Sau khi đợi một hồi, Hoa Di cũng đưa Hà Ngọc Kỳ từ trên lầu đi xuống.
Hoa Di nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng, anh đến tỉnh Thanh Hóa trước đi. Em phải xử lý một vài chuyện của phòng khám đã nên có thể sẽ đến muộn hơn một chút.”
“Không sao đâu, bọn anh đợi em xử lý xong xuôi mọi chuyện rồi cùng đi.” Triệu Hùng nói.
Hà Ngọc Kỳ vội vàng khoát tay nói: “Được rồi được rồi, một mình anh lái xe đi trước đi. Chị Di cũng có xe mà, anh còn sợ hai đứa con gái bọn em bị lừa bán đi mất à?”
Triệu Hùng vốn dĩ không có nghi ngờ nhưng sau khi thấy Hà Ngọc Kỳ cứ vội vã thúc giục mình đi trước, trong lòng anh bỗng dấy lên nghi ngờ.
Vỗn dĩ là tối hôm qua, anh và Hoa Di định sau khi xong xuôi sẽ đi cùng nhau mới phải. Nhưng với tác phong của Hoa Di, chắc hẳn phải xử lý xong xuôi mọi chuyện rồi mới đúng chứ.
Chẳng lẽ…?
Nghĩ tới đây, Triệu Hùng nói với Hoa Di: “Bác sĩ Di, vậy anh đi trước nhé. Anh đợi hai người ở nhà họ Hà.”
“Vâng.” Hoa Di gật đầu một cái.
Hà Ngọc Kỳ thúc giục Triệu Hùng rồi nói: "Anh đi mau đi, nhìn thấy anh là thấy phiền mà.”
Triệu Hùng không đáp lại lời của Hà Ngọc Kỳ, trực tiếp lái xe rời khỏi khu nhà của Hoa Di luôn.
Sau khi Triệu Hùng rời khỏi, Hoa Di giận dữ nói với Hà Ngọc Kỳ: “Ngọc Kỳ, cô dẫn Diệu đến Thanh Hóa sao không nói trước với tôi một tiếng?”
“Ui, chị Di, tôi sợ nói trước với cô thì cô sẽ không đồng ý mà. Cô bé Diệu Linh ấy cũng thật là đáng thương. Cô nhìn mà xem, cô ấy và bạn trai của mình ở hai nơi cách xa nhau, cũng sắp mắc bệnh tương tư đến nơi rồi.”
“Bạn trai cô ấy là ai thế?” Hoa Di hỏi Hà Ngọc Kỳ một câu.
“Cái này...” Hà Ngọc Kỳ nhìn ngó xung quah rồi nói: “Diệu Linh, cô ấy không cho tôi nói, hình như là bạn trai quen qua mạng.”
“Ui, yêu đương qua mạng là một chuyện không hề đáng tin mà. Cô bé Diệu Linh này cũng quá đơn thuần, ngây thơ rồi.”
"Yên tâm đi, chị Di! Đến lúc đó, tôi giúp Diệu Linh để ý kỹ anh chàng kia. Nếu như đó là một chàng trai không đáng tin thì tôi sẽ đập nhừ tử cậu ta luôn.”
Hoa Di cáu giận liếc nhìn Hà Ngọc Kỳ một cái, nói: “Cô đó, hai người không bị người ta lừa đem đi bán là may rồi, lại còn muốn đập người ta nhừ tử cơ à. Trong chuyện này, tôi đã nói dối anh Hùng nên cứ cảm thấy không thoải mái trong lòng.”
“Chị Di, cô không cần phải khách sáo với loại người bại hoại như Triệu Hùng đó đâu.”
Hoa Di lắc đầu một cái, con nhóc Hà Ngọc Kỳ này đúng là hết thuốc chữa.
Sau khi Triệu Hùng lái xe rời khỏi đó, anh cũng chưa đi xa mà dừng lại ở một vị trí khuất tầm nhìn, khó mà nhận ra.
Từ góc độ này có thể vừa vặn nhìn thấy xe của Hoa Di ra vào tiểu khu mà không dễ dàng bị phát hiện.
Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, Hoa Di lái xe từ trong tiểu khu quẹo ra.
Sau khi Triệu Hùng nhìn thấy, anh lập tức bám theo sau.
Với khả năng lái xe của Triệu Hùng thì cho dù có bị bỏ lại sau ba bốn chiếc xe khác nữa thì anh vẫn có thể nhìn thấy rõ xe của Hoa Di.
Anh thấy Hoa Di không lái xe đến phòng khám mà lại đổi thành đến phòng thí nghiệm của trường cấp Ba.
Sau khi nhìn thấy vậy, Triệu Hùng không khỏi nghi ngờ và khó hiểu. Bác sĩ Di và Hà Ngọc Kỳ lái xe tới trường học của em vợ Lý Diệu Linh làm cái gì?
Thấy Hà Ngọc Kỳ mở cửa xe rồi chạy đến phía sau một cây cổ thụ cách đó không xa.
Lúc nhìn thấy em vợ Lý Diệu Linh từ phía sau cây đi ra, Triệu Hùng vô cùng giật mình.
Lý Diệu Linh không lên lớp đi, cô ấy ra ngoài này muốn làm gì?
Hà Ngọc Kỳ vui vẻ kéo tay Lý Diệu Linh lên xe của Hoa Di.
Sau khi Hoa Di lái xe đi, Triệu Hùng đuổi theo sau với tốc độ không nhanh không chậm.
Đừng nói là Hoa Di không hề đề phòng mà ngay cả có đề phòng thì cũng không thể nhìn ra được, người có thể nhìn thấy Triệu Hùng vẫn luôn bám theo sau trong bóng tối cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Lúc Triệu Hùng nhìn thấy Hoa Di lái xe lên đường cao tốc anh mới dám chắc chắn là cô ấy đi về hướng Thanh Hóa.
Sau khi trong lòng sáng tỏ, anh cũng không tiếp tục đuổi theo cô ấy nữa.
Nửa đường, Triệu Hùng rẽ khỏi đường cao tốc để chuyển hướng sang quốc lộ. Sau khi đi một đoạn đường quốc lộ lại bẻ lái lên cao tốc.
Hoa Di lái xe rất chậm, Triệu Hùng chắc chắn đã đi trước xe của cô nên sẽ tới nhà họ Hà ở Thanh Hóa trước thôi.
Sau khi tới nhà họ Hà ở Thanh Hóa, Triệu Hùng thấy nhà họ Hà đóng chặt cửa.
Hà Văn Toàn đã nói với Triệu Hùng cách mở cửa. Anh đến bên trên của bức tường đá bên phải, rút ra được hơn năm khối đá ở giữa rồi lại đặt trở về, hai khối đá bên dưới rút ra, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ rồi đẩy thả trở lại.
Sau một tràng âm thanh ken két, tiếng cánh cửa mở vang lên.
Triệu Hùng đóng cửa lại, đi vào trong nhà họ Hà.
"Cậu đến rồi đấy à!" Trong sân truyền ra tiếng của Hà Văn Toàn.
Triệu Hùng nhìn vào trong phòng, rồi lại nhìn xung quanh bốn phía cũng không nhìn ra Hà Văn Toàn đang ở đâu.
m thanh này dường như là do gió tự nhiên thổi tới, vốn dĩ không thể phân biệt được phương hướng đông tây nam bắc.
"Đừng ngó trước ngó sau nữa, tôi đứng ở ngay sau cậu đó thì sao."
Triệu Hùng xoay người nhìn một cái, Hà Văn Toàn đang đứng ở phía sau mình, cách đó không xa.
Cũng vì bản thân anh bị thương nên là độ nhạy bén của các giác quan cũng bị giảm đi rất nhiều. Sau cả Hà Văn Toàn ở sau lưng mình mà anh cũng không nhận ra.
Điều khiến Triệu Hùng cảm thấy kỳ lạ nhất chính là, rõ ràng là mình đã đóng cửa lại rồi mà Hà Văn Toàn lại từ đâu chui ra thế này.
Hà Văn Toàn nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, con bé Ngọc Kỳ kia đâu rồi?"
“À, em ấy và bác sĩ Di đang đến phía sau ạ. Ở phòng khám của bác sĩ Di tạm thời có chút việc nên là chúng tôi không đi cùng nhau.”
“Ừ.” Hà Văn Toàn gật đầu một cái, nói với Triệu Hùng: “Nhẫn mà cậu muốn tôi đã làm xong rồi, hơn nữa tôi còn làm thêm cho cậu một cái dây thắt lưng. Cậu vào đây cùng xem với tôi một chút đi.”
Triệu Hùng đi theo Hà Văn Toàn vào trong nhà.
Hà Văn Toàn cầm một cái hộp nhỏ ra, đưa cho Triệu Hùng rồi nói: “Đây là nhẫn giả mà tôi làm cho cậu.”
Triệu Hùng cẩn thận nhìn, đúng là tay nghề của Hà Văn Toàn không chê vào đâu được.
Nhẫn này là nhẫn kết hợp giữa kim và ngọc, hiếm thấy bởi vì được làm thủ công và màu sắc của ánh sáng phát ra.
Bởi vì tuổi của nhẫn vàng vốn rất lâu đời chứ không phải là mới nên mới có màu sắc vàng kim như vậy. Còn viên ngọc phía trên thì cơ bản là giống nhau y đúc.
Triệu Hùng bị nhẫn thật và nhẫn giả làm cho hồ đồ, lú lẫn.
Sau đó, Hà Văn Toàn vẫn phải nói cho anh biết cách phân biệt nhẫn giả và nhẫn thật.
Ông nói, nhẫn của năm dòng họ lớn, bên trong cũng có khắc tên của bọn họ.
Ví dụ như nhẫn của nhà họ Triệu thì bên trong sẽ khắc một chữ “Triệu, nhẫn của nhà họ Tần thì bên trong sẽ khắc một chữ “Tần”.
Mặc dù chữ viết giống nhau y đúc nhưng mà mỗi người lại có một nét chữ khác nhau.
Hà Văn Toàn làm ra nhẫn giả, thoáng qua thì cũng thấy giống với nhẫn thật một chút. Cái này còn liên quan đến thói quen viết chữ hằng ngày của ông ấy.
Cũng may là điểm khác biệt nhỏ như vậy, căn bản là không thể phân biệt được.
Ngoài ra, Hà Văn Toàn còn nói cho Triệu Hùng biết về viên ngọc ở phía trên của nhẫn giả và nhẫn thật có phẩm chất không giống nhau, đây cũng là cơ quan mấu chốt.
Sau khi Triệu Hùng âm thầm ghi nhớ lại những thứ này thì Hà Văn Toàn lại lấy ra dây thắt lưng mà ông ấy đã chế tạo cho Triệu Hùng.
Dây thắt lưng có màu sắc của thép, nhìn rất cao quý mà lại không mất đi tiêu chuẩn mẫu.
Hà Văn Toàn nói với Triệu Hùng rằng, trong lúc ông ấy làm ra dây thắt lưng này đã cho thêm một ít khoáng chất đặc biệt ở dạng thiên thạch. Cho nên, ngoại trừ gặp nhiệt độ luyện cực kỳ cao, nếu không thì không một loại binh khí nào có thể làm hỏng được chiếc dây thắt lưng này.
Ngoại trừ điều này ra, ấn vào phía sau một cái là có thể để lộ ra một chuôi dao nhỏ sắc nhọn, lưỡi dao dài đến bảy phân, có thể bay đi nhẹ như lông hồng, không thua kém bất kỳ một loại vũ khí cổ đại nào. Càng đặc biệt hơn chính là xung quanh thắt lưng có vảy, gắn một chiếc đầu rồng lên trên. Nếu như mở ra thì nhìn giống như một con rồng vô cùng sống động. Đây là một tuyệt tác thủ công.
Ở đai lưng, ngoại trừ hai nút ấn ở hai bên thì trên đồng rồng còn ngậm một hạt ngọc trai, có thể sử dụng làm ám khí. Hạt ngọc trai lại chia thành ngọc trai sấm sét và ngọc trai gây mê.
Hà Văn Toàn đưa hết cho Triệu Hùng một cái túi nhỏ đựng “Ngọc trai sấm sét” và một cái túi nhỏ đựng “Ngọc trai gây mê”, đồng thời cũng nói cho anh cách để đổi hạt ngọc trai.
Triệu Hùng vô cùng thích thú với món đồ thắt lưng này, cứ cầm trong tay mà không chịu bỏ ra.
Hà Văn Toàn nói với Triệu Hùng rằng, ông ấy đặt tên cho chiếc dây thắt lưng này là “Rồng Lân.”