Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Khải Thời khẽ lắc đầu rồi thở dài: “Triệu Hùng, đừng quá bốc đồng như vậy, một người trẻ quá cứng đầu không tốt chút nào.”

“Không cần dạy tôi mấy nguyên tắc sống tuyệt vời của ông.” Triệu Hùng đáp.

Anh vừa nói, đôi tai anh vừa khẽ lắng nghe, nhận ra rõ ràng có ai đó đang nghe trộm bọn họ.

Đó là một cao thủ, Triệu Hùng thầm đánh giá đối phương.

Triệu Hùng nháy mắt với bố, nhắc ông thấy có người ở gần đây.

Triệu Khải Thời hơi gật đầu, lạnh giọng nói: “Nếu con quá cứng đầu, đừng trách nhà họ Triệu không khách khí.”

Triệu Hùng bật cười hai tiếng và nói: “Hình như các ông đã có quyết định rồi, sao lại còn phải hỏi tôi một cách thừa thãi như vậy?” Nói xong, anh quay người, giận dữ bước ra khỏi phòng. 

Anh gặp Lý Thanh Tịnh ngay sau khi ra khỏi phòng, Triệu Hùng nắm lấy tay vợ và nói: “Thanh Tịnh, đi thôi!”

Triệu Khải Thời, Triệu Khải Nhân, Triệu Khải Nghĩa và Triệu Khải Trí đã đứng trước cửa sổ phòng riêng trên tầng hai và chứng kiến Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh ngồi xe rời đi với Nông Tuyền, lúc lâu sau họ mới thu hồi ánh mắt.

Triệu Khải Nghĩa vốn muốn mở miệng ra để nói gì đó nhưng Triệu Khải Thời đã nắm lấy tay ông và nói: “Chúng ta hãy quay về thôi.”

Mọi người đồng ý rồi cùng nhau rời khỏi phòng tiệc.

Trên đường về, Lý Thanh Tịnh đã nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Triệu Hùng và hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Không sao đâu!” Triệu Hùng lắc đầu rồi nói: “Nông Tuyền, dừng lại ở phía trước đi.”

Nghe thấy anh ra lệnh, Nông Tuyền từ từ cho xe tấp vào lề đường và dừng lại.

Triệu Hùng nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, cậu hãy bí mật trở về khách sạn Thanh Hùng, đừng cho ai biết. Vừa rồi tôi cảm thấy một nguồn lực kinh khủng trong phòng tiệc, người đó chắc chắn không tầm thường. Nếu anh ta thực sự xuất hiện, hãy đưa tới nơi nào đó và thử xem thực lực anh ta tới đâu.”

Khi nghe mấy lời này, Nông Tuyền hào hứng gật đầu và nói: “Đừng lo, cậu chủ! Tôi đi đây.”

“Nếu không đấu lại được thì đừng nóng vội, nhớ bảo đảm an toàn.”

“Cậu chủ, anh hơi coi thường tôi rồi.”

Dưới ánh sáng lờ mờ, tiếng của Nông Tuyền vẫn còn vẳng lại mà bóng dáng anh đã cách đó vài mét.

Lý Thanh Tịnh vừa mở cửa xe và bước xuống, tiến tới bên cạnh Triệu Hùng: “Xem ra bọn họ đã  chuẩn bị cho một trận chiến.”

“Không phải vậy đâu.” Triệu Hùng nói.

Triệu Hùng quay lại và nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, hôm nay ông ấy có nói với anh một chữ “nhẫn”, nếu là như vậy, xem ra thời cơ còn chưa tới.”

“Là thời cơ của bọn họ hay của chúng ta?” 

“Có khả năng là của bọn họ cũng chưa tới.” Triệu Hùng cười: “Đi thôi! Hãy quay lại xe rồi nói.”

Triệu Hùng ngồi ở vị trí lái, còn Lý Thanh Tịnh ngồi ghế phụ bên cạnh.

Sau khi nghe kể lại cuộc nói chuyện của Triệu Hùng và Triệu Khải Thời, Lý Thanh Tịnh cau mày nhẹ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Bố anh đã viết chữ nhẫn cho anh. Nhưng như vậy có khiến anh phải đợi mãi không?”

“Không đâu.” Vừa chăm chú lái xe Triệu Hùng vừa nói: “Thanh Tịnh, em đã quên một câu rồi. Việc gì không thể chờ đợi thì không cần chờ đợi. Có điều, nhẫn nhịn tới khi nào, anh tin ông ấy cũng đã có tính toán trong đầu.”

Ngã Nguyệt Đàm,

Sau khi Triệu Hùng trở về, anh vẫn luôn ở Quan Cảnh Đài đợi Nông Tuyền.

Hơn một tiếng sau, Nông Tuyền đã trở lại.

Đứng từ xa, Nông Tuyền đã có thể nhận ra dáng người của Triệu Hùng đứng trên Quan Cảnh Đài.

Anh nhún chân, nhảy vài bước đã tới bên cạnh Triệu Hùng.

Đứng phía sau Triệu Hùng, anh lập tức báo cáo: “Cậu chủ, tôi đã tìm kiếm khắp trong ngoài khách sạn Thanh Hùng mà vẫn chưa tìm được người mà anh nhắc tới.”

Triệu Hùng “ừm” một tiếng, gật đầu và nói với Nông Tuyền: “Cậu vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”

“Cậu chủ, nếu anh đã phát hiện ra người đó, vì sao anh không tự mình ra tay? Với khả năng của anh, người đó không thể trốn thoát.”

“Chưa đến lúc để tôi ra tay. Làm vậy chỉ sợ sẽ rút dây động rừng.”

“Phải …”

Nông Tuyền gãi gãi đầu và nói một cách quyết liệt: “Lần sau nếu tôi gặp được tên khốn đó, tôi nhất định sẽ dạy dỗ hắn.”

Triệu Hùng cười, vỗ vỗ vai Nông Tuyền và nói: “Yên tâm đi. Tới lúc cần để cậu làm, tôi nhất định sẽ gọi cậu. Về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Được rồi, vậy anh cũng nên đi nghỉ sớm đi thôi.” Nói xong, Nông Tuyền sải bước rời khỏi.

Triệu Hùng lấy ra gói thuốc lá trong túi, đốt một điếu và bắt đầu hút.

Cơn gió đêm thổi khẽ, làm rối mái tóc của Triệu Hùng.

Anh cố giữ cho mình tỉnh táo.

Lần này, nhìn qua cảm thấy sự kiện giữa tập đoàn Hùng Quang của anh và tập đoàn Khải Thời của nhà họ Triệu giống như vụ va chạm giữa sao Hỏa và Trái Đất. Nhưng thực tế, kẻ âm thầm đứng sau kia mới đáng sợ.

Tây Giao đã khống chế nhà họ Triệu.

Một số người trong nhà họ Triệu từ lâu đã có ý làm phản, bao gồm cả Triệu Khải Nhân, Triệu Khải Nghĩa và Triệu Khải trí. Nơi này ai tốt ai xấu vẫn còn chưa thể phân định rõ ràng.

Mọi thứ đều đang tiến triển theo hướng khó xác định. Nhưng dù đó là Tây Giao hay Hoàng Long, mục tiêu của bọn họ vẫn là người của năm gia tộc lớn và tài sản của họ, thậm chí là cả kho báu của Thẩm Vạn Tam.

Vườn Hạnh Phúc.

Triệu Khải Thời đang uống rượu vang một mình trong phòng, liền nghe thấy tiếng mở cửa khe khẽ và cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Triệu Khải Thời nhìn về phía cửa và thấy Lưu Vũ Tiến đang mở cửa bước vào.

Nhìn thấy người đến là Lưu Vũ Tiến, một ánh mắt bất ngờ xuất hiện trên mặt Triệu Khải Thời, ngay sau đó ông bình thường trở lại.

“Hóa ra cậu đã cố tình để chị gái cậu đi chỗ khác.” Triệu Khải Thời cầm ly rượu trước mặt lên, uống một ngụm và nói chậm rãi.

Lưu Vũ Tiến cười và nói: “Sao vậy, anh không ngạc nhiên vì sao tôi có chìa khóa phòng hai người ư?”

“Trên thế giới này, tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì mà nhà họ Lưu các người không thể làm.”

“Anh cũng có chút hiểu biết đấy.” Lưu Vũ Tiến cười lạnh mấy tiếng.

Anh ta kéo ghế và ngồi đối diện Triệu Khải Thời.

Cầm lấy chai rượu trên bàn, thấy thứ rượu Triệu Khải Thời đang uống chỉ là một chai vang đỏ sản xuất trong nước, Lưu Vũ Tiến nói:

“Anh rể, khẩu vị của anh đã hạ thấp rồi. Khi còn ở nước ngoài, anh chỉ uống Bordeaux.”

“Đừng gọi tôi là anh rể! Tôi không kham nổi cái danh đó đâu.” Triệu Khải Thời nhẹ nhàng lắc ly rượu và nói: “Cho dù cậu đi đâu cũng phải nhớ nhập gia tùy tục."

Ánh mắt Lưu Vũ Tiến toát ra một tia sắc sảo, nhìn Triệu Khải Thời rồi nói: “Triệu Khải Thời, anh rất thông minh. Tuy nhiên, sau bao nhiêu năm như vậy, gia đình họ Triệu của anh vẫn chưa trao lại kho báu, khiến bố tôi có hơi thiếu kiên nhẫn. Tốt nhất anh nên giao ra báu vật của nhà họ Triệu đi, chỉ như vậy mới bảo vệ được mạng sống của anh. Lần trước Triệu Khải Nghĩa đã lấy được chìa khóa của kho báu từ tay Triệu Hùng, cuối cùng anh ta nói đã làm mất nó. Chị tôi đã cố gắng xóa tội cho ông, nhưng tôi không thể dung thứ dù chỉ là một nỗi nhỏ nhất. Bất kể nó đang ở trong tay nhà họ Triệu hay vẫn còn trên tay Triệu Hùng, thì chỉ cần nhà họ Lưu không có được nữa, nhà họ Triệu các ông cũng đừng hy vọng an ổn sống. Đừng quên, mạng sống của mấy chục người nhà họ Triệu đều nằm trong tay nhà họ Lưu.”

Lưu Vũ Tiến dí sát mặt vào Triệu Khải Thời và nói bằng chất giọng lạnh lùng: “Triệu Khải Thời, nếu tôi đoán đúng, kho báu của nhà họ Triệu được giấu ở Hải Phòng, phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK