Trong sân của một tòa nhà với những bức tường gạch đỏ trông hoàn toàn lạc lõng giữa những tòa nhà thương mại được bao quanh bởi những tòa cao tầng. Nhưng không ai dám xem thường nơi này, bởi vì nó là hội quán của Thương hội thành phố Hải Phòng.
Ở đây, nó không bao giờ được mở cửa với thế giới bên ngoài. Chỉ khi là các thành viên của Thương hội mới đủ điều kiện tham gia “Thương hội thành phố Hải Phòng”.
Với sự tài trợ của “Tập đoàn Thiên Vương”, nhà họ Hà mới có thể sánh ngang với tập đoàn Hùng Quang. Vì vậy, mặc dù nhà họ Hà bị Trần Thiên Trung đuổi ra khỏi “Thương hội thành phố Hải Phòng”, nhưng không ai trong đây dám xúc phạm nhà họ Hà.
Mười giờ sáng, người của Thương hội lần lượt đến. Chỉ còn thiếu đại diện của “Tập đoàn Hùng Quang”!
Thương hội thành phố Hải Phòng, do Trần Thiên Trung là chủ tịch.
Sau khi Trần Thiên Trung thăng chức cho bố của Vân Nhã, Vân Đức Trung và bố của Thẩm Minh, Thẩm Tường Thiên, làm phó chủ tịch.
Sau khi mọi người đến nơi, đều không khỏi xì xào bàn tán.
Người khởi xướng Thương hội này là do nhà họ Hà, một người ngoài của Thương hội khởi xướng, nhưng đến nay, người họ Hà đó vẫn chưa xuất hiện.
Một số người hỏi Vân Đức Trung và Thẩm Tường Thiên mục đích đến Thương hội của nhà họ Hà là gì.
Cả Vân Đức Trung và Thẩm Tường Thiên đều giống như vị sư già, đang nhắm mắt ngồi đó, mặc kệ những người bên cạnh không ngừng hỏi han.
Lúc này, có người hét lên: “Nhà họ Hà đến rồi!”
Hà Thịnh Kha và Hà Quý Nam hai cha con mỗi người một bên trái phải tháp tùng cho ông cụ nhà họ Hà, Hà Quy Chính đang chậm rãi bước về phía Thương hội. Tiếp theo là Lê Mai, A Đại và Độc Nhãn.
Ông cụ nhà họ Hà đã đi lại được mạnh mẽ, già đi trông thấy. Chỉ là, ngoại hình không chịu nổi sự bào mòn của năm tháng, trên khuôn mặt hiện rõ nếp nhăn.
Anh cả Hà là người của giới kinh doanh trong thành phố Hải Phòng. Trong quá khứ, nhà họ Hà là nhà giàu nhất thành phố Hải Phòng, mãi sau này khi Trần Thiên Trung đến với “tập đoàn Khải Thời” thì mới có thể bóp ch3t ông cụ Hà rời khỏi ngôi vị người giàu nhất thành phố.
Nhiều người trong số những người đang có mặt ở đây đều là những người đã ở Thương hội thành phố Hải Phòng lâu năm, họ cũng đã tự mình đến tham dự tang lễ của ông cụ Hà. Bây giờ, ông cụ Hà lại đột nhiên xuất hiện thật khiến nhiều người chết lặng, ngỡ như gặp ma giữa thanh thiên bạch nhật.
Ông Hà vừa bước vào cửa Thương Hội, ông ta mỉm cười chào mọi người: “Mọi người, đã lâu không gặp!”
Vẫn là giọng nói quen thuộc cũng bóng dáng quen thuộc. Nhưng người này rõ ràng đã chết vài năm trước.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong Thương hội đều kinh hãi, ngay cả Vân Đức Trung và Thẩm Tường Thiên cũng không ngờ rằng ông cụ nhà họ Hà sẽ sống lại.
Thẩm Tường Thiên kinh ngạc đứng lên, chỉ vào ông cụ Hà nói: “Hà Quy Chính, ông… ông…”
“Thẩm Tường Thiên, ông muốn hỏi tôi đã chết đi sống lại như thế nào đúng không?” Hà Quy Chính nói với Thẩm Tường Thiên.
Thẩm Tường Thiên ngây ngốc gật đầu.
Hà Quy Chính ngồi xuống ghế chỉ tịch Thương hội cười nói: “Đúng là mấy năm trước tôi lừa dối mọi người rằng mình đã chết. Tuy nhiên, tất cả những chuyện này đều là do Trần Thiên Trung.”
Trong Thương hội đang yên lặng như thể chiếc kim đâm thủng lớp bảo vệ.
Lê Mai trong Thương hội đều nhìn quanh, đi dọc đường đi, nhưng không tìm thấy Triệu Hùng. Nếu như Triệu Hùng chưa chết thì Trần Thiên Trung có lẽ cũng chưa chết.
Nghĩ đến điều này khiến Lê Mai rùng mình!
Cỏ vẻ như nhà họ Hà đang làm chủ tình hình, nhưng trên thực tế người thực sự đang kiểm soát tình hình vẫn là Trần Thiện Trung.
Nghĩ đến điều này khiến Lê Mai rùng mình!
Ông cụ nhà họ Hà nói tiếp: “Khi đó, thương hội thành phố Hải Phòng do tôi thành lập. Nhưng Trần Thiên trung, một người người cuộc, đã đến, không chỉ ném tôi ra khỏi chức chủ tịch mà còn thống trị thương hội. Mối hận này nếu không báo thù thì tôi không phải đàn ông, tôi, Hà Quy Chính, đã che giấu cái chết của mình trong nhiều năm chỉ để có thể trả thù Trần Thiên Trung.”
Vân Đức Trung ở một bên lên tiếng nói với Hà Quy Chính: “Hà Quy Chính, ông là người sáng lập thương hội, chúng tôi họ Vân, họ Hán, họ Thẩm và họ Hà đều là đồng sáng lập. Tôi, Vân Đức Trung, không đồng ý với tuyên bố rằng chỉ mình ông sáng lập! Bên cạnh đó, chủ tịch Thương hội phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của các doanh nghiệp thành viên của Thương hội tỉnh và thành phố của chúng ta và ông chỉ biết nhà họ Hà của ông, nhưng chính Trần Thiên Trung là người đã làm cho Thương hội thành phố Hải Phòng của chúng ta ngày càng lớn mạnh hơn! Có địa vị nhất tại thành phố.”
Hà Quy Chính nghe xong, không khỏi chế nhạo vài lần, nhìn Vân Đức Trung nói: “Vân Đức Trung, ông đừng tưởng rằng tôi không biết Trần Thiên Trung đã làm đổ nát nhà họ Hán. Chính vì vậy ông ta dành được dự án thành phố mới của tập đoàn Vân Yên và giao nó cho nhà họ Vân các người. Có lẽ bây giờ ông đang cùng một chiếc thuyền với Trần Thiên Trung nhỉ?”
“Hà Quy Chính, tôi chỉ đang nói về suy nghĩ của mình.” Vân Đức Trung lập luận có lí.
Hà Quy Chính hừ lạnh một tiếng nói: “Hừ! Chỉ là tùy tiện mà suy xét thôi sao?”
“Ba…”
Hà Quy Chính đập mạnh lên bàn hội nghị trước mặt.
Bàn hội nghị này được làm bằng gỗ nguyên khối và dày khoảng 10cm. Hà Quy Chính vỗ xuống liền nghe thấy tiếng “cạch!” bàn hội nghị liền bị xé toạc, vỡ vụn ra một khe hở cỡ đầu ngón tay.
Mọi người đều chết lặng.
Hà Quy Chính đã nhiều tuổi rồi, nhưng chỉ cần một lòng bàn tay liền có thể đấm vỡ một cái bàn rắn chắc, nếu như đánh vào người khác thì người đó sẽ chết như thế nào chứ?
Thương hội này thật sự như Hồng Môn Yến*. Nói cách khác, nhà họ Hà đang hoàn toàn áp đảo.
*Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên.
Hà Quy Chính lạnh lùng đảo mắt, liếc nhìn những người có mặt ở đây, lạnh lùng nói: “Tôi nhận được tin tức Trần Thiên Trung đã chết! Bởi vậy, bây giờ Thương hội thành phố Hải Phòng không có ai lãnh đạo, chính vì vậy nhà họ Hà chúng tooi đương nhiên có tương cách trở lại Thương hội. Và, Hà Quy Chính tôi chỉ đang sắp lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi mà thôi! Hôm nay, Hà Quy Chính tôi nói những lời này, những người họ Hà chúng tôi thì sống và những người phản nghịch họ Hà chúng tôi đều sẽ phải chết. Nếu ai không muốn liên minh với nhà họ Hà chúng tôi thì có thể thoải mái rời khỏi Thương hội. Thương hội thành phố Hải Phòng, nhà họ Hà chúng tôi chính thức tiếp quản.”
Tất cả mọi người trong Thương hội, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, không ai dám nói lời nào!
Có hơn 30 thành viên của Thương hội và một trong số đó là Ngô Thẩm Hiên, người có tính khí tương đối nóng nảy. Nhà họ Ngô, nhận được sự chống đỡ của “tập đoàn Hùng Quang” của Trần Thiên Trung, tất nhiên sẽ nói giúp cho Trần Thiên Trung.
Ngô Thẩm Hiên đứng lên và nói với Hà Quy Chính: “Hà Quy Chính, cuộc bầu cử chủ tịch của Thương hội do hai phó chủ tịch đề cử, đồng thời do tất cả mọi người cùng nhau bỏ phiếu. Sao ông lại nói rằng ông sẽ làm chủ tịch? Hơn nữa, nhà họ Hà các người đã làm gì cho Thương hội? Ngô Thẩm Hiên tôi là người đầu tiên không đồng ý với việc ông sẽ tiếp quản vị trí chủ tịch.”
Khi có Ngô Thẩm Hiên dẫn đầu, một số người ủng hộ Trần Thiên Trung đột nhiên trở nên náo loạn, sau đó hét lên: “Đúng! Hà Quy Chính, ông đã lừa dối chúng tôi rằng mình đã chết và đổ lỗi cho Trần Thiên Trung, một người xảo quyệt và nham hiểm như ông làm chủ tịch Thương hội, tôi Từ Đại Hải cũng không đồng ý!”
Có Từ Đại Hải và Ngô Thẩm Hiên dẫn đầu liền có hơn chục người chống đối theo.
Ông ta sải bước đến chỗ của Ngô Thẩm Hiên, ông ta đi phía sau Ngô Thẩm Hiên và trực tiếp đẩy anh ta lên bàn. Nắm lấy tay Ngô Thẩm Hiên xuống, ông ta lấy dao ra và trực tiếp cắt một ngón tay!
“A!” Ngô Thẩm Hiên hét lên.
Hà Quy Chính cười hỏi: “Hiện tại còn có người chống đối nữa không?”