Lúc đó, Nông Tuyền nghĩ rằng mình nhất định phải chết, cơ thể lạnh như hầm băng, rét run, mấy giây sau thì bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, thấy mình đã được cứu bởi một người tài ba dị sĩ.
Nông Tuyền vẫn nhớ rõ, đó là một hang động đầy “thạch nhũ”.
Người đàn ông cho Nông Tuyền uống nhũ thủy từ “thạch nhũ” tự nhiên, Nông Tuyền mới tỉnh dậy. Tiếp đó, sau khi Nông Tuyền hồi phục sức lực, ông ấy đã đuổi Nông Tuyền ra khỏi hang.
Nông Tuyền đã cúi đầu lạy ân nhân cứu mạng ba lần trước khi từ biệt. Từ đó, Nông Tuyền thấy mình đặc biệt thích ăn một số thứ có độc.
Ví dụ như rắn, rết, bọ cạp, nhện.
Cậu đã từng bí mật ăn sống những thứ này. Sau đó Triệu Hùng mới biết chuyện và tra hỏi chuyện gì xảy ra, Triệu Hùng mới biết chắc có liên quan đến rắn mào gà.
Triệu Hùng đã tìm thấy một đầu bếp từ tỉnh Quảng Nam, người chuyên chế biến những chất độc này thành nhiều món ăn khác nhau. Trong số đó, chiên xào là chủ yếu.
Nông Tuyền dần dần thoát khỏi tình thế khó khăn khi ăn sống những độc vật này, và sau đó cậu có thể không ăn những chất độc này trong một năm. Chỉ là khi ăn thức ăn, Nông Tuyền mới bộc lộ bản chất thích ăn độc vật.
Hà Quy Chính không biết gì về Nông Tuyền, sửng sốt khi thấy cậu ấy ăn sống được “độc vật”. Ông ta run rẩy nói: “Tôi, tôi không có thuốc giải.”
“Không có thuốc giải sao?”
Nông Tuyền trợn mắt ngoác mồm, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của ông cụ nhà họ Hà thêm chút sức lực, nghe “răng rắc”, cánh tay của ông cụ nhà họ Hà liền bị Nông Tuyền vặn gãy.
“Bố!”
Hà Thịnh Kha lao tới Nông Tuyền, bị Nông Tuyền đá một cước văng vào góc tường, đầu bị nứt vỡ chảy máu, từ từ ngã xuống đất.
Hà Quý Nam thấy Nông Tuyền đang hành hạ ông lão, vừa định gọi cảnh sát.
Bát!
Triệu Hùng tát vào điện thoại di động của Hà Quý Nam.
“Cậu chủ Hà! Bây giờ đâu phải mời họp thương hội đâu, ông gọi điện thoại làm gì?” Triệu Hùng đứng đắn.
“Hừ, Triệu Hùng, tôi liều mạng với anh!”
Hà Quý Nam đi tới chỗ Triệu Hùng.
Triệu Hùng túm tóc Hà Quý Nam, nâng đầu gối lên, tung vào mặt của Hà Quý Nam, nhất thời đánh Hà Quý Nam chảy máu mũi.
“Triệu Hùng, anh nếu có gan thì giết tôi đi. Hễ Hà Quý Nam tôi còn một hơi thở, tôi nhất định sẽ tự tay gi3t chết anh.” Triệu Hùng đấm vào bụng Hà Quý Nam, Hà Quý Nam giống như con tôm luộc cong lưng, vẻ mặt thống khổ ngã xuống đất. Triệu Hùng phun nước bọt “phụt” vào Hà Quý Nam, lạnh lùng nói: “Giết anh, chỉ làm bẩn tay tôi mà thôi, nếu không phải tôi và ông Thiên Trung từ lâu đề phòng, hiện tại người nhà họ Hà các người đã là vong hồn rồi. Ông nội của anh cách đây vài năm làm ăn phạm pháp, còn bố anh là tội phạm truy nã. Họ có pháp luật xét xử. Còn anh, ngoại trừ thích giả tạo, anh chưa làm điều gì quá đáng. Biến đi! Nếu không, tôi để Nông Tuyền tháo dỡ từng bộ phận trên cơ thể của ông nội anh, sau đó bắt đầu tháo của anh.”
“A a a a a!”
Ông cụ nhà họ Hà Lại một tiếng kêu thảm thiết nữa.
Hà Quý Nam tê cả da đầu, nhưng tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Nông Tuyền, trong lòng thực sự sợ hãi, Nông Tuyền sẽ dùng cách tương tự để đối phó chính mình.
“Triệu Hùng, tôi sẽ không tha cho anh.”
Hà Quý Nam tàn nhẫn hét một câu, liếc nhìn ông cụ nhà họ Hà và Hà Thịnh Kha đang bất tỉnh, nhanh chóng chạy ra khỏi thương hội.
Trần Thiên Trung nhìn Triệu Hùng, hỏi: “Cứ thả hắn đi vậy sao? Cần phải biết rằng cỏ không diệt tận gốc, xuân đến lại sinh sôi.”
Triệu Hùng cười tự tin: “Nhà họ Hà xong rồi, một Hà Quý Nam không thể làm nên chuyện.”
Trần Thiên Trung gật đầu, anh cũng đồng ý với quan điểm của Triệu Hùng.
Triệu Hùng thấy Nông Tuyền đã phế võ công của Hà Quy Chính xong, còn ông cụ nhà họ Hà thì sắp chết vì bị Nông Tuyền tra tấn, cho nên để cậu ấy dừng tay.
Trong mắt Nông Tuyền chỉ có bạn và thù. Vì vậy, cậu ra tay với ông cụ nhà họ Hà không có lưu tình.
Lúc này Hồ Dân thì thầm vào tai Trần Thiên Trung vài câu.
Trần Thiên Trung kêu một tiếng “Ồ” nhướng mày nói với Triệu Hùng: “Cục trưởng Đinh đến rồi!”
Chỉ thấy Đinh Kiến Lâm đang vội vàng tiến đến thương hội cùng với một vài cảnh sát.
Trần Thiên Trung vội vàng chào hỏi.
Đinh Kiến Lâm khi nhìn thấy Trần Thiên Trung, lo lắng hỏi: “Ông Thiên Trung, có phải người của ông báo manh mối tội phạm truy nã không?”
Trần Thiên Trung chỉ vào A Đại cùng tên một mắt trên mặt đất nói: “Cục trưởng Đinh, anh nhận ra hai người này không?”
Đinh Kiến Lâm đi về phía A Đại và Độc Nhãn, vừa nhìn thấy hai tên đó, không khỏi hừ lạnh nói: “Phùng A Đại, Lục Bang! Ta tìm các ngươi lâu lắm rồi, thì ra là trốn ở nhà họ Hà.” Nói xong hạ lệnh: “Mang hai tên tội phạm bị truy nã này về đồn!”
“Vâng!”
Hai tên cảnh sát đến còng tay Phùng A Đại và Lục Bang.
Đinh Kiến Lâm liếc nhìn ông cụ nhà họ Hà cách đó không xa, nhìn thấy ông cụ nhà họ Hà vẻ mặt đau đớn, sắp chết. Đi tới trước mặt Hà Quy Chính, cau mày hỏi: “Hà Quy Chính, ông đang chơi trò gì vậy? Ban đầu là giả chết, hiện tại giả bị thương hả?”
“Ta…”
Khi ông cụ nhà họ Hà định nói, chợt nghe Trần Thiên Trung nói: “Cục trưởng Đinh, Hà Quy Chính già rồi, vừa rồi định tấn công tôi nên bị cận vệ của tôi làm bị thương.”
“Ồ! Ông ta là trừng phạt đúng tội. Người đâu, dẫn cả Hà Quy Chính và Hà Thịnh Kha đi!”
Hai người lại đi tới, một người còng tay Hà Quy Chính, một người còng tay Hà Thịnh Kha.
Hà Thịnh Kha tỉnh dậy, thấy mình bị cảnh sát còng tay, liền hét lên với Đinh Kiến Lâm: “Tôi muốn tìm luật sư của tôi!”
“Tìm luật sư, đợi sau khi thẩm vấn rồi nói! Mang đi.” Đinh Kiến Lâm trầm giọng nói: “Dám bao che tội phạm truy nã, còn đòi thuê luật sư. Hừ hừ! Đừng tưởng rằng có tiền, là có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật như thế chứ?”
Đinh Kiến Lâm quay đầu nói với Trần Thiên Trung: “Ông Thiên Trung, tôi muốn nhanh chóng trở lại đồn cảnh sát để xử lý nhà họ Hà và tên tội phạm đang bị truy nã. Sau này sẽ đến cảm ơn ông một lần nữa.”
Trần Thiên Trung cười nói: “Cục trưởng Đinh, báo cáo kẻ xấu là nghĩa vụ của mỗi người dân. Đừng cảm ơn tôi, các anh ở đây để bảo hộ bình an một vùng. Tôi quyết định tặng hai mươi chiếc xe cảnh sát cho đội cảnh sát, hỗ trợ các hành động chính nghĩa của các anh.”
Đinh Kiến Lâm vui mừng khôn xiết, nắm chặt tay Trần Thiên Trung cười nói: “Ông Thiên Trung, ông là hình mẫu cho doanh nhân. Nếu những doanh nhân khác ai cũng như ông thì tốt quá!”
Đinh Kiến Lâm và Trần Thiên Trung chào hỏi một hồi rồi rời đi.
Sau khi Trần Thiên Trung bước đến ghế hội trưởng và ngồi xuống, ông ta nhìn quanh những người có mặt và mỉm cười: “Các vị, mọi người đều bị sợ hãi rồi! Hà Quy Chính đã lừa chết còn mưu đồ gây rối, luôn ôm mối hận với Trần Thiên Trung tôi, đã bị công an bắt đi coi như đáng tội. Nhưng dù sao thì Trần Thiên Trung tôi đã lớn tuổi, lực bất tòng tâm trong sự phát triển của thương hội nên tôi ủng hộ việc bầu lại chức hội trưởng thương hội.”