Anh ta hét lên với Thẩm Văn Hải: "Nhóc Hải, đừng lo lắng! Chú nhất định sẽ cứu con ra ngoài."
Ngay khi giọng nói của Triệu Hùng vừa dứt, anh đã nghe thấy một tiếng cười lạnh chế nhạo.
“Họ Triệu kia, chúng ta lại gặp nhau.” Anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên vẻ mặt vô cảm bước ra từ sau đống phế tích trong nhà kho.
Triệu Hùng khi nhìn thấy người này trong nội tâm đầy khiếp sợ. Đó là bởi vì người này đã tấn công và giết anh ta ở tỉnh Thanh Hóa, xếp hạng thứ năm Thiên Bảng "Đao Tu La!"
Khuôn mặt của Đao Tu La là một chiếc mặt nạ được tạo mẫu và in 3D, chiếc mặt nạ này gần như hoàn toàn giống với khuôn mặt người, ngoại trừ nét mặt cứng đơ.
Theo Tàn Kiếm Hồ A, "Đao Tu La" là một người đàn ông của Thánh đàn. Nhiệm vụ của Thánh đàn là truy lùng con cháu của "năm gia tộc lớn", và có thể nhận được rất nhiều tiền.
Triệu Hùng trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Đao Tu La này đã biết mình là con cháu của năm gia tộc lớn rồi sao?"
Nghĩ đến đây, Triệu Hùng cố ý ngập ngừng dò hỏi Đao Tu La: "Tôi tưởng ai lại can đảm đến như vậy, dám đến khu vực Hải Phòng để giương oai. Hóa ra là Đao Tu La nổi tiếng."
Đao Tu La chính là Dương Hưng của "Tập đoàn Hoài An."
Dương Hưng phát hiện ra rằng Dương Lam thích Triệu Hùng. Vì vậy, Triệu Hùng chính là cái gai trong lòng anh ta, anh ta rất muốn nhanh gạt bỏ. Anh ta đeo một chiếc mặt nạ đặc biệt trên mặt và sử dụng thiết bị thay đổi giọng nói. Triệu Hùng căn bản không thể nhận ra anh ta là Dương Hưng.
Dương Hưng nhìn chằm chằm Triệu Hùng, lạnh lùng nói: "Họ Triệu, tôi nghe nói anh lái xe cho Trần Thiên Trung, chỉ là dùng ông ta để che đậy thân phận thật sự."
Sau khi nghe được những lời của Dương Hưng, trong nội tâm Triệu Hùng thầm nói "không xong!", có vẻ như người bên kia thực sự biết anh là con cháu của "năm gia tộc lớn."
Nhưng những lời tiếp theo của Dương Hưng đã khiến Triệu Hùng thay đổi quan điểm này.
“Anh rốt cuộc đang muốn nói gì vậy?” Triệu Hùng cố gắng giảm bớt căng thẳng, ánh mắt bình tĩnh nhìn về Đao Tu La hỏi.
"Họ Triệu kia, người khác không biết rõ lai lịch của anh, tôi là rất biết rõ. Bề ngoài, anh là tài xế của Trần Thiên Trung, người giàu nhất Hải Phòng, trên thực tế là toàn bộ Tập đoàn Hùng Quang ở ba tỉnh của Đông Bắc thuộc sở hữu của anh. Tài sản của tập đoàn Hùng Quang cộng lại gần bảy mươi nghìn tỷ, tôi muốn anh chuyển khoảng cho tôi 3500 tỷ thôi. Nếu không, tôi sẽ giết tên nhóc này." Dương Hưng chỉ vào Thẩm Văn Hải trên xà thép.
Triệu Hùng nghe Đao Tu La nói hắn ta muốn 3500 tỷ, muốn anh chuyển khoản 3500 tỷ cho anh ta.
Nói như vậy, rõ ràng là vì tiền, mà không phải hướng về thân phận con cháu "năm gia tộc lớn” của anh.
Chỉ cần không phải để thân phận "năm gia tộc lớn" đến đuổi giết anh, chuyện này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ít nhất thì không cần phải lo lắng, vợ anh là Lý Thanh Tịnh và con gái Dao Châu vẫn sẽ an toàn.
Triệu Hùng cố ý làm ra vẻ rất khó khăn, cau mày nói với Đao Tu La: "3500 tỷ sao? Khẩu vị của anh thật sự không nhỏ. Anh cũng biết chúng tôi làm trong xí nghiệp, giá trị thị trường xí nghiệp là mấy nghìn tỷ, vốn lưu động có bao nhiêu. Điều đó hoàn toàn không phải một việc. Khoản chi tiêu của công ty trên sổ sách tối đa là bảy trăm đến một nghìn tỷ, nên tôi không thể huy động 3500 tỷ cho anh trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được.”
Dương Hưng khịt mũi nói: "Hừ! Đó là việc của anh. Nếu tôi không thấy 3500 tỷ, anh cứ ở đó chờ đến lúc nhặt xác cho tên nhóc Thẩm Văn Hải này đi."
"Chờ đã, lúc trước không phải nói 350 triệu thôi sao? 350 triệu, tôi liền có người chuyển cho anh. Nếu là 3500 triệu, tôi cần có thời gian."
“Bao lâu?” Đao Tu La hỏi Triệu Hùng.
"Trong vòng ba ngày!"
Dương Hưng trước đây là chủ tịch của "Tập đoàn Hoài An", anh ta đương nhiên hiểu rõ hoạt động của công ty.
Mặc dù Tập Đoàn Hùng Quang là một công ty lớn ở Hải Phòng, họ đã đầu tư vào các doanh nghiệp thực tế trong sáu tháng qua. Anh thực sự không chắc tài khoản trên sổ sách của "Tập đoàn Hùng Quang" là bao nhiêu. Tuy nhiên, về quy mô, một công ty lớn như "Tập đoàn Hùng Quang" phải có ít nhất một phần tư đến một phần năm giá trị vốn hóa thị trường về tài khoản, nghĩa là công ty phải có mười bốn đến mười bảy nghìn tỷ trên sổ sách. Cho nên, 3500 tỷ không phải là quá nhiều đối với Triệu Hùng.
Từ khi Dương Hưng hét 3500 tỷ cho Triệu Hùng, anh ta tự tin rằng Triệu Hùng có thể tiêu nhiều tiền như vậy.
Lúc này, Dương Hưng lỗ tai chuyển động. Anh ta nhìn về phía cửa nhà kho và hét lên: "Ai?"
Chỉ nhìn thấy Trần Văn Sơn từ cửa bước vào.
Khi Đao Tu La phát hiện ra người đi vào là Trần Văn Sơn, kẻ đứng thứ chín trong danh sách Thiên Bảng, hắn ta trừng mắt nhìn Triệu Hùng và nói: "Tôi đã cảnh cáo anh trước đây, nói anh không được mang theo người khác. Anh không sợ tôi giết đứa trẻ này sao?"
Thẩm Văn Hải treo trên đầu Đao Tu La cách đó không xa, Đao Tu La chắc chắn sẽ giết Thẩm Văn Hải trước khi bị tấn công. Hơn nữa, anh ta là võ công đứng trong danh sách top năm mươi Thiên Bảng, cho nên đương nhiên không sợ Triệu Hùng và Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn chậm rãi đi về phía Triệu Hùng và Đao Tu La, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, đối với Đao Tu La nói: "Tôi tự mình tới đây! Anh có thể giết đứa nhỏ Thẩm Văn Hải này, nhưng tôi cam đoan sẽ không để cho anh nguyên vẹn rời đi."
Tuy rằng Trần Văn Sơn bị thương, nhưng tuyệt kỹ của anh ta là "Lôi kiếm phi đao", Dương Hưng đương nhiên biết Trần Văn Sơn uy lực như thế nào.
Dương Hưng hối hận vì đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giết Trần Văn Sơn ở tỉnh Thanh Hóa. Hắn ta nhìn Trần Văn Sơn một cái cười nhạo nói: "Anh đã bại trận, còn dám đánh thêm lần nữa sao?"
Trần Văn Sơn nhìn chằm chằm Dương Hưng, lạnh lùng nói: "Anh là ai? Tại sao không dùng mặt thật lộ diện?"
“Trần Văn Sơn, lần trước ở tỉnh Thanh Hóa để cho anh may mắn thoát thân, lần này do anh chủ động đưa ngươi tới cửa, vậy hãy để cho tôi tiễn anh xuống địa ngục.”
Dương Hưng nói xong kêu lên một tiếng: “Tất cả đều đi ra ngoài!"
Nhìn thấy một cặp đàn ông trung niên với trang phục kỳ lạ với chiều cao khác nhau lập tức bước ra ngoài trước.
Một người lớn lên trông giống như một quả bí lùn, một người khác cao như một cây gậy trúc. Sau đó, một người phụ nữ mặc áo khoác hào hoa và một người đàn ông trang điểm như chú hề lần lượt nhảy ra ngoài.
Nhìn thấy một trận cường đại như vậy, Triệu Hùng trong lòng chấn động!
Chỉ nghe Trần Văn Sơn cười lạnh nói: "Với Đao Tu La, tổng cộng xuất ba cao thủ ở Thiên Bảng, hai cao thủ Địa Bảng. Các người chỉ bắt cóc một đứa trẻ mà đòi tiền chuộc 3500 tỷ. Chỉ sợ rằng mọi việc sẽ không đơn giản như vậy?"
Triệu Hùng biết rằng "Tiểu Xú" và "Phong Y Nữ" đều là những tuyển thủ hàng đầu của Địa Bảng. Không nghĩ tới Ải Đông Qua còn có Sấu Trúc Cán lại là người ở Thiên Bảng.
Sự kết hợp nghịch thiên này, huống chi là tỉnh Thanh Hóa, là bất khả chiến bại ngay cả trong toàn bộ tỉnh Hà Nam hoặc là ba tỉnh Đông Bắc, đều là Vô Địch. Đằng này, ngoài “Thánh đàn” của tỉnh Thanh Hóa còn có những cao thủ khác.
Sức mạnh của “Thánh Đàn” này thực sự không thể xem thường!
Công bằng mà nói, các "thánh điện" đứng đầu là "Đao Tu La" đã đến để trừng phạt thân phận năm gia tộc lớn quý tộc của Triệu Hùng. Nhưng đối với một trận chiến lớn như vậy, chỉ cần bắt được Thẩm Văn Hải để đòi tiền chuộc thân, có gi3t chết Triệu Hùng cũng không tin.
Tất nhiên, mục đích thực sự của việc Dương Hưng phái người đến bắt cóc Thẩm Văn Hải là muốn dùng cậu bé làm mồi nhử Triệu Hùng và giết Triệu Hùng.
Kể từ khi Dương Hưng nhìn thấy Dương Lam lần đầu tiên, anh ta đã tin rằng cô ta là vợ của anh ta. Vì vậy, Dương Hưng luôn lấy đây làm khẩu hiệu, không ngừng nỗ lực để khiến bản thân trở nên nổi bật.
Anh ta chăm chỉ luyện tập võ thuật, quản lý công ty cẩn thận, gây dựng "Tập đoàn Hoài An" thành công ty lớn nhất tỉnh Thanh Hóa.
Khi Dương Hưng cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể xứng với Dương Lam. Nhưng khi Triệu Hùng xuất hiện trước mặt Dương Lam, Dương Hưng biết rằng Triệu Hùng là tình địch thực sự của mình.
Bởi vì, trong mắt Dương Lam chỉ có Triệu Hùng, mà không có Dương Hưng anh ta!