra, độ khó thật sự rất lớn.

Cốc cốc cốc!

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Vân Dao vừa dọn dẹp vệ sinh nhà cửa xong, phòng của đứa bé cô cũng dọn dẹp thật sạch sẽ. Tuy nhiên, con không có ở đây, nhưng mỗi ngày Vân Dao đều vào quét dọn phòng cho ngăn nắp.

Nhìn vật nhớ người, chẳng qua cũng là như thế

“Ai đó?” Vân Dao bước tới cửa hỏi.

Trần Văn Sơn ở ngoài cửa nói: "Vân Dao, là anh! Anh là Văn Sơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK