"Ngọc Anh, có chuyện gì vậy?" Lý Thanh Tịnh quan tâm hỏi Phan Ngọc Anh.
Lúc Phan Ngọc Anh không có chuyện gì, cô đều gửi tin nhắn cho Lý Thanh Tịnh, ân cần hỏi han. Cho nên, nếu so mối quan hệ giữa Lý Thanh Tịnh và Phan Ngọc Anh với Triệu Hùng, có lẽ hai người họ còn thân thiết hơn.
Lý Thanh Tịnh luôn đối đãi với Phan Ngọc Anh như hai người chị em.
Phan Ngọc Anh gọi nhân viên phục vụ đến, nói có thể dọn thức ăn lên rồi. Sau đó mới giảng giải với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh rằng: Bây giờ lăn lộn ở giới giải trí không còn dễ như trước nữa. bộ phim chiếu mạng này của bọn họ sẽ được chiếu trên một đài tên là "Hùng Đức", sau khi nghe tin thì ngay lập tức con trai của tổng giám đốc của công ty giải trí Hùng Đức này lại điểm mặt chỉ tên Phan Ngọc Anh, nói muốn cô ấy phải tiếp cậu ta một ngày.
"Cái gì cơ?" Triệu Hùng nghe xong, nổi giận hỏi Phan Ngọc Anh: "Ngọc Anh, chị Ánh kia nói với em như thế nào?"
"Chị Ánh đã hủy bỏ hợp đồng chiếu phim với Hùng Đức rồi. Nhưng mà hai người cũng biết đấy, Hùng Đức thân là một đài truyền hình lớn, nếu như bộ phim này không được chiếu trên Hùng Đức nữa, chắc hẳn sẽ có tác động rất lớn tới đoàn làm phim. Bộ phim này là tâm huyết của cả công ty, anh Hùng cũng có cổ phẩn ở trong đó. Thực sự thì, tôi không muốn bởi vì tôi mà khiến công ty bỏ lỡ cơ hội tốt này." Trong giọng điệu của Phan Ngọc Anh, có thể dễ dàng nhận ra sự trách cứ dằn vặt của cô với bản thân mình.
Triệu Hùng nghe thấy Hoàng Nguyệt Ánh đồng ý hủy bỏ hợp tác với đài phát sóng Hùng Đức, lúc này anh mới cảm thấy yên tâm.
Anh lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Hoàng Nguyệt Ánh, nhân viên của công ty giải trí Húc Nhật Đông Thăng.
"Chị Ánh, rốt cuộc thì giữa chúng ta và đài truyền hình Hùng đức đã xảy ra chuyện gì vậy?" Triệu Hùng không quanh co, đi thẳng vào vấn đề, hỏi Hoàng Nguyệt Ánh.
Hoàng Nguyệt Ánh nghe vậy thì giật mình, không ngờ được chuyện này sẽ tới tai Triệu Hùng, cô liền vội vàng giải thích: "Bộ phim này của chúng ta tới ngày mai là sẽ chính thức đóng máy rồi. Có mấy đài phát sóng đã xem qua kịch bản và vài bản mẫu của mấy tập trước, họ đều tỏ ra rất có hứng thú. Nhưng có điều, cậu Hùng, cậu cũng biết đấy, sức mạnh của đài truyền hình Hùng Đức không thể xem nhẹ được. Ông chủ họ Tăng của bọn họ, ông ta có một đứa con trai tên là Tăng Giang Khoa, chỉ đích danh nữ chính Phan Ngọc Anh trong phim, muốn cô ấy phải phục vụ cậu ta một ngày. Tôi không đồng ý nên ngay lập tức hủy bỏ hợp tác với bọn họ. Nhưng mà, nghe nói cái tên Tăng Giang Khoa này còn chưa từ bỏ ý định, hình như muốn đến Hải Phòng vào ngày mai. Tôi đã cho Ngọc Anh nghỉ rồi, để cô ấy tránh khỏi phải gặp hắn ta, không ngờ lại quầy rầy đến cậu Hùng đây."
Triệu Hùng nói với Hoàng Nguyệt Ánh: "Chị Anh, chị giải quyết rất tốt. Tôi cũng không có ý muốn trách móc chị đâu, tôi và Ngọc Anh đang ăn cơm với nhau thôi. Sự kiện đóng máy vào ngày mai, tôi sẽ tới xem! Đúng rồi, nếu như tên Tăng Giang Khoa kia đến, chị nói với tôi một tiếng, tôi phải dạy cho hắn một bài học."
"Cậu Hùng, cậu đừng nên cố chấp với bọn họ! Ông chủ đứng sau lưng của Hùng Đức là một người rất ghê gớm đấy!"
"Tôi mặc kệ ông ta có ghê gớm hay không. Chỉ cần đi lên cái đất Hải Phòng này rồi, thì có là rồng cũng phải để cho tôi vuốt, là hổ cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống trước tôi!" Triệu Hùng nói một cách ngang ngược.
Hoàng Nguyệt Ánh là một người phụ nữ thông minh, cô sớm nhận ra rằng nhất định là chuyện của Phan Ngọc Anh đã khiến Triệu Hùng nổi giận rồi.
Kỳ thật, trong lòng Hoàng Nguyệt Ánh biết rõ. Lần này Tăng Giang Khoa đến Hải Phòng, nhất định là vì mục đích với Phan Ngọc Anh mới tới. Cho nên, cô mới cho Phan Ngọc Anh nghỉ.
Sau khi Triệu Hùng gọi điện cho Hoàng Nguyệt Ánh xong, anh căn dặn Phan Ngọc Anh: "Ngọc Anh à, trong cả ngày mai cô phải ở trong trường học, nhất định không được chạy loạn khắp nơi đâu đấy, tôi phải đi dạy dỗ cái tên Tăng Giang Khoa kia."
"Anh Hùng, không ổn đâu! Nếu như chúng ta mất đi đài phát sóng Hùng Đức này là sẽ mất đi một phương tiện truyền thông lớn."
"Không sao đâu, cô không cần để ý đến cái này. Đây là bộ phim đầu tiên mà chúng ta đầu tư, cho dù toàn thua lỗ cũng không có việc gì. Chúng ta làm việc đoàng hoàng, tuyệt đối không thể nằm xuống chịu uất ức này được!"
Phan Ngọc Anh "Ồ!" Một tiếng, trong lòng cô vô cùng cảm kích Triệu Hùng.
Triệu Dao Châu vừa thấy Phan Ngọc Anh, tự mình chạy đến để cho Phan Ngọc Anh ôm lấy cô bé.
Tất cả mọi người đều vui vẻ ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Triệu Hùng lái xe đưa Phan Ngọc Anh về trường "Đại học sư phạm Hải Phòng!". Sau đó, anh mới trở về nhà.
Đến biệt thự "Vịnh Nguyệt Đàm", Triệu Hùng không xuống xe, nói với cô vợ Lý Thanh Tịnh xuống xe: "Thanh Tịnh, Anh đi gặp Lý Diệu Linh đây!"
"Được rồi, anh đi sớm về sớm nhé." Lý Thanh Tịnh xoay người muốn đi, đột nhiên nhớ đến cái gì, sau khi bảo Thẩm Hải dẫn Dao Châu trở về phòng, cô nói với Triệu Hùng: "Đúng rồi, anh đã hỏi vụ án đao nhỏ được điều tra đến đâu rồi chưa?"
"Hỏi rồi! Đã có thể xác định cô gái pha chế rượu Kim Dung của quán bar Hoa bảy màu là một trong những kẻ giết người, còn một tên giết người khác vẫn chưa xác định được."
Lý Thanh Tịnh nghe xong, mặt lộ lên vẻ cực kỳ hoảng sợ, nói: "Không phải anh nói cô Phùng Anh Nam và Kim Dung là bạn nhau sao? Tên giết người còn lại sẽ không phải là cô Nam đấy chứ?"
"Bây giờ vẫn chưa thể khẳng định được! Chỉ có thể nói cô Nam là người bị tình nghi thôi."
"Vậy có cần sa thải cô ta hay không đây? Sao em lại có cảm giác không ổn thế này?" Lý Thanh Tịnh lo lắng nói.
Triệu Hùng an ủi cô vợ Lý Thanh Tịnh, nói: "Không có chuyện gì đâu, em còn có anh ở đây mà. Nếu như chúng ta nghĩ oan cho cô Nam, chẳng phải là không công bằng đối với cô ấy ư."
"Ừ, anh nói cũng đúng! Vậy thì anh trông Minh Anh kỹ một chút, tuyệt đối đừng để xảy ra bất trắc gì."
"Biết rồi, anh đi đón Minh Anh đây. Em vẫn nên trở về xem xem hai cụ ở chung với nhau như thế nào đi? Đừng để trong nhà lại có cãi nhau."
Vừa nhắc đến người cha ruột Lý Quốc Long, cùng mẹ ruột Đào Yên Hoa, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh Tịnh lập tức biến sắc, sau khi dặn dò Triệu Hùng lái xe chậm một chút, cô xoay người, vội vàng đi vào trong phòng.
Triệu Hùng thấy vẫn còn dư dả thời gian, anh liền lái xe đến trường trung học thực nghiệm thành phố.
Anh gọi điện cho cô em vợ Lý Diệu Linh, hỏi cô ấy khi nào thì có thể ra.
Lý Diệu Linh nói đã thu dọn xong, bây giờ ra ngay!
Triệu Hùng đợi khoảng chừng sáu bảy phút, chỉ thấy Lý Diệu Linh ăn mặc và trang điểm lộng lẫy, nở nụ cười lộ lúm đồng tiền xinh đẹp, đi tới.
Cũng đã là cuối năm, thời tiết ở Hải Phòng đã vào mùa đông.
Vài người sợ lạnh, không phải là mặc vài cái áo khoác, thì cũng là mặc áo bông. Nhưng Lý Diệu Linh thì lại khác, cô đi tất màu da ôm lấy đôi chân, còn mặc váy ngắn, chỉ có điều tất da là loại tất dày.
Triệu Hùng nhìn thấy cách ăn mặc của cô em vợ Lý Diệu Linh, không khỏi cảm thấy không hài lòng.
Với cách ăn mặc này của Lý Diệu Linh mà đi đến hộp đêm, rõ ràng là đối tượng của bọn đàn ông đi săn gái. Con nhóc này mặc đồ cũng quá sành điệu, quá thời thượng, quá bạo gan rồi.
Sau khi Lý Diệu Linh lên xe, Triệu Hùng quát cô em vợ Lý Diệu Linh: "Minh Anh, một đứa học sinh như em sao lại ăn mặc thành cái dạng này hả?"
"Anh rể à, em là người trẻ tuổi nha! Anh sẽ không bắt em giống như mấy bà bác gái kia, che kín mít thân thể đâu nhỉ?"
Triệu Hùng nghe xong, thấy như có một đám quạ đen bay qua đầu, mặt mày đen sầm lại.
Người của thời đại trước, chi ít thì mười năm là một khoảng cách thế hệ. Người hiện nay, quả thực chỉ cần mỗi năm năm đã có thể tạo nên một khoảng cách thế hệ rồi.
Năm nay Triệu Hùng mới hai mươi sáu tuổi, anh chỉ lớn hơn Lý Diệu Linh chín tuổi, nhưng chín tuổi này đã tạo nên khoảng cách thể hệ giữa hai người rồi!
Triệu Hùng hỏi cô em vợ Lý Diệu Linh: "Em ăn mặc xinh đẹp như vậy, không phải là lại có bạn trai rồi đấy chứ?"
"Không có đâu! Anh rể, anh cũng cho rằng hôm nay em ăn mặc xinh đẹp sao?..."