Cửa xe mở ra, là Quách Hướng Bình cảnh sát trưởng thành phố, ông ta từ trên xe bước xuống.
Nhìn thấy Quách Hướng Bình thì vẻ mặt của Triệu Hùng và Lan Ngọc Tâm đều lộ ra sự kinh ngạc.
“Cục trưởng Quách!” Triệu Hùng và Lan Ngọc Tâm lần lượt cung kính chào hỏi Quách Hướng Bình.
Quách Hướng Bình “Ừm’ một tiếng, sau đó nói với Lan Ngọc Tâm: “Đường chủ Lan, tôi có chuyện muốn nói với Triệu Hùng.”
Lan Ngọc Tâm cười nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, vậy tôi lên xe trước đợi anh.”
Sau khi Lan Ngọc Tâm rời đi thì vẻ mặt của Quách Hướng Bình thay đổi có chút nghiêm trọng, ông ta bước tới nói với Triệu Hùng: “Thằng nhóc này lên xe với tôi.”
Triệu Hùng không nói tiếng nói đi theo Quách Hướng Bình lên xe.
Sau khi hai người lên xe thì tài xế chủ động đi xuống xe, ở trong xe chỉ còn lại hai người Triệu Hùng và Quách Hướng Bình.
Quách Hướng Bình nói với Triệu Hùng: “Tôi nghe lão Trần nói rồi, dạo gần đây cậu có rất nhiều chuyện rắc rối. Những chuyện liên quan tới giang hồ thì tôi không nói làm gì, nhưng mà liên quan tới dân sự, tới án mạng thì nó thuộc trách nhiệm của tôi. Thằng nhóc cậu tuy rằng có cống hiến lớn cho Hải Phòng, và trở thành hội trưởng của thương mại Hải Phòng khi còn rất trẻ, nhưng mà tôi tuyệt đối không để cho cậu làm bừa chuyện gì đâu.”
“Cục trưởng Quách, ông yên tâm đi! Tôi biết được bản thân mình nên làm gì và không nên làm gì mà!” Triệu Hùng trả lời.
Quách Hướng Bình gật đầu nói: “Thái độ cũng được đấy! Tôi hỏi cậu, cái chết của Mạnh Tài Triết có liên quan tới cậu không?”
“Tôi chỉ sai người dạy cho anh ta một bài học thôi, chứ người của tôi không hề giết anh ta. Với lại,theo như tôi quan sát thì anh ta chết dưới tay của một sát thủ dùng sao chuyên nghiệp. Hoặc có thể là một cao thủ thuộc bảng võ thần.”
Vừa nhắc tới bảng võ thần thì Quách Hướng Bình lại có chút đau đầu.
Không biết ai tạo ra cái bảng võ thần này, người của bảng võ thần đều là cao thủ. Phân ra đủ cấp bậc.
Đặc biệt là người của đại bang, ai nấy cũng là cao thủ võ công siêu cấp.
Quách Hướng Bình nói với Triệu Hùng: “Án của Mạnh Tài Triết bắt buộc phải xử lý nhanh chóng. Tôi tin chuyện này không phải do cậu làm, nhưng cậu phải giúp cục cảnh sát điều tra chuyện này.”
“Ông yên tâm đi, cục trưởng Quách! Tôi tình nguyện dùng hết sức lực của mình để phá vụ án này.”
“Cậu còn giữ số điện thoại của tôi không?” Quách Hướng Bình hỏi.
Triệu Hùng trả lời: “ Tôi vẫn còn.”
“Nhớ là có tin tức gì thì phải gọi điện thoại thông báo cho tôi luôn. Tôi còn có chuyện tôi đi trước đây! Hôm nào có thời gian dẫn cả bố cậu tới chúng ta cùng ăn cơm với nhau!”
“Ông biết bố tôi à?” Triệu Hùng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Quách Hướng Bình giơ tay lên đặt lên bả vai của Triệu Hùng và cười nói: “Thằng nhóc nhà cậu, lúc bố cậu đang ở thời kỳ huy hoàng thì cậu lúc đó còn đang quấn tã lót đó.”
Quách Hướng Bình không hề nói rằng bản thân mình quen Triệu Khải Thời, nhưng cũng không phủ nhận rằng mình không quen.
Có lẽ do mối quan hệ giữa Trần Thiên Trung và Quách Hướng Bình rất tốt, xem ra là do Trần Thiên Trung nói với Quách Hướng Bình chuyện bố mình tới Hải Phòng.
“Vậy hôm nào có thời gian tôi làm chủ mời ông.”
“Không cân! Các người tới nhà của tôi đi, nghe nói tay nghề nấu nướng của cậu rất được. Tới lúc đó xuống bếp giúp tôi nấu mấy món là được.” Quách HƯớng Bình nói.
Triệu Hùng thấy Quách Hướng Bình đối nhân xử thế ôn hòa như thế thì nói “Vâng” một tiếng sau đó lại nói với Quách Hướng Bình: “Cục trưởng Quách, tạm biệt!” Nói xong anh kéo cửa xe ra và đi xuống xe.
Triệu Hùng và Lan Ngọc Tâm nói với nhau mấy câu sau đó mỗi người một hướng rời đi.
Sau khi quay trở lại nhà của Trọng Ảnh, Lý Thanh Tịnh nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Hùng vẫn ổn thì biết anh cũng không quá để tâm tới chuyện cái chết của Mạnh Tài Triết nên cô cũng không hỏi mọi chuyện như thế nào rồi.
Nếu như Triệu Hùng muốn nói cho cô biết thì anh sẽ chủ động nói ra. Còn nếu như Triệu Hùng không nói cho cô biết những chuyện này là vì anh không muốn cô lo lắng.
Triệu Hùng thấy phòng tân hôn của Trọng Ảnh cũng trang trí gần xong rồi thì anh lại hỏi Trọng Ảnh: “Trọng Ảnh, còn thiếu gì nữa không?”
“Không thiếu gì cả!” Trọng Ảnh cười và nói: “Anh là một người bận rộn, về còn chưa được nghỉ ngơi gì cả. Thanh Tịnh cũng bận bịu suốt rồi anh mau đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi.”
“Ừm! Vậy tôi đưa Thanh Tịnh về trước, có chuyện gì nhớ gọi tôi.”
“Yên tâm đi! Tôi sẽ không khách sáo với anh đâu!” Trọng Ảnh cười nói.
Sau khi Triệu Hùng đưa vợ về tới nhà thì anh để cho cô dựa người trên ghế sô pha nghỉ ngơi một lúc.
Cô bảo mẫu Chu Dĩnh bưng lên cho Lý Thanh Tịnh một chén thuốc bổ sau đó cũng thức thời rời đi luôn.
Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: ‘Thanh Tịnh, Vân Nhã gọi điện thoại cho em à?”
“Ừm, cô ta gọi cho em. Cô ta tới trường học tìm anh à?”
“Có tới! Cô ta hẹn anh thứ năm tuần này mười giờ trưa gặp nhau tại quán cà phê, anh hỏi cô ta có chuyện gì nhưng cô ta không chịu nói, cứ nhất định muốn gặp mặt cơ.”
“Vậy thì anh đi đi!” Gương mặt của Lý Thanh Tịnh mang theo nét cười, nhưng mà nụ cười đó nhìn có chút ranh mãnh.
Biểu cảm của Triệu Hùng có chút không tin cho lắm, anh nhìn chằm chằm Lý Thanh Tịnh và không hiểu hỏi lại cô: “Thanh Tịnh, chẳng phải lúc trước em sợ nhất là để anh và Vân Nhã gặp mặt riêng với nhau hay sao. Bây giờ cô ta hẹn anh ra ngoài em đã không cấm cản rồi lại còn đồng ý nữa. Có phải em có chuyện gì giấu anh hay không? Hoặc là em đang thử anh?”
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng hoài nghi bản thân mình thì nhẹ nhàng nói; “Bây giờ em và Vân Nhã là bạn tốt của nhau rồi! Thỏ không ăn cỏ trong hang đâu. Em tin anh mà, cũng tin Vân Nhã.”
“Vợ à, lời em nói chính là nghĩ một đằng nói một nẻo.” Triệu Hùng nhướng mày lên.
“Sao có thể chứ?” Lý Thanh Tịnh véo tai Triệu Hùng và cảnh cáo anh: “Em cho phép anh và Vân Nhã được gặp riêng với anh chứ không hề có ý cho anh và cô ta phát triển thêm một bước nữa. Nếu như để em biết anh làm việc gì có lỗi với em thì em sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
“Có phải em đang bẫy anh không ấy?”
Triệu Hùng thật sự cảm thấy bối rối trước hành vi của Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh là một người phụ nữ tinh tế, cô tuyệt đối sẽ không để cho anh và vân Nhã có cơ hội ở riêng với nhau đâu.
Là do Lý Thanh Tịnh cô quá tin tưởng bản thân cô, hay là cô có lòng tin với anh? Hoặc là cô tin tưởng Vân Nhã?
Lý Thanh Tịnh thúc giục Triệu Hùng: “Anh phải đi đón Dao Châu với Văn Hải rồi đấy! Anh mau đi đi. Nếu như anh không muốn đi gặp Vân Nhã thì cũng được, thì em sẽ gọi điện thoại cho Vân Nhã từ chối chuyện này.”
Triệu Hùng vẫn có chút lo lắng sợ rằng Vân Nhã tìm mình là vì có chuyện quan trọng, anh cười ngượng ngùng: “Không cần từ chối đâu, cứ để gặp xem thế nào!”
“Cho anh một cơ hội anh sẽ thấy khác thôi. Em chỉ muốn khiến mối quan hệ bạn bè của anh và Vân Nhã phát triển từ từ lại. Thời gian có thể thay đổi tất cả, không nên quá vội vàng.”
Triệu Hùng không muốn nói tới chuyện của Vân Nhã nữa, anh nói mấy câu với Lý Thanh Tịnh sau đó chuyển đề tài: “Giờ mà không đi thì không kịp nữa rồi. Anh đi đón Diệu Linh trước sau đó lại đi đón Dao Châu với Văn Hải.” Nói xong thì không thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Từ xa Triệu Hùng đã nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Lý Diệu Linh đang đi ra ngoài.
Triệu Hùng ấn còi xe, Lý Diệu Linh nhìn thấy Triệu Hùng tới đón thì lúc này mới đi tới mở cửa xe và lên xe.
Triệu Hùng hỏi em vợ Lý Diệu Linh mấy câu: “Diệu Linh, có phải chúng em thi rồi không?”
Biểu cảm của Lý Diệu Linh kinh ngạc, cô ấy nói: “Anh rể, sao anh biết vậy?”
Triệu Hùng cười nói: “Có thể khiến gương mặt của em ủ rũ nhăn nhó lại thì ngoài việc thi ra thì anh không nghĩ ra được nguyên nhân khác.”
‘Anh nói đúng rồi đấy, lần này lại thấp nữa rồi. Lần trước còn đứng thứ hai mươi của toàn khối, nhưng lần này lại đứng thứ năm mươi.” Lý Diệu Linh thở dài nói: “Ôi! Anh rể xem ta em không có năng khiếu đi học rồi. Anh khuyên chị em nên buông tha cho em di.’
Triệu Hùng nói: “Chuyện học tập của em cứ tạm thời bỏ qua một bên đi, anh nói cho em một chuyện hứng thú hơn nhiều.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Cái tên Mạnh Tài Triết bị nhà trường đuổi việc kia đã chết rồi.”
“Cái gì cơ?” Vẻ mặt của Lý Diệu Linh kinh ngạc, cô không dám tin hỏi lại: “Chết rồi sao?”