Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Trác Kỳ rời đi với bóng lưng phách lối, Niếp Cửu Long hận không thể kêu vệ sĩ trong nhà đến đánh anh ta một trận.

Đây là tới nhà họ Niếp bọn họ để nói chuyện hợp tác sao?

Rõ ràng là tới khoe khoang với ông ta!

Còn bảo bản thân mình buổi tối đi cầu xin anh ta, còn bắt bản thân mình đưa con gái đến ngủ lại tại khách sạn của Trác Kỳ.

Niếp Cửu Long tức giận đến mức cầm lấy một tách trà rỗng trên bàn, trực tiếp ném thẳng vỡ tan dưới đất. 

Sau đó nghe tiếng “Rắc Rắc” một tiếng, tách trà lập tức vỡ ra.

Niếp Cửu Long ông ta là nhà giàu nhất ở tỉnh Sơn Lâm, khi nào lại gặp phải loại nhục nhã này chứ.

Đầu tiên là bị thuộc hạ của Triệu Hùng nhiều lần buộc ông phải đầu hàng, bây giờ lại đến Trác Kỳ.

Thế nhưng, Niếp Cửu Long đã sớm nghe qua nhà họ Lưu ở Nha Trang.

Thực lực nhà họ Lưu ở Nha Trang tuyệt đối không bằng nhà giàu nhất Mã Thời Sinh ở Hải Nam. Chủ nhà còn chưa xuất hiện vậy mà một tên Trác Kỳ nho nhỏ cũng dám lộn xộn với Niếp Cửu Long như vậy.

Bảo ông ta đưa con gái mình đến khách sạn của hắn rồi ở lại sao, tôi nhổ vào!

Sau khi Niếp Cửu Long đập bể cái tách, ưu tư vẫn chưa hoàn toàn phát tiết, ở trong phòng lộn xộn mắng một trận mới có thể tiêu bớt tức giận trong lòng.

Lúc ăn cơm tối, Niếp Cửu Long cố ý dặn dò với con gái Niếp Ngọc Hân, nói: "Ngọc Hân, mấy ngày nay con bớt ra bớt một chút đi."

Niếp Ngọc Hân mới từ Hải Phòng trở về, đang chuẩn bị tìm một ít bạn bè tụ tập, đi sàn biểu diễn tối Happy. Vừa nghe thấy bố Niếp Cửu Long không cho cô ra cửa, mất hứng vểnh miệng nói: "Bố, tại sao vậy?"

Niếp Cửu Long trừng mắt, tức giận nói với con gái: "Không cho con ra khỏi cửa là không cho con ra khỏi cửa, lấy đâu ra nhiều tại sao như vậy?"

Niếp Cửu Long là lo lắng Trác Kỳ sẽ gây bất lợi chocon gái Niếp Ngọc Hân. Dù sao, lúc Trác Kỳ rời đi đã tuyên bố bảo bản thân mình đưa con gái ở lại khách sạn của anh ta.

Không cần nghĩ cũng biết, Trác Kỳ sẽ làm gì con gái Niếp Ngọc Hân.

Niếp Ngọc Hân không dám chống đối Niếp Cửu Long, mặt đầy hậm hực, vẻ mặt không vui vẻ gì, nói: "Vậy phải bao lâu?"

"Cho đến khi nào bố cho phép con ra cửa mới thôi." Niếp Cửu Long nói.

"Bố, cái này có khác gì giam lỏng đâu, tại sao bố phải làm như vậy?"

"Làm gì có nhiều tại sao như vậy? Con cứ làm theo là được." Niếp Cửu Long kêu quản gia đến, căn dặn ông ta phân phó vệ sĩ cho nhà họ Niếp, không được để cho Niếp Ngọc Hân ra khỏi cửa.

Thấy bố Niếp Cửu Long đã ra mệnh lệnh, Niếp Ngọc Hân nào còn khẩu vị ăn cơm nữa. Đẩy bát đũa đến trước mặt, nói: "Con ăn no, về phòng trước đây."

Niếp Ngọc Hân mới vừa rời đi đã nghe thấy "Ừng ực!" Một tiếng, Niếp Cửu Long đột nhiên ngã quỵ trên đất.

Vợ của Niếp Cửu Long, vội vàng đỡ Niếp Cửu Long, gấp giọng nói: Ông Niếp! Ông Niếp! Ông bị gì thế này?"

Niếp Ngọc Hân cũng sợ hãi, sau khi bình tĩnh lại mới hét lên với quản gia: "Còn đứng ngây ở đó làm gì? Mau kêu người đưa bố tôi đi bệnh viện."

Quản gia "Được!" một tiếng, vội vã ra cửa, kêu hai người vệ sĩ đi vào.

Một người trong đó cõng Niếp Cửu Long lên xe, người của nhà họ Niếp vội vã mang Niếp Cửu Long chạy tới bệnh viện.

Cho đến đèn của phòng giải phẫu tắt, một vị bác dĩ mặc áo khoác dài màu trắng đi ra từ trong phòng cấp cứu.

Niếp Ngọc Hân vội vàng nghênh đón, hỏi bác sĩ: "Khoa trưởng Hạ, bố tôi ông ấy như thế nào rồi?"

Người được kêu là bác sĩ khoa trưởng Hạ, tháo xuống khẩu trang ở trên mặt, mặt đầy biểu cảm phức tạp, lắc đầu nói: "Tôi hành nghề chữa bệnh được mấy chục năm rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa gặp qua bệnh lạ như vậy lần nào. Các bộ phận trong thân thể của ông Niếp đều rất bình thường, thế nhưng hơi thở lại mong manh, lục phủ ngũ tạng giống như là bị trúng độc vậy, mấu chốt là loại độc này đã xâm nhập vào tim, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào."

"Sao!" Sau khi Niếp Ngọc Hân nghe thấy mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Vợ của Niếp Cửu Long sau khi nghe được thì huyết áp tăng lên cao, thân thể đong đưa lắc lư mấy cái.

"Mẹ! Mẹ không sao chứ chứ?"

"Không sao cả! Đỡ mẹ đến ghế nghỉ ngơi một chút." Mẹ Niếp nói.

Niếp Ngọc Hân đỡ mẹ ngồi vào trên ghế.

Rất nhanh, Niếp Cửu Long đã được người từ phòng cấp cứu trong đẩy ra ngoài.

Nếu như Niếp Cửu Long chết, vậy thì nhà họ Niếp cũng coi như là xong. Cho nên Niếp Ngọc Hân rất lo lắng bố Niếp Cửu Long sẽ gặp nguy hiểm.

"Bố!" Niếp Ngọc Hân muốn khóc, nhưng không khóc nổi.

Niếp Cửu Long hỏi bác sĩ Hạ đang mặc áo chàng trắng: "Bác sĩ Hạ, bác sĩ nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi bị bệnh gì?"

Niếp Cửu Long cảm giác trong cơ thể giống như côn trùng độc gặm nhấm trong người, cơ thể hết sức khó chịu.

Bác sĩ Hạ và Niếp Ngọc Hân cùng nhìn nhau.

"Nói!" Niếp Cửu Long tức giận quát lên.

Vì vậy, hạ bác sĩ đem bệnh tình của Niếp Cửu Long kể với ông ta. Nói bệnh tình của ông ta hết sức kỳ hoặc, bản thân mình hành nghề chữa bệnh mấy chục năm rồi nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua bệnh nào kì lạ như vậy.

Bác sĩ Hạ nói xong, thở dài, nói: "Chủ tịch Niếp, thứ cho tôi học y không kĩ càng, quả thực xem được ông đang bị bệnh gì. Sinh mạng của ông đang gặp nguy hiểm một sớm một chiều, nên bắt tay vào chuẩn bị hậu sự đi."

Nghe "Bác sĩ Hạ" nói, nhà họ Niếp rơi vào không khí bi ai

Niếp Cửu Long chợt nhớ tới, lúc Trác Kỳ rời đi có nói với mình.

Lúc Trác Kỳ rời đi, nói với Niếp Cửu Long, buổi tối ông ta đi đến khách sạn tìm anh ta, hơn nữa bảo Niếp Cửu Long mang con gái Niếp Ngọc Hân cùng đi.

Nghĩ tới đây, Niếp Cửu Long nói với con gái Niếp Ngọc Hân: "Ngọc Hân, con mau dẫn bố đi khách sạn Song Vân. Đúng, là khách sạn Song Vân. Mau!"

"Bố, bệnh của bố đã đến thời kỳ cuối rồi, còn đi khách sạn Song Vân làm gì?" Niếp Ngọc Hân không hiểu hỏi.

"Để bảo con đi thì đi ngay đi!" Niếp Cửu Long trừng hai mắt nói. Chẳng qua là thân thể trở nên yếu ớt, giọng đã không còn nghiêm nghị mười phần như trước nữa.

"Những người khác không được phép đi theo!" Niếp Cửu Long ra lệnh cho những người khác của nhà họ Niếp.

Bất đắc dĩ, Niếp Ngọc Hân chỉ có thể tuân theo đề nghị của bố Niếp Cửu Long, để cho vệ sĩ giúp bố đi lên xe.

Niếp Ngọc Hân tự mình lái xe, lái về phía khách sạn Song Vân ở thành phố Vân Sơn.

"Khách sạn Song Vân" ở thành phố Vân Sơn, là khách sạn nổi tiếng năm sao cao cấp nhất thành phố Vân Sơn.

Khiến cho Niếp Ngọc Hân khiếp sợ là khi bố Niếp Cửu Long đến khách sạn lại có thể xuống đất đi bộ.

Cả người Niếp Cửu Long xuất ra mồ hôi lạnh, cảm giác giống như là đi một lượt từ quỷ môn quan về vậy, thế nhưng là trong cơ thể thật sự vẫn giống như có côn trùng gậm nhắm bản thân mình.

"Bố, bố khỏe không?" Niếp Ngọc Hân thấy bố Niếp Cửu Long tự mình đi từ trong xe ra, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Niếp Cửu Long trầm mặt nói: "Nhanh đi tra một chút, có một vị tên Trác Kỳ đang ở phòng nào?"

"Được, để con đi."

Niếp Ngọc Hân vội vội vàng vàng đi vào khách sạn, cũng không lâu đã vòng ra ngoài, nói với Niếp Cửu Long: "Bố, đã tra được rồi. Ở phòng tổng thống số 1808!"

Lấy năng lực của "nhà họ Niếp" ở thành phố Vân Sơn, muốn tra một người ở trong khách sạn, thật sự là quá dễ dàng.

Niếp Cửu Long nhìn con gái Niếp Ngọc Hân một cái, thở dài, nói: "Ngọc Hân, con và bố cùng đi đến phòng tổng thống sô 1808, tìm anhTrác này."

"Bố, anh Trác này là ai?" Niếp Ngọc Hân tò mò hỏi.

"Con gặp thì sẽ biết thôi!" Niếp Cửu Long thở dài, nói: "Đi thôi!"

Sau khi hai người lên lầu thì Niếp Ngọc Hân gõ cửa phòng.

Rất nhanh, cửa phòng mở ra, Trác Kỳ xuất hiện ở cửa phòng.

Niếp Ngọc Hân vừa thấy được Trác Kỳ, mắt của cô ấy nhát thời mang hoa đào, tâm hồn thiếu nữ đập bịch bịch.

Trác Kỳ mang phong thái hiên ngang, vóc người có tỷ lệ hoàn mỹ, đơn giản là một người đẹp trai thực sự ngoài đời. Không nghĩ tới người mà bố muốn gặp lại có thể đẹp trai như vậy!

Ngay lúc mà Niếp Ngọc Hân ngẩn người ra thì liền nghe được "Ầm!" một tiếng, Niếp Cửu Long quỳ xuống trước mặt Trác Kỳ.

Chuyện này đột nhiên xảy ra một cách bất ngờ, trong nháy mắt khiến cho Niếp Ngọc Hân không hiểu gì cả.

Sau đó nghe Trác Kỳ cười lạnh nói: "Chủ tịch Niếp, tôi đã nói ông sẽ mang con gái đến tìm tôi mà..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK