Vân Dao đang bắt đầu quản lý cửa hàng hoa, Lý Thanh Tịnh thấy đứa trẻ không có ai trông coi nên đã giúp Vân Dao dỗ dành đứa bé.
Lý Thanh Tịnh đã là một người mẹ, nên khi nhìn thấy đứa trẻ trông đáng yêu như vậy, tình mẫu tử trong cô lập tức theo bản năng mà dâng trào.
“Tên của đứa nhỏ này là gì vậy?” Lý Thanh Tịnh ôm đứa trẻ, miệng hỏi Vân Dao.
"Tên nó là Công Tôn Hối!"
Vẻ mặt của Lý Thanh Tịnh thoáng sửng sốt sau khi nghe những lời của Vân Dao. Cô thầm nghĩ: Chẳng lẽ bố của đứa trẻ không phải là Lục Tiểu Xuyên sao? Đáng ra phải là họ Lục mới đúng, tại sao lại là họ Công Tôn?
Điều này liên quan đến vấn đề riêng tư của Vân Dao, cho nên Lý Thanh Tịnh cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Vân Dao đóng cửa hàng và theo Lý Thanh Tịnh đi đến khách sạn "Sophie" nơi cô ở.
Sau khi Lý Thanh Tịnh đưa Vân Dao về phòng, cô mang theo Công Tôn Hối và để thằng bé chơi với con gái Dao Châu của mình.
Trong phòng chỉ còn lại Vân Dao và Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn và Vân Dao bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt cô ta tức khắc trở nên đỏ ửng.
Nhìn thấy sắc mặt của Trần Văn Sơn tái nhợt đi và thân thể bị thương nặng, cô ta lo lắng hỏi Trần Văn Sơn: "Anh, vết thương của anh thế nào rồi?"
"Anh không sao! Mà sao em lại ở đây?"
"Cô Lý nói anh bị thương nên em mới đóng cửa tiệm, đến đây gặp anh chứ. Nơi này nguy hiểm quá, anh phải rời đi càng sớm càng tốt!” Vân Dao thuyết phục Trần Văn Sơn.
Nhưng Trần Văn Sơn lại nói với cô ta: "Sư muội, em đi với anh nhé? Lục Tiểu Xuyên đã biết em ở đây rồi. Nhìn thấy anh ta sẽ chỉ làm em thêm đau buồn thôi. Tính cách Lục Tiểu Xuyên thế nào, em cũng biết rõ rồi đấy, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em đâu. "
"Nhưng em có thể đi đâu nếu như em rời khỏi đây? Thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng e rằng không có chỗ cho Vân Dao em đâu."
Trần Văn Sơn cầm lấy tay Vân Dao, nói: "Theo anh trở về Hải Phòng đi!"
Vân Dao đỏ mặt, bối rối nói: "Anh, em không muốn chúng ta ở bên nhau để rồi bị người đời đàm tiếu. Còn nữa, đây là chi phiếu anh đưa cho em, nay em trả lại anh!"
Trần Văn Sơn không nhận, đẩy về phía Vân Dao, nói: "Sư muội, trước khi sư phụ qua đời đã dặn anh phải chăm sóc em cho thật tốt. Em cầm lấy số tiền này đi. Còn những việc khác, anh cũng chẳng thể giúp gì nhiều. Quay lại Hải Phòng với anh, có được không?"
Suy nghĩ của Vân Dao có chút lung lay, nhưng cuối cùng cô ta vẫn hạ quyết tâm, nói: "Anh, anh nên quên em đi! Anh ưu tú như vậy, anh sẽ tìm được và cũng xứng đáng với những người phụ nữ tốt hơn em. Còn em đã là cánh hoa tàn rồi, thân bại danh liệt, không xứng với anh đâu! "
"Sư muội, anh không cho phép em nói như vậy, đó không phải lỗi của em!"
Vân Dao tức khắc bật khóc, vùi mặt vào ngực Trần Văn Sơn mà khóc nức nở.
Cô ta khóc rất thương tâm, như thể đang trút hết nỗi oan ức giấu kín trong lòng suốt mấy năm qua vậy.
Trước cửa tòa nhà lớn, Triệu Hùng vẫn đang ăn xin.
Lúc này đã là khoảng hai giờ chiều, Triệu Hùng nhận được thêm lẻ tẻ vài chục nghìn nữa. Trừ đi số tiền dùng để mua bánh bao hấp vào buổi trưa, anh chỉ còn lại vài chụ nghìn trong cái chậu nhỏ của mình thôi.
Hai triệu! Rốt cuộc là phải làm sao mới có thể kiếm được?
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Triệu Hùng cũng nghĩ ra một cách.
Anh hào hứng lao vào cửa hàng, xin nhân viên một xô nước và một cây chổi.
Nhìn thấy Triệu Hùng ăn mặc như một kẻ ăn mày, các nhân viên đều ghét bỏ mà đuổi anh đi.
"Cầu xin mọi người, bố của tôi mắc bệnh nặng. Tôi chỉ muốn viết chữ để đổi lấy ít tiền, chữa bệnh cho bố. Khi nào góp đủ tiền, một lát nữa tôi sẽ giúp mọi người lau sàn nhà." Triệu Hùng khẩn cầu nói.
"Không, đi ra ngoài!"
Nhân viên bảo vệ hoàn toàn không nghe Triệu Hùng giải thích, thậm chí còn lôi anh ra ngoài.
Triệu Hùng không cam lòng mà lao vào cửa hàng một lần nữa, cầu xin năn nỉ mãi, những người trong cửa hàng đó vẫn không đồng ý.
Ngay khi hai bên sắp xảy ra tranh chấp, Lưu Hải Yến cùng với Lâm Thanh Thảo cũng tình cờ đi ngang qua.
Lưu Hải Yến vốn không để ý đến Triệu Hùng, làm sao cô ta có thể ngờ được rằng Triệu Hùng sẽ trở thành một kẻ ăn mày.
Với vẻ mặt kinh ngạc, Lâm Thanh Thảo chỉ vào Triệu Hùng, hồi lâu cũng không nói nên lời.
"Có chuyện gì vậy, Lâm Thanh Thảo?” Lưu Hải Yến bối rối hỏi.
Khi Lưu Hải Yến nhìn ra người đang tranh cãi trong cửa hàng là Triệu Hùng, cô ta đã rất sốc.
Cô ta còn cho rằng mình đã nhận nhầm người nên không ngừng dụi dụi mắt, sau đó mới dám tin chắc người trước mặt chính là Triệu Hùng.
Triệu Hùng lúc này cũng chỉ quan tâm đến việc tranh cãi với những người trong cửa hàng, hoàn toàn không để ý đến Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo đang đứng bên cạnh mình.
Đúng lúc hai bên sắp xảy ra xô xát thì nghe Lưu Hải Yến nói: "Đem cho anh ta thứ mà anh ta muốn! Hết bao nhiêu tôi sẽ trả."
Nhân viên bảo vệ không quen Lưu Hải Yến, khinh thường nói: "Cô là ai?"
Sắc mặt Lưu Hải Yến lạnh đi, điềm nhiên nói: "Sao, anh muốn tôi phải gọi điện cho tổng giám đốc của anh à?"
Khi nhân viên bảo vệ nghe thấy điều này, sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi. Thoạt nhìn, trên người Lưu Hải Yến đầy những thương hiệu nổi tiếng, lại có quen biết tổng giám đốc của trung tâm thương mại, chắc chắn cô ta là người mà anh ta không thể để xúc phạm.
“Tôi sẽ lấy ngay!” Một nhân viên bảo vệ vội vàng bước vào.
Triệu Hùng không ngờ lại gặp Lưu Hải Yến ở đây, anh lại còn ăn mặc như một kẻ ăn mày nữa chứ, lần này thì xấu hổ rồi.
Lưu Hải Yến cười nhạo Triệu Hùng: "Ồ! Anh Triệu, anh đang làm gì ở đây vậy? Ông chủ lắm tiền sao không làm mà lại đi làm kẻ ăn mày thế này? Đừng nói là anh đang chơi trò nhập vai nhé?"
“Hừm, không cần cô lo!” Triệu Hùng khẽ khịt mũi.
Lưu Hải Yến này đơn giản chính là một ngôi sao chổi, bất kể anh đi đâu cô ta cũng sẽ xuất hiện ở chỗ đó.
Một lúc sau, bảo vệ vội vã lấy xô nước và mang theo một cây chổi ra.
“Giúp tôi lấy thêm một cây lau nhà được không?” Triệu Hùng nói với nhân viên bảo vệ.
"Anh..."
Nhân viên bảo vệ đang định nói thì bị Lưu Hải Yến trừng mắt nhìn, lời vừa tới miệng đã lập tức bị nuốt xuống.
Anh ta vội vàng mang cây lau nhà tới.
Triệu Hùng vác xô, chổi và cây lau nhà đến cửa tòa nhà lớn.
Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo đều bối rối, Lâm Thanh Thảo thấp giọng hỏi Lưu Hải Yến: "Cô chủ, Triệu Hùng định làm gì vậy?"
"Tôi không biết! Chúng ta cứ xem thôi." Lưu Hải Yến nói.
Triệu Hùng cầm một cây chổi và bắt đầu quét dọn con đường trước cửa hàng bách hóa.
Lão ăn mày mở mắt ra nhìn Triệu Hùng.
Sau khi Triệu Hùng làm sạch mặt đất, anh bắt đầu nhúng cây lau nhà vào nước, dùng nó viết chữ trên mặt đất.
Trước đây, khi Triệu Hùng và ông Khổng Côn Bằng, người đứng đầu trong Thiên Bảng, luyện tập cách dùng roi, họ đã phải luyện viết chữ bằng nước như vậy mỗi ngày.
Kỹ thuật đánh roi của anh từ lâu đã có một số thành tựu, riêng việc viết chữ này thì đã sớm đạt đến ngưỡng tinh xảo diệu kỳ.
Chữ do Triệu Hùng viết nhìn vô cùng đẹp, anh lại còn am hiểu sâu sắc về thư pháp.
Trên mặt đất, anh đã viết thành bài hát "Mãn Giang Hồng!” của Nhạc Phi, một danh tướng đời Tống.
"Nộ phát xung quan, bằng lan xứ, tiêu tiêu vũ yết. Đài vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài khích liệt. Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hoà nguyệt. Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu, không bi thiết!..."
Một số người qua đường nhìn thấy Triệu Hùng đang viết chữ bằng một cây lau nhà nhúng trong nước, nét chữ của anh tuyệt đẹp, như rồng bay phượng múa, lối viết chữ cũng không hề giống như người khác là nhìn không ra đang viết thứ gì, quả thực là lối viết bước ra từ sách giáo khoa.
Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo đều phải choáng váng khi nhìn thấy những nét chữ đẹp đẽ của Triệu Hùng.
Nói không ngoa, trước đây thấy Triệu Hùng đua xe rất giỏi, cái này cũng không bất ngờ gì, nhưng ngay cả viết chữ cũng đẹp như vậy. Điều quan trọng nhất là nó được viết bằng một cây lau nhà ngâm nước.
Triệu Hùng nhặt cái chậu nhỏ trên đất lên để xin tiền, nói với những người qua đường: "Các vị thiện lương, tôi là người nơi khác, mới đến đây thì đã bị lừa, nay bố tôi đang bị bệnh, cần tiền gấp. Mong mọi người rủ lòng thương, ủng hộ một ít tiền. "
Một số người qua đường nhìn thấy Triệu Hùng trông rất tao nhã, gương mặt lại sạch sẽ. Tuy ăn mặc rách rưới nhưng trông cũng không giống một người ăn xin.
Sau khi nghe thấy Triệu Hùng gặp nạn, người bố cao tuổi còn đang đổ bệnh, mọi người bèn lấy một ít tiền lẻ ném vào chậu nhỏ nơi Triệu Hùng đang xin tiền. Trong nháy mắt, bên trong đã có gần bốn trăm nghìn!
Triệu Hùng vui mừng khôn xiết, lúc trước còn đang lo lắng không biết kiếm đâu ra hai triệu, nhưng trong nháy mắt đã thu về hơn bốn trăm nghìn.
Một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da bước tới gần Triệu Hùng và nói với anh rằng: "Anh bạn, tôi rất thích bức thư pháp của anh. Tôi sẽ cho anh ba triệu rưỡi. Anh có thể viết cho tôi một bức thư pháp được không?"
“Viết cái gì?” Triệu Hùng mừng thầm.
"Chỉ viết Mạn Giang Hồng của Nhạc Phi. Tôi sẽ đi tìm người đóng khung và treo nó trong văn phòng!"
Triệu Hùng gật đầu nói: "Chỉ cần ông có thể tin tưởng tôi thì tất nhiên là được!"
Người đàn ông bảo Triệu Hùng chờ một lại, sau đó xoay người đi tới cửa hàng văn phòng phẩm, mua đủ bốn vật liệu cần thiết.
Lưu Hải Yến bước đến gần và nói nhỏ: "Tên này cũng được quá chứ! Không ngờ anh lại có khả năng kiếm sống như thế này đấy. Nhưng tôi vẫn rất tò mò, tại sao anh lại phải giả làm ăn mày vậy?"
Triệu Hùng không kiên nhẫn nói: "Tôi cam tâm tình nguyện, cô quản được tôi à?"
"Hừ! Anh đúng là có mắt mà như mù, còn không nhìn ra được ý tốt của người khác. Nếu không có tôi lấy xô, chổi, cây lau nhà cho anh, thì anh còn có cơ hội trổ tài sao?"
Triệu Hùng nhìn Lưu Hải Yến, cười đến híp mắt, nói: "Cám ơn cô Lưu! Cô Lưu à, tôi chỉ là ăn mày thôi, xin hãy buông tha cho tôi được không. Nếu như bộ quần áo dầu mỡ của tôi lại khiến cho người cao quý như cô đây khó chịu thì thật là không tốt."