Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Du Mùa nghe Triệu Hùng nói xong, không nén được tiếng cười khẩy: “Chủ tịch Hùng, anh có chắc ra mặt ổn định được cho chúng tôi không? Theo như những gì tôi biết, tập đoàn Hùng Quang bây giờ đến bản thân mình còn lo không nổi chứ nói gì đến việc giúp đỡ cho người khác. Tôi phải đi nghỉ rồi, nếu chủ tịch Hùng không còn gì khác thì xin mời về cho!”

Kết quả này là điều mà Triệu Hùng đã dự liệu trước.

Nhưng bất luận như thế nào, anh đã giúp Trọng Ảnh nói ra rồi. Còn bố mẹ An Như có hồi tâm chuyển ý hay không thì anh không chắc chút nào.

Triệu Hùng không cam tâm, cuối cùng nói với Diệp Du Mùa: “Bà An, bà chọn mãi mãi mất đi con gái hay nhận đứa con rể Trọng Ảnh này đây, mong bà suy nghĩ kỹ lại!” 

Nói xong, anh quay người đi về phía cửa lớn. 

Ngay khi Triệu Hùng vừa mở cửa ra, bỗng một người phụ nữ đâm sầm vào lòng anh.

Người phụ nữ trước mặt, trên tay cầm một chiếc túi nhỏ tinh xảo, ăn diện xinh đẹp, nhìn phát là biết tiểu thư nhà danh giá hay người nổi tiếng. 

Người này tên là Niếp Ngọc Hân, là con gái của Niếp Cửu Long và là chị ruột của tên công tử ngu ngốc Niếp Trường.

Mặc dù Niếp Ngọc Hân chưa bao giờ gặp Triệu Hùng, nhưng cô thường đọc tin tức nên vừa gặp là đã nhận ra Triệu Hùng.

“Triệu Hùng?” Trong mắt Niếp Ngọc Hân lộ ra vẻ kinh ngạc.

Triệu Hùng không hề quen biết Niếp Ngọc Hân, nếu người phụ nữ này đã xuất hiện ở đây, vậy thì chắc hẳn cô ta có liên quan gì đó đến nhà họ An.

“Cô là ai?” Triệu Hùng khẽ nhíu mày hỏi Niếp Ngọc Hân.

“Tránh ra!”

Niếp Ngọc Hân khẽ chạm vào Triệu Hùng, từ bên người anh lách qua, nhìn Diệp Du Mùa, hỏi: “Dì Diệp, anh ta có chuyện gì với dì sao?”

“Không có! Không có!” Diệp Du Mùa mặt đỏ cả lên, nhẹ nhàng nói: “Ngọc Hân, chủ tịch Hùng tới đây bàn chuyện với chồng dì. Chồng dì đi vắng nên dì nói chuyện với anh ta thôi. “

Triệu Hùng thấy Diệp Du Mùa ôn tồn nói chuyện với Niếp Ngọc Hân, xem ra thân phận của người phụ nữ này không hề đơn giản! Nghĩ đến đây, bước chân anh dừng lại một lúc.

Niếp Ngọc Hân xoay người lại, nhìn Triệu Hùng một lượt.

Sau đó, cô ta kiêu ngạo lên tiếng: “Anh không muốn biết tôi là ai sao? Vậy thì tôi nói cho anh biết, tôi là Niếp Ngọc Hân, chị gái của Niếp Trường. Tốt nhất anh nên giao An Như ra đây, bằng không nhà họ Niếp chúng tôi sẽ không để cho anh có kết cục tốt đâu. “

“Hóa ra là con gái nhà họ Niếp?” Triệu Hùng đáp lời Niếp Ngọc Hân: “Em trai ngu ngốc thì thôi đi! Không ngờ đến cả chị gái cũng chẳng tốt hơn chút nào. Đúng là cá mè một lứa!”

Niếp Ngọc Hân ghét nhất người khác gọi em trai Niếp Trường của cô ta là “tên ngốc!”

Đây là từ cấm ở thành phố Vân Sơn, tỉnh Sơn Lâm. Chỉ cần để Niếp Ngọc Hân nghe thấy ai nói như vậy về em trai cô ta, cô ta nhất định sẽ không để yên cho người đó.

Nhưng Triệu Hùng không những ngang nhiên mắng em trai cô là đồ ngốc, còn lôi cả cô ta vào mắng.

Tính tình nóng nảy như Niếp Ngọc Hân, sao cô ta có thể bỏ qua chứ?

Niếp Ngọc Hân giơ tay lên, định tát một phát vào mặt Triệu Hùng. 

Triệu Hùng đưa tay nắm lấy cổ tay Niếp Ngọc Hân, tức giận trừng mắt nhìn cô ta: “Đừng tưởng rằng là thiên kim đại tiểu thư thì người khác sẽ chiều theo cô! Còn dám ngang ngược với tôi thì đừng trách sao tôi ra tay đánh phụ nữ. “

“Một tên chủ tịch ở Hải Phòng nhỏ nhoi mà lôi lôi kéo kéo gì chứ? Tên họ Triệu kia, nam nữ thụ thụ bất thân, mau thả ra!”

Triệu Hùng buông Niếp Ngọc Hân ra, nhưng không ngờ, người phụ nữ Niếp Ngọc Hân này rất hung ác, giơ chân tính đá vào giữa hai chân của Triệu Hùng.

Nếu cú này đá trúng thì không biết phải làm sao đây!

Triệu Hùng né sang một bên, giơ tay lên, tát thẳng vào mặt Niếp Ngọc Hân một cái.

“Chát!”

Một âm thanh sắc nét và hay tai.

Năm dấu tay xuất hiện rõ ràng trên khuôn mặt của Niếp Ngọc Hân.

Đây là Triệu Hùng vẫn chưa dùng lực, nếu dùng lực, một cái tát thôi cũng đánh chết Niếp Ngọc Hân rồi.

Diệp Du Mùa thấy Triệu Hùng ra tay đánh Niếp Ngọc Hân, sốc không nói nên lời.

Niếp Cửu Long có mỗi đứa con trai với đứa con gái này. Cậu con trai Niếp Trường bị bệnh bại não, chẳng khác nào một tên ngốc to xác. Vì vậy, ông ta rất cưng chiều cô con gái Niếp Ngọc Hân của mình. Tài sản trong nhà tiêu xài phung phí không nói, lại còn chiều hư Niếp Ngọc Hân mọi nơi.

Chỉ cần Niếp Ngọc Hân gặp chút chuyện bất bình bên ngoài, Niếp Cửu Long sẽ ra mặt cho con gái mình.

Niếp Ngọc Hân ôm gò má đau rát của mình trừng mắt nhìn Triệu Hùng, giận dữ nói: “Tên họ Triệu kia, anh dám đánh tôi?”

“Loại phụ nữ cứng đầu, ngang ngược như cô chính là loại thiếu giáo dục. Bố cô không dạy cô, thì tôi sẽ thay ông ấy dạy dỗ, giáo dục cô cho tốt.” Triệu Hùng lạnh lùng đáp.

“Người đâu!” Niếp Ngọc Hân hét lên.

Sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vọng lại từ lối vào hành lang.

Triệu Hùng đứng yên tại chỗ.

Mấy tên vệ sĩ của nhà họ Niếp và nhà họ An, anh hoàn toàn không đặt bọn họ vào mắt. 

Hai tên vệ sĩ đi vào, không biết đã xảy ra chuyện gì, cung kính hỏi Niếp Ngọc Hân: “Cô cả, cô gọi chúng tôi có chuyện gì vậy ạ?”

Niếp Ngọc Hân tức giận thét lên: “Cô cả của mấy người bị người ta đánh! Hai người các người còn ở bên ngoài làm cái gì vậy hả? Cho tên Triệu Hùng này một bài học đi, đánh chết cho tôi!”

Hai tên vệ sĩ ngay lập tức lao về phía Triệu Hùng.

Nhưng vừa đến gần Triệu Hùng, đã bị Triệu Hùng một cước đá bay ra ngoài.

Diệp Du Mùa mặt không còn chút máu, Niếp Ngọc Hân càng mắt chữ O mồm chữ A hơn.

Không đợi hai tên vệ sĩ đứng dậy, Triệu Hùng đã di chuyển đến trước mặt bọn họ, giơ tay túm lấy vạt áo trước ngực của hai tên vệ sĩ bằng tư thế “tay ôm mặt trăng”. 

“Bịch”

Cơ thể hai người bọn họ đập mạnh vào nhau rồi bất tỉnh dưới đất.

Triệu Hùng bước đến gần Niếp Ngọc Hân.

Niếp Ngọc Hân nhìn thấy ánh mắt Triệu Hùng lạnh lẽo đến đáng sợ, kinh hãi nói: “Anh... anh muốn làm gì?”

“Cô Niếp, nói với bố của cô, đây là Hải Phòng, chưa tới lượt ông ta diễu võ giương oai đâu. Nếu ông ta dám phá hoại đám cưới của Trọng Ảnh và An Như, tôi sẽ không để yên cho nhà họ Diệp. “ Nói xong, anh nhìn Niếp Ngọc Hân một cách hung tợn.

Niếp Ngọc Hân sợ tới mức ngồi phịch xuống đất, thấy Triệu Hùng xoay người rời đi, cô ta không chịu được thầm thở hắt ra.

Diệp Du Mùa bước tới đỡ Niếp Ngọc Hân dậy, quan tâm hỏi: “Ngọc Hân, con có sao không?”

Niếp Ngọc Hân không trả lời Diệp Du Mùa, thở hổn hển nói: “Hừ! Tôi không tin nhà họ Niếp chúng tôi không xử lý tên Triệu Hùng này được.” Nói xong, cô ta hất tay Diệp Du Mùa ra, thậm chí cả vệ sĩ mà cô ta mang theo cô ta cũng không bận tâm đ ến, tức giận bỏ đi khỏi phòng.

Sau khi Niếp Ngọc Hân rời đi, Diệp Du Mùa đã gọi vệ sĩ nhà họ An đến đánh thức hai tên vệ sĩ của Niếp Ngọc Hân.

Sau khi tất cả đi hết, căn phòng lấy lại sự yên tĩnh của nó.

Niếp Ngọc Hân một mình ngơ ngác ngồi trên giường.

Trong đầu cô ta nhớ lại những gì Triệu Hùng đã nói trước đó, cô ta tự lẩm bẩm: “Như, sao em lại ngốc như vậy?”

Sau khi Triệu Hùng quay lại “Ngã Nguyệt Đàm”, anh gọi điện thoại cho Trọng Ảnh đến đây.

Nhìn thấy sắc mặt Triệu Hùng có chút khó coi, Trọng Ảnh cười khổ nói: “Nhà họ An không đồng ý đúng không?”

Triệu Hùng thở dài nói: “Trọng Ảnh, tôi khiến cậu thất vọng rồi!”

“Tôi biết ơn anh lắm! Có thuốc không?” Trọng Ảnh hỏi.

“Cậu muốn hút thuốc hả?”

“Muốn hút một điếu!” Trọng Ảnh mỉm cười.

Triệu Hùng rút một điếu thuốc từ bao thuốc hiệu “Ngọc Khê” từ trong túi áo ra và đưa cho Trọng Ảnh.

Trọng Ảnh nói: “Chuyện nhà họ An không đồng ý, tôi đã đoán trước rồi! An Như vì tôi mà quay lưng với nhà họ. Từ nay về sau, cô ấy chính là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời Trọng Ảnh tôi. Nếu như nhà họ An làm tổn thương cô ấy, tôi cũng sẽ liều mạng với họ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK