Vì muốn lấy lòng Triệu Hùng, Kỳ Ngọc Phong lập tức rút thẻ ngân hàng ra nói với nhân viên bán hàng: “Đem sợi dây chuyền này bọc lại cho anh Hùng, thanh toán tính vào thẻ của tôi.”
“Tổng giám đốc Phong, không cần phiền phức như vậy. Đây là quà sinh nhật tôi mua cho vợ, cho nên dùng tiền của mình sẽ thoải mái hơn.”
Kỳ Ngọc Phong cảm thấy có chút xấu hổ, anh ta lập tức gật đầu cười: “Được rồi. Vậy thì tôi cũng không giành với anh Hùng nữa. Như vậy đi, dựa theo tiêu chuẩn khách hàng VIP kim cương của trung tâm thương mại, sẽ giảm giá cho anh Hùng đây.”
Sau khi nhân viên cửa hàng tính toán xong, vẻ mặt cung kính nói với Triệu Hùng: “Thưa anh, giá đã giảm tổng cộng là 247.173.500 VND.”
Triệu Hùng đưa thẻ cho nhân viên bán hàng, ánh mắt Kỳ Ngọc Phong rất sắc bén, anh ta có thể nhìn ra thẻ ngân hàng trong tay Triệu Hùng là thẻ đen quyền lực.
Loại thẻ này rất hiếm khi xuất hiện trên thị trường, về cơ bản chỉ những khách hàng cao cấp nhất của ngân hàng mới được sở hữu.
Kỳ Ngọc Phong trong lòng có chút rúng động, không khỏi suy đoán đối với thân phận của Triệu Hùng.
Tấm thẻ này đã được Chu Quang Thắng, giám sát tại ngân hàng phát hành cho Triệu Hùng sau khi anh chuyển thẳng một trăm bảy lăm nghìn tỷ vào tài khoản.
Thẻ ngân hàng này về cơ bản tượng trưng cho dịch vụ hàng đầu dành riêng cho những khách hàng cao cấp nhất. Thậm chí Lý Diệu Linh và Thẩm Triệu Hưng cũng không biết lai lịch chiếc thẻ này. Ngay cả nhân viên quẹt thẻ cũng lấy làm lạ, anh ta chưa từng nhìn thấy loại thẻ này bao giờ.
Triệu Hùng cầm lấy túi đựng dây chuyền, nói với Kỳ Ngọc Phong: “Tổng giám đốc Phong, anh hãy tiếp tục làm việc đi. Không cần cho người đi theo tôi, tôi thích yên tĩnh.”
“Được. Được.”
Sau khi Triệu Hùng cùng em vợ Lý Diệu Linh rời đi, Kỳ Ngọc Phong liền thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Triệu Hưng thấy vậy tức giận nói: “Anh rể, sợi dây chuyền kia em vốn định mua cho chị, bây giờ lại bị tên khốn kia đoạt mất.”
“Bốp.”
Kỳ Ngọc Phong đột nhiên tát vào mặt Thẩm Triệu Hưng, lạnh lùng nói: “Cậu đúng là có mắt như mù. Còn dám xúc phạm người khác mà không nhìn ra đó là ai hả?”
Thẩm Triệu Hưng bị đánh vẻ mặt ngơ ngác, hỏi: “Anh rể, người đó là ai?”
“Anh ấy tên là Triệu Hùng, tài xế của Trần Thiên Trung.”
“Chỉ là một tên lái xe, anh ta có thể nổ tung bầu trời sao? Chờ đã, anh nói tài xế của ai?”
Kỳ Ngọc Phong gõ đầu Thẩm Triệu Hưng hai cái, gằn từng chữ: “Trần Thiên Trung, tài xế của ông Trung, lần này nghe rõ chưa?”
Thẩm Triệu Hưng biến sắc, anh ta không ngờ rằng Triệu Hùng lại là lái xe của Trần Thiên Trung.
“Anh rể. Cho dù Triệu Hùng là tài xế của ông Trung đi chăng nữa, anh đường đường là tổng giám đốc của trung tâm mua sắm Tần Uyển, chẳng lẽ lại sợ một lái xe quèn sao?”
“Cậu thì biết cái gì. Triệu Hùng là thân tín của ông Trung. Hơn nữa, cậu có biết tập đoàn Vân Yên của nhà họ Hán không?”
“Đương nhiên là biết.”
Kỳ Ngọc Phong nói: “Tập đoàn Vân Yên của nhà họ Hán đã bị Triệu Hùng làm cho phá sản. Ngay cả phó tổng giám đốc Hồ Dân cũng phải nghe lời anh ta. Còn tôi chỉ là tổng giám đốc của một trung tâm mua sắm thì là cái thá gì chứ?”
“Cái gì?”
Thẩm Triệu Hưng sửng sốt một hồi, anh ta không ngờ một tài xế nhỏ như Triệu Hùng lại có thế lực lớn như vậy. Bây giờ thì anh ta đã biết tại sao Triệu Hùng lại ăn nói hàm hồ và dám yêu cầu Kỳ Ngọc Phong sa thải mình như vậy.
“Anh rể. Em bị mất việc rồi, hiện tại phải làm sao?” Thẩm Triệu Hưng đáng thương hỏi Kỳ Ngọc Phong.
Kỳ Ngọc Phong tức giận nói: “Cậu trước hết cút về nhà cho tôi, tôi sẽ cho cậu ba tỉ rưỡi, đủ để cậu có thể kinh doanh nhỏ. Nếu cậu còn giữ cái thói khinh người như vậy nữa, chắc chắn sẽ bị cảnh sát bắt giam.”
Thẩm Triệu Hưng không ngờ vị anh rể này sẽ chu cấp ba tỉ rưỡi cho mình, đúng là trong cái rủi còn có cái may liền gật đầu nói: “Anh rể, em lập tức đi ngay. Bây giờ em về nhà sẽ bảo chị gái chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon cho anh. Anh nhớ đi làm về sớm. Còn nữa, em sẽ bảo chị ăn mặc đẹp một chút, cẩn thận phục vụ anh. “
Kỳ Ngọc Phong nghe xong đen mặt, tức giận quát: “Mau cút cho tôi.”
“Vâng, vâng, vâng. Em đi ngay đây.” Thẩm Triệu Hưng vội vàng rời khỏi cửa hàng.
Mặc dù Triệu Hùng không cần người đi theo, nhưng Kỳ Ngọc Phong lại lo lắng rằng anh có điều gì đó không hài lòng với trung tâm thương mại. Vì vậy, anh ta giả vờ như đang đi giám sát vòng quanh trung tâm thương mại, nhưng không dám đến quá gần Triệu Hùng mà chỉ giữ một khoảng cách nhất định với anh.
Lý Diệu Linh nhanh mắt thấy được liền kéo kéo tay áo Triệu Hùng, nói nhỏ: “Anh rể, vị tổng giám đốc Phong kia, hình như đang đi theo chúng ta?”
“Đừng để ý đến anh ta, chúng ta cứ việc đi dạo của chúng ta.” Triệu Hùng thản nhiên nói.
“Hì hì. Anh rể, vừa rồi anh thật đẹp trai. Không ngờ ngay cả tổng giám đốc trung tâm mua sắm Tần Uyển cũng phải sợ anh.” Lý Diệu Linh thẳng thừng nói.
Triệu Từ cố ý nói với em vợ: “Diệu Linh, em quên thân phận của chúng ta rồi sao?”
“À! Đúng rồi. Anh là tài xế lái xe của Trần Thiên Trung. Mà trung tâm mua sắm Tần Uyển lại là của Trần Thiên Trung. Chẳng trách Kỳ Ngọc Phong lại sợ anh như vậy.”
Triệu Hùng cười đắc ý nói: “Đương nhiên. Quan chức không bằng quan hệ mà. Chỉ cần anh nói nhỏ vào tai ông Trung một câu, anh ta chắc chắn không giữ nổi chiếc ghế tổng giám đốc.”
“Ha ha. Anh rể, anh cũng thật xấu xa.”
“Anh chỉ đang nói vật thôi. Chỉ cần Kỳ Ngọc Phong làm việc tốt, anh tất nhiên sẽ không làm khó anh ta. Em thấy đó, anh ta đã đưa em vợ của mình đến trung tâm mua sắm làm việc nhưng lại khiến nơi đó trở nên ô uế, anh chỉ thay ông Trung dạy dỗ cậu ta một chút mà thôi. “
“Ừm, đúng là nên dạy dỗ.”
Lý Diệu Linh gật đầu, sau đó khoác tay Triệu Hùng, ánh mắt mang theo nụ cười ranh mãnh, nói: “Anh rể, anh cũng đã mua dây chuyền cho chị em rồi. Em còn chưa mua, tiền quà... “
“Anh rể sẽ trả cho em.” Triệu Hùng hào phóng nói.
“Em biết anh rể là tốt nhất. Đi thôi anh rể, bây giờ chúng ta đi chọn quà cho chị em.” Lý Diệu Linh vội vàng kéo Triệu Hùng rời đi.
Khi Triệu Hùng nhìn thấy cách tiêu tiền của Lý Diệu Linh, anh thực sự sợ rằng cô gái này sẽ mua đến phá sản.
“Diệu Linh, em muốn mua quà gì cho chị gái?”
“Này. Đừng hỏi nhiều như vậy, cứ đi rồi sẽ biết.”
Khi Triệu Hùng được Lý Diệu Linh đưa đến một cửa hàng quần áo, anh hoàn toàn chết lặng.
Trong cửa hàng, ngoài một vài khách hàng nữ đang chọn quần áo thì anh là người đàn ông duy nhất.
“Diệu Linh, em không phải là muốn tặng quần áo làm quà sinh nhật cho chị gái mình chứ?”
“Đúng vậy. Chị em với em vóc dáng người cũng không sai biệt lắm, chỉ cao hơn em vài cm, nhưng em biết kích thước của chị ấy. Được rồi, em đi chọn quần áo cho chị, anh nhớ trả tiền đó.”
Trong lúc Lý Diệu Linh đang chọn quần áo, Triệu Hùng đột nhiên bị kéo một phát, anh quay lại nhìn, hóa ra là Vân Nhã.
Cô ta trực tiếp kéo Triệu Hùng vào phòng thử đồ, trên mặt mang theo nụ cười lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, vòng tay qua cổ anh, nói nhỏ: “Triệu Hùng, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Triệu Hùng sửng sốt đáp: “Cô Nhã, cô hết lần này đến lần khác dọa tôi hết hồn. Em vợ tôi còn đang ở bên ngoài.”
Lý Diệu Linh đang chăm chú chọn đồ nên không để ý rằng Triệu Hùng đột nhiên biến mất.
Vân Nhã cười khanh khách nói: “Anh sợ cái gì, tôi tìm anh nói chuyện một lúc không được sao?”
“Xin cô. Đây là phòng thử đồ của nữ, cô lôi tôi vào làm gì?”
“Dù sao tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ thích anh. Nếu anh không nghe lời, tôi sẽ hét lên là anh không đứng đắn. E rằng lúc này mà để cho em vợ Lý Diệu Linh của anh biết được thì dù có nhảy xuống sông Hồng cũng không hết tội đúng không?”
Triệu Hùng bị Vân Nhã khuất phục, bất lực thở dài:
“Cô Nhã, mau buông tôi ra. Tôi không muốn hồ ly không bắt được lại còn làm hỏng thanh danh.”
“Dừng. Hồ ly tự mình đưa tới, cũng không biết ý anh thế nào?”
“Mau hôn tôi một cái, tôi liền bỏ qua, bằng không tôi sẽ kêu lên là anh sàm sỡ tôi.” Vân Nhã khóe miệng cười ranh mãnh, ra vẻ đắc thắng.
Triệu Từ thật sự cho là Vân Nhã dám làm vậy, vội vàng cúi đầu hôn lên má cô ta một cái, nói: “Được rồi chứ?”
“Đương nhiên là không, qua loa như vậy.”
Lúc này, giọng nói của Lý Diệu Linh truyền tới từ ngoài cửa.
“Anh rể! Anh rể! Anh đang ở đâu?”
Vân Nhã uy hiếp Triệu Hùng nói: “Nếu anh không ngoan ngoãn nghe lời, cẩn thận làm tổn thương người anh yêu.”
Nghe thấy tiếng bước chân của Lý Diệu Linh ngày càng gần, Triệu Hùng liền đẩy Vân Nhã vào góc tường, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng gợi cảm của cô ta.
Đúng lúc Lý Diệu Linh đang xem xét từng phòng một thì cánh cửa phòng thử đồ đột nhiên mở ra, bất ngờ đập vào đầu Lý Diệu Linh.
“A.” Lý Diệu Linh hét lên rồi ngồi thụp xuống ôm đầu nhưng mắt thấy dưới đất có một xấp tiền năm trăm, còn có cả tiền đô, ít cũng phải mấy chục triệu liền trực tiếp đặt mông xuống đất che đi tập tiền kia.