Vì muốn tạo sự bất ngờ cho vợ mình nên có thể nói Triệu Hùng đã rất hao tâm tổn huyết. Giống như trước kia Chu U Vương vì muốn mang tiếng cười đến cho mỹ nhân Bao Tự nên thi thoảng vua lại thắp tháp dầu trêu đùa quân chư hầu.
Triệu Hùng chỉ muốn tạo một chút không khí lãng mạn để xoa dịu tình cảm vợ chồng của anh và Lý Thanh Tịnh. Cái này so với những hành động trước kia anh làm thì không tính là gì cả.
Ngay khi nhận phòng, điều đầu tiên Triệu Hùng làm là vào phòng tắm rửa qua một hồi. Sau đó anh nằm dài ở trên giường bấm số điện thoại gọi cho Trần Văn Sơn.
“Văn Sơn, người lần trước anh nói cứu mạng Thanh Tịnh có phải sống ở thành phố Hải Dương không?”
Trần Văn Sơn trả lời: “Đúng vậy. Người đó tên là Cao Tuấn Vũ, bố là Cao Nhân, nhà họ Cao đang kinh doanh bất động sản ở thành phố Hải Dương.”
“Người này có vấn đề gì không?” Triệu Hùng lại hỏi.
“Không có vấn đề gì cả. Tôi đã điều tra qua Cao Tuấn Vũ rồi. Lần trước là do anh ta đi đến thành phố để ký hợp đồng hợp tác với tập đoàn Đông Huy đúng lúc đi ngang qua.”
“Còn người gây ra tai nạn Vi Chính Thanh thì sao?”
“Tôi cũng phải điều tra anh ta sao?”
Triệu Hùng “Ừ” một tiếng nói: “Anh cứ tiếp tục điều tra đi. Tôi có linh cảm tai nạn xe lần đó của Thanh Tịnh không hẳn là do ngẫu nhiên.”
Vừa tắt cuộc gọi xong thì điện thoại của Triệu Hùng lại sáng lên.
Anh nhìn dòng số trên màn hình, đó là số điện thoại của em vợ Lý Diệu Linh, nhưng vừa mới “Alo” một tiếng thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Một lát sau, Lý Diệu Linh lại gọi cho Triệu Hùng một cuộc điện thoại khác.
Triệu Hùng lắc đầu, con bé Lý Diệu Linh kia có một chiêu mà cứ dùng mãi.
Sau khi tín hiệu được kết nối, Lý Diệu Linh nhìn thấy Triệu Hùng đang ở trong khách sạn, cô ấy mới nói với anh: “Anh rể, anh như thế nào rồi, hiện giờ khắp nơi trên mạng xã hội đều là video, tin tức xe của anh tự cháy còn phát nổi. Nghe chị em nói anh không có chuyện gì hết em mới thấy an tâm được một chút đó.”
“Ui, con nhóc này từ khi nào mà em lại bắt đầu quan tâm đến anh như vậy?” Triệu Hùng giở giọng trêu chọc cô em vợ Lý Diệu Linh.
Lý Diệu Linh cười hì hì, nói: “Trước kia là do em nhìn anh thấy không vừa mắt. Ai bảo anh cứ hết ăn rồi lại nằm, đường đường là một người đàn ông mà lại không ra ngoài làm việc, cừ phải dựa vào chị gái của em làm gì. Nhưng mà hiện tại em nhận ra năng lực của anh rể không tồi lắm. Dù sao cũng là như vậy, em không thích anh đương nhiên sẽ làm ầm ĩ với anh, nhưng khi em thích anh rồi hiển nhiên mấy việc như quan tâm hay hỏi thăm anh cũng sẽ tốt hơn.”
“Được rồi. Coi như ở điểm này em còn có chút lương tâm. Lần này anh đại nạn không chết, giữ lại được mạng sống của mình.”
“Không phải xe của anh là siêu xe sao? Siêu xe mà tự cháy rồi còn phát nổ như vậy thì quá không đáng tin cậy đúng không?”
“Siêu xe thì cũng là xe mà. Chỉ cần là ô tô về mặt lý thuyết vẫn có khả năng tự cháy và tự phát nổ.”
“Anh rể, sao em lại cảm thấy lời nói của anh không thật cho lắm vậy?” Lý Diệu Linh đột nhiên hỏi Triệu Hùng một câu.
“Được rồi. Thật ra là có kẻ nào đó muốn đuổi theo để giết anh. Sau khi anh xuống xe, một tên khác đã đặt một quả bom vào xe anh. Oanh một tiếng chiếc xe nổ tung. Có cần anh kể chi tiết hơn không?”
“Dừng. Nếu vậy thì em thà tin tưởng xe anh tự cháy tự phát nổ còn hơn.”
Triệu Hùng cười bất đắc dĩ, nói: “Đấy, em xem đi. Lời anh nói là thật nhưng lại không có ai tin hết.”
Lý Diệu Linh bắt đầu thay đổi chủ đề, oán giận nói với Triệu Hùng: “Anh rể, em nghe chị em nói anh phải đi công tác ở Hải Dương, đi khoảng bốn năm ngày gì đó. Sinh nhật của chị em anh thật sự sẽ không trở về sao? Em nói cho anh nghe, đây chính là cơ hội rất tốt để hàn gắn lại chuyện tình cảm của hai người. Nếu anh mà không trở lại thì cẩn thận người đàn ông khác lợi dụng sơ hở để chen chân vào đó.”
Triệu Hùng có cảm giác trong lời nói của cô em vợ Lý Diệu Linh có cái gì đó, anh hỏi: “Diệu Linh, em cũng biết đúng không? Anh rể đối xử với em không tệ một chút nào hết.”
“Được rồi. Vì vị trí của anh có phần hơn nên em sẽ kể cho anh nghe. Anh có nhớ rõ vụ tai nạn xe của chị em không?”
“Nhớ chứ.”
“Người ân nhân cứu mạng chị gái em kia, hôm nay đã tới tìm chị ấy. Em nghe nói vẻ ngoài cao lớn, đẹp trai, chắc cũng là con nhà giàu. Chị của em xinh đẹp như vậy, sau khi anh nghe xong, anh có cảm thấy mối nguy hiểm gì đang rình rập không?”
Tim Triệu Hùng đột nhiên lắng xuống, xem ra lần này Cao Tuấn Vũ thật sự là người tới không mang theo ý tốt. Nhưng mà anh ta lại là ân nhân cứu mạng của Thanh Tịnh, nếu muốn tìm biện pháp giải quyết mà không để lộ dấu vết thì đúng là khó. Nếu không anh sẽ bị Thanh Tịnh vợ mình nói là vong ân phụ nghĩa.
“Diệu Linh, em còn biết thêm gì nữa không?”
“Anh nói cho em nghe trước đi, rốt cuộc sinh nhật của chị gái em, anh có về hay không? Em muốn nghe lời nói thật. Nếu không sau này có chuyện gì xảy ra em cũng sẽ không kể cho anh đâu.”
Lúc này Triệu Hùng mới thành thật với cô em vợ Lý Diệu Linh, nói anh đã dựa theo ý kiến của cô lúc đi Hải Dương đã đặt bánh sinh nhật ở tiệm bánh Đinh Hương, dự là sẽ vội vã quay về trong ngày.
Lý Diệu Linh cẩn thận nhìn lại nơi Triệu Hùng đang nằm ngửa người, nghi hoặc hỏi han: “Vậy bây giờ anh đang ở đâu? Á, không phải là anh quay về Hải Phòng rồi đấy chứ?”
“Em đoán đúng rồi, anh đang ở Hải Phòng đây chứ đâu. Anh nói với chị em phải đi công tác ba đến năm ngày, mục đích là muốn tạo bất ngờ vào ngày sinh nhật cho chị gái của em.”
“Anh rể, vậy bây giờ anh đang ở chỗ nào? Em qua với anh.”
Triệu Hùng vừa nghe xong, trên đầu như có một đàn quạ đen bay ngang qua, đen mặt không biết nên nói gì. Nếu bây giờ cô em vợ Lý Diệu Linh đến đây, lỡ đâu lúc đó bị vợ anh phát hiện, thì thật sự không cách nào nói rõ hay giải thích được.
“Tốt nhất là em đừng tới đây, chị em bảo em và anh phải giữ khoảng cách. Nếu để cho chị em biết được thì đến lúc đó cô ấy không xử anh mới là lạ.”
Lý Diệu Linh nghe như vậy mới chịu từ bỏ ý nghĩ trong đầu đi.
Diệu Linh lại tiếp tục hỏi Triệu Hùng: “Anh rể, sinh nhật của chị em không phải anh chỉ mua một cái bánh ngọt thôi đó chứ?”
“Chứ còn phải tặng gì nữa?”
“Ai da. Anh thật đúng là không có lòng chút nào cả. Cô gái nào mà chẳng thích mấy thứ lấp lánh như đồ trang sức vàng, bạc. Cho dù anh không có nhiều tiền nhưng chỉ cần mua một món cỡ tầm hai ba chục triệu cũng đã tốt lắm rồi. Anh nói thử xem, hai người kết hôn đồ trang sức của chị em có được những gì? Ngoại trừ một đôi bông tai vàng và một chiếc nhẫn vàng thì cái gì cũng không có hết. Hơn nữa cái đôi bông tai vàng còn bị người ta trộm mất rồi.”
Triệu Hùng ngẫm nghĩ lại, ngay cả Kim Trung cũng tặng cho vợ mình một chiếc Audi A8, mà thân phận của mình là một người chồng nhưng chỉ mua mỗi bánh ngọt thì đúng là rất khó coi.
Nếu là trước kia thì đúng là Triệu Hùng không có khả năng để mua những thứ này cho Thanh Tịnh. Tuy rằng bây giờ đã có tiền nhưng bởi vì địa vị của mình vẫn không thể mua được thứ gì đó quá đắt tiền. Mua một món khoảng mười mấy hai chục triệu thì cũng trong phạm vi chấp nhận được.
“Diệu Linh, ý kiến này của em không tồi. Đến lúc đó, nếu như chị gái em thấy vui vẻ thì anh rể cũng sẽ thưởng cho em.”
“Hì hì, anh thưởng cho em cái gì đây?”
“Cái kia còn phải xem tình cảm của chị em với anh đã khôi phục đến mức độ nào nữa. Thôi được rồi, anh còn phải đi ngủ, nửa đêm còn phải đi luyện công đây. Diệu Linh, ngày mai em có rảnh không? Giúp anh chọn một món quà cho chị gái của em đi.”
“Buổi chiều em không có tiết học, em có thể đi cùng với anh. Vừa lúc em cũng muốn mua quà cho chị ấy. À mà anh rể, còn tiền quà thì…”
Triệu Hùng hào phóng nói: “Anh rể chi tiền quà cho em.”
“Anh rể, anh rể thân thương của em. Chỉ có anh là tốt nhất. Vậy chiều mai gặp lại anh nhé.”
“Ừ. Chiều mai gặp.”
Triệu Hùng vừa định cúp điện thoại thì Lý Diệu Linh lại nói thêm một câu: “Anh rể, anh ở khách sạn có an toàn không? Em nói cho anh biết trong khách sạn hay có mấy kiểu “tiếp xúc” này nọ, anh đừng có mà làm loạn đó. Nếu để cho em biết được anh làm gì có lỗi với chị gái của em thì em sẽ không khách sáo với anh đâu.”