Sau khi ôm con gái trở về phòng, dỗ dành cả buổi, Dao Châu mới ngừng khóc.
Dao Châu nhìn Lý Thanh Tịnh nước mắt lưng tròng, khó hiểu hỏi: "Mẹ! Tại sao ông ngoại và bà ngoại cãi nhau cả ngày vậy ạ?"
Lý Thanh Tịnh không giấu giếm chuyện đó với con gái, đối với con gái ân cần dạy dỗ: "Dao Châu, thế giới của trẻ thơ rất đơn giản nhưng thế giới của người lớn lại phức tạp lắm. Ngày nào cũng vì cơm củi gạo tiền mà phiền não. Mặt khác còn có những vấn đề liên quan đến tình cảm, những rắc rối về công việc không như ý sẽ khiến con người trở nên cáu kỉnh. Cho nên, khoảng thời gian vui vẻ của một đứa trẻ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của con người, có bố mẹ che chở, có một nhóm bạn ngây thơ. Dao Châu, con phải quý trọng nó!”
Dao Châu nhào vào vòng tay của Lý Thanh Tịnh và nói một cách nũng nịu: "Mẹ ơi! Con không muốn trưởng thành. Con cảm thấy thế giới người lớn thật đáng sợ!"
“Đứa trẻ ngốc nghếch, ai rồi cũng sẽ phải lớn lên.” Lý Thanh Tịnh giáo dục con gái: “Những gì con nhìn thấy chỉ là mặt tối, nhưng khi chúng ta lớn lên, chúng ta sẽ một lần nữa xây dựng lại gia đình và có những đứa con của riêng mình. Con thấy rằng chúng ta đang cùng nhau ở cùng một chỗ như một gia đình. Con không thấy trôi qua một cuộc sống rất hạnh phúc sao?"
"Mẹ! Vậy thì mẹ và bố con đừng cãi nhau, con không muốn hai người trở thành như ông bà ngoại."
"Con đừng lo lắng! Mẹ sẽ không cãi nhau với bố con." Lý Thanh Tịnh ôm chặt con gái Dao Châu trong tay.
Triệu Hùng đang kiểm tra bài tập ở nhà của Thẩm Văn Hải.
Khi thấy Thẩm Văn Hải không viết mấy chữ vào vở bài tập, anh không khỏi tức giận.
Triệu Hùng đã gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của Thẩm Văn Hải là Tân Thảo, nói rằng Thẩm Văn Hải quá hiếu động nên không chú ý đến bài giảng trên lớp. Nhưng cô ấy phát hiện ra rằng đứa trẻ này thực sự là hạt giống tốt cho trường học.
Triệu Hùng đã nghe lời kể của Tân Thảo và sau đó mới biết rằng Thẩm Văn Hải ở trong lớp học không tốt.
Triệu Hùng gửi Thẩm Văn Hải đến trường không chỉ để cậu học kiến thức mà còn để cậu học cách cư xử, đạo lý làm người.
Triệu Hùng giáo huấn nói với Thẩm Văn Hải: "Chú nghe giáo viên Tân nói rằng con đã đánh nhau ở trường?"
“Con có đánh!” Thẩm Văn Hải thẳng thắn nói: "Bất quá, bọn họ làm điều đó với con trước."
Triệu Hùng nghe vậy thì cau mày, nhưng anh không nghĩ tới Thẩm Văn Hải lại đánh nhau.
Thẩm Văn Hải nói: "Tuy nhiên, bọn họ đã bị con đánh cho phục, sau này bọn họ cũng không dám trêu chọc con nữa."
Triệu Hùng nghe vậy cau mày, đối Thẩm Văn Hải dạy dỗ nói: "Chú cho con đến trường đi học, là để học tập tốt, mà không phải để con cả ngày đi đánh nhau."
"Nhưng chú cũng đã nói rằng nếu ai đó làm điều gì đó với con trước, con có thể đánh trả."
Triệu Hùng tức giận nói với Thẩm Văn Hải: "Đánh nhau! Con ngày nào cũng chỉ biết đánh nhau. Con có biết hay không nếu đánh thua có thể sẽ phải nhập viện hay bị đánh chết. Con đảm đảm có thể đánh thắng tất cả mọi người sao?"
"Cho dù không đánh được, con cũng muốn đánh. Để cho những người đó xúc phạm con khiến con nhẫn nhịn không được."
Triệu Hùng thấy oán khí Thẩm Văn Hải quá nặng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả khi luyện võ cũng dễ bị tẩu hỏa nhập ma hoặc là nhầm đường lạc lối.
Anh nói với Thẩm Văn Hải: "Chú không muốn nói con, nhưng nếu con tiếp tục gây gổ đánh nhau như vậy, chú sẽ đuổi con về. Ngoài ra, chú muốn nói với con rằng Trung Kiên đã không còn liên lạc được nữa. Hiện tại là sống hay chết, chú cũng không biết."
“Cái gì?” Khi Thẩm Văn Hải nghe nói Trung Kiên đã mất tích, cậu giống như phát điên lên muốn chạy ra ngoài.
Triệu Hùng quát lớn với Thẩm Văn Hải: "Nếu con định chạy thì đừng quay lại!"
Lời nói của anh vốn là nhằm hù dọa Thẩm Văn Hải một chút. Không nghĩ tới, Thẩm Văn Hải thật sự xông ra ngoài.
Khi Triệu Hùng đuổi ra ngoài, Thẩm Văn Hải đã lao ra khỏi biệt thự.
"Nhóc Hải! Nhóc Hải!..."
Khi Triệu Hùng lao ra khỏi cửa, đã không còn thấy bóng dáng của Thẩm Văn Hải.
Lúc này, Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh nghe thấy động tĩnh và đi xuống lầu.
Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Triệu Hùng giải thích với vợ Lý Thanh Tịnh: "Anh chỉ dạy dỗ nhóc Hải vài lời, nói rằng nó không nên quay lại khi nó rời khỏi nhà này. Thằng nhóc này liền hờn dỗi bỏ chạy luôn."
“Cái gì?” Lý Thanh Tịnh kêu lên, đối với Triệu Hùng nói: “Vậy anh còn ở đây ngẩn người cái gì? Tranh thủ thời gian đuổi theo đi!"
Triệu Hùng nói "À!" một tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài.
Sau khi Lý Thanh Tịnh thúc giục Triệu Hùng ra ngoài, cô đã rất hối hận vì Triệu Hùng đang bị nội thương và không thể sử dụng võ thuật. Khổng Côn Bằng, người đứng đầu trong Thiên bảng, vẫn chưa lành vết thương, bây giờ ngay cả Trần Văn Sơn cũng bị thương. Nếu như Triệu Hùng gặp tai nạn vì chuyện này, chuyện này... Nghĩ được như vật, Lý Thanh Tịnh lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số của Nông Tuyền.
Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A đang bàn luyện võ công tại nhà, hai người họ hầu như học võ suốt thời gian ngoại trừ ăn và ngủ.
Cả hai người họ giúp đỡ nhau, mỗi người đều tiến bộ nhanh chóng.
Nông Tuyền nhận được điện thoại của Lý Thanh Tịnh, nói rằng hơn nửa đêm Triệu Hùng đã tự mình đi tìm Thẩm Văn Hải. Anh ta sợ đến mức mất hồn mất vía.
Anh ta cầm chiếc áo khoác choàng lên người rồi vội vã bước ra bên ngoài.
Tàn Kiếm Hồ A khó hiểu hỏi: "Nông Tuyền, anh định làm gì?"
“Nhóc Hải thằng nhỏ đó không nghe lời, cậu chủ nhà tôi hơn nửa đêm một mình đi tìm nó ở bên ngoài, tôi sợ anh ấy sẽ gặp nguy hiểm.” Nông Tuyền quay đầu lại nói.
Tàn Kiếm Hồ A nghe nói Triệu Hùng gặp nguy hiểm, lập tức nói: "Chờ tôi một chút, chúng ta cùng nhau đi!"
Tàn Kiếm Hồ A cầm áo khoác, vội vàng theo Nông Tuyền đi ra ngoài.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Tàn Kiếm Hồ A thì lái xe, Nông Tuyền cầm điện thoại di động liên tục bấm số của Triệu Hùng.
Gọi hồi lâu không có người bắt máy, cuối cùng cũng có người bắt máy, nhưng lại là Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh nói với Nong Tuyền rằng Triệu Hùng vội vàng đi đã để quên điện thoại di động ở nhà. Nói Thẩm Văn Hải là một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi cũng không chạy được xa. Hãy để Nông Tuyền tìm kiếm gần khu Ngã Nguyệt Đàm.
Khi Nông Tuyền nghe nói Triệu Hùng không mang theo điện thoại di động, anh ta càng lo lắng cho sự an toàn của Triệu Hùng hơn.
Tàn Kiếm Hồ A không quen đường nên Nông Tuyền hướng dẫn anh ta đến "Ngã Nguyệt Đàm."
Sau khi Triệu Hùng đuổi theo ra khỏi nhà, đã mất tăm tích bóng dáng Thẩm Văn Hải rồi.
Anh không ngờ rằng cậu nhóc Thẩm Văn Hải này chạy khá nhanh!
Trong lúc tìm kiếm, Triệu Hùng gọi tên Thẩm Văn Hải.
Thực ra Thẩm Văn Hải sau khi chạy ra ngoài liền hối hận.
Cậu vừa nghe Triệu Hùng nói không biết Trung Kiên còn sống hay đã chết, trong nội tâm có chút lo lắng. Nhưng sau khi thực sự chạy ra ngoài, cậu đã mờ mịt và không biết phải làm gì.
Lúc này có một chiếc xe dừng trước Thẩm Văn Hải, sau khi cửa xe được mở ra, một người đàn ông đầu trâu mặt ngựa hỏi Thẩm Văn Hải: "Cháu bé, có cần giúp đỡ không?"
Thẩm Văn Hải lờ mờ nghe thấy tiếng gọi của Triệu Hùng. Cậu lo lắng bị Triệu Hùng phát hiện, hỏi tài xế đang lái xe: "Bác trai, bác có thể đưa cháu về tỉnh Thanh Hóa được không?"
“Được!” Người đàn ông vui vẻ đồng ý: "Tôi vừa vặn muốn đi công tác ở tỉnh Thanh Hóa, mau lên xe đi!"
Xét cho cùng, Thẩm Văn Hải vẫn còn nhỏ kinh nghiệm sống cũng chưa nhiều.
Cậu vui vẻ mở cửa xe, định lên xe thì phát hiện một người phụ nữ mặt bị tổn thương ngồi ở ghế sau xe.
Thẩm Văn Hải hoảng sợ khi nhìn thấy bộ dạng của người phụ nữ, cậu quay người định bỏ chạy, chỉ thấy người phụ nữ đưa tay ra nhéo cổ áo sau lưng Thẩm Văn Hải.
Thẩm Văn Hải đâu phải là đối thủ của người phụ nữ, cậu hét lớn: "Buông tôi ra! Cô thả tôi ra, cứu mạng!..."
Ngay khi Thẩm Văn Hải hét lên "Cứu!", Người phụ nữ gõ vào gáy Thẩm Văn Hải khiến cậu lập tức ngất đi.