“Cô Kim Châu có ở nhà không?” Triệu Hùng hỏi Hoa Di.
“Có! Để em đưa anh đi.”
Hoa Di đứng dậy, đưa Triệu Hùng vào trong nhà.
Kim Châu biết Triệu Hùng dạo gần đây đang bận lo cho hôn lễ nên đã không làm phiền anh.
Có điều, thời gian trôi qua cũng lâu lắm rồi, cô ấy không thể ở lại thêm được nữa.
Cô ấy theo Triệu Hùng từ Thung lũng Dược Vương tới đây là bởi vì muốn điều tra nguồn gốc của “Tiêu Độc”, xem xem có phải là do em gái Ngân Châu làm ra hay không rồi muốn đem em gái Ngân Châu trở về.
Sau khi gặp được cô Kim Châu, Triệu Hùng nói một tiếng xin lỗi với Kim Châu: “Xin lỗi, cô Kim Châu, dạo gần đây tôi đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ nên không có thời gian gặp cô.”
“Không sao đâu! Tôi biết ngày nào anh cũng rất bận mà.” Kim Châu bình tĩnh nói. “Đúng rồi, không phải anh nói Tiêu Độc có nguồn gốc từ nhà họ Lưu ở Nha Trang sao?”
“Đúng vậy! Nhà họ Lưu đã dùng Tiêu Độc để khống chế nhà họ Triệu chúng tôi.”
“Vậy tôi cả ngày ở Hải Phòng suốt cũng không phải là cách. Tôi đang chuẩn bị đích thân đến nhà họ Lưu ở Nha Trang một chuyến!” Kim Châu nói.
“Cái gì? Cô muốn đi đến nhà họ Lưu ở Nha Trang sao?”
Triệu Hùng và Hoa Di nghe xong đều vô cùng kinh ngạc.
Với võ công cao cường như Triệu Hùng cũng không dám xông đến nhà họ Lưu ở Nha Trang.
Nhà họ Lưu ở Nha Trang có thể nói là đại bản doanh của Tây Giao, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nếu như Kim Châu hành động hấp tấp thì nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.
Hoa Di lên tiếng phản đối, nói: “Cô Kim Châu, nhất quyết không thể được. Cô vẫn chưa hiểu rõ được thực lực thực sự của nhà họ Lưu ở Nha Trang, nếu như cô xông đến đó là đang đi vào nơi cực kỳ nguy hiểm. Ngộ nhỡ mất mạng thì thật không đáng.”
“Nhưng nếu tôi ở lại đây thì phải đợi đến bao giờ mọi chuyện mới rõ ràng? Tôi và hai người đến đây là vì muốn điều tra nguồn gốc của Tiêu Độc để đưa em gái Ngân Châu của tôi trở về. Tôi không thể tiếp tục đợi được nữa rồi!”
“Nhưng mà…”
Hoa Di thấy Kim Châu đã quyết như vậy, nên cũng không biết nên nói như thế nào mới được.
Cô ấy nhìn Triệu Hùng ở bên cạnh, muốn để cho Triệu Hùng khuyên nhủ Kim Châu.
Triệu Hùng điềm tĩnh nói với Kim Châu: “Cô Kim Châu, chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng lo lắng nóng lòng của cô. Nhưng mà thực lực của nhà họ Lưu ở Nha Trang không thể đoán trước được, thuộc hạ của bọn họ cũng có rất nhiều người tài giỏi, là một trong những nơi đáng sợ nhất trên thế giới này. Tôi bởi vì cứu người nhà họ Triệu mà nhà họ Lưu một mực phái người đến để đối phó với tôi. Chi bằng cô cứ đợi thêm vài hôm nữa?”
“Tôi không muốn đợi nữa! Tôi muốn đến nhà họ Lưu ở Nha Trang để điều tra đầu đuôi sự việc. Nếu như em gái tôi không ở trong nhà họ Lưu ở Nha Trang thì thôi vậy, còn nếu như nó ở nhà họ Lưu thì tôi nhất định sẽ đem nó về Vân Hương.” Trong ánh mắt của Kim Châu hiện rõ sự cố chấp và kiên định.
Triệu Hùng nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì như thế này đi! Tôi sẽ giúp cô liên hệ với một người, lúc cô đi thì hãy liên lạc với cô ấy. Có thể cô ấy sẽ giúp được gì đó cho cô.” Triệu Hùng liền nghĩ đến Lưu Hải Yến.
Có điều, chuyện này của cô Kim Châu ít nhiều cũng sẽ có chút liên quan đến nhà họ Lưu. không biết Lưu Hải Yến có giúp hay không?
Hoa Di hỏi Triệu Hùng: “Anh muốn liên lạc với Lưu Hải Yến đúng không?”
“Ừm!” Triệu Hùng gật đầu.
Hoa Di nói: “Cô ta tuy rằng xuất thân từ nhà họ Lưu, nhưng em nghĩ với tính cách không a dua nịnh bợ của cô ta, có lẽ sẽ giúp được cho Kim Châu, liên lạc với Hải Yến cũng tốt. Còn hơn là một mình cô Kim Châu không biết gì, vậy anh mau liên lạc với cô ta đi!”
Triệu Hùng lấy điện thoại ra, đi đến một phòng khác rồi bắt đầu gọi cho Lưu Hải Yến.
Sau một lúc, giọng nói của Lưu Hải Yến vang lên trong điện thoại.
“Ô! Triệu Hùng, không ngờ rằng anh lại gọi điện thoại cho tôi cơ đấy? Anh gọi cho tôi có chuyện gì không?” Lưu Hải Yến giọng điệu lạnh lùng, cô ta vẫn còn ghi hận Triệu Hùng luôn không thèm để ý đến cô ta.
“Cái đó, tôi muốn nhờ cô nghe ngóng một người?” Triệu Hùng có chút khó nói.
Nếu như nói rằng người mà Triệu Hùng không muốn nợ ân tình nhất chính là Lưu Hải Yến. nhưng đối với chuyện này của Ngân Châu, Triệu Hùng cũng không thể tìm được người khác, chỉ có thể nhờ Lưu Hải Yến giúp đỡ.
“Anh muốn nghe ngóng ai?” Lưu Hải Yến hỏi.
“Nhà họ Lưu các cô có người phụ nữ nào tên Ngân Châu không?”
“Ngân Châu?” Lưu Hải Yến nghĩ một lát rồi nói: “Tôi không nhớ là có người này. Anh là người đã kết hôn rồi, còn tìm cô Ngân Châu làm cái gì? Có phải là tình cảm nhạt nhòa rồi không?”
“Không phải là tôi tìm cô ấy, là chị của cô ấy muốn tìm cô ấy. Cô chắc chắn nhà họ Lưu không có người tên là Ngân Châu chứ?”
“Dù sao thì tôi không nhớ là có người này.”
Triệu Hùng “ừ” một tiếng rồi nói: “Có điều, có người nói cô Ngân Châu đang ở trong nhà họ Lưu ở Nha Trang của cô. Cô Kim Châu muốn đi tìm em gái của cô ấy, đến lúc đó nhờ cô giúp đỡ cô ấy một chút!”
“Thật là nực cười! Nhà họ Lưu chúng tôi lại không phải là cục cảnh sát. Nếu như muốn tìm người mất tích thì các người đi báo cảnh sát đi chứ? Chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Lưu chúng tôi. Tôi sẽ không giúp chuyện này đâu!” Lưu Hải Yến nói xong liền tức giận cúp máy.
Cô ta tự nói với mình: “Hừ! Cái đồ Triệu Hùng chết tiệt này! Lúc tôi giúp anh, anh không biết cảm ơn tôi. Bây giờ lại nhờ tôi giúp đỡ? Chị tôi bi bố anh đánh cho bị thương thê thảm lắm rồi, còn tưởng là nhà họ Lưu chúng tôi nợ nhà họ Triệu các anh thật à?”
Triệu Hùng thấy Lưu Hải Yến không đồng ý giúp đỡ, sắc mặt liền có chút không đỡ nổi.
Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Triệu Hùng, Hoa Di biết rằng Triệu Hùng đã không thuyết phục được Lưu Hải Yến.
“Sao rồi, Hải Yến không đồng ý sao?” Hoa Di hỏi.
Triệu Hùng gật đầu, thở dài một hơi, nói: “Cô ta không đồng ý cũng có lý, nhà họ Triệu chúng tôi và nhà họ Lưu có quá nhiều tranh chấp. Cô Kim Châu, hay là cô ở lại Hải Phòng đợi thêm một thời gian nữa. Đợi tôi có thời gian, tôi sẽ cùng cô đi đến nhà họ Lưu ở Nha Trang được không?”
“Không cần đâu!” Kim Châu cười, nói: “Anh Hùng, ý tốt của anh tôi xin nhận. Tôi đi Nha Trang không phải là để đánh nhau, mà là để tìm em gái tôi. Tôi không có thù hận gì với nhà họ Lưu cả, bọn họ cũng không thể làm được gì tôi.”
Triệu Hùng thấy Kim Châu đã quyết định như vậy rồi, anh liền nói: “Thôi được rồi! Có điều nếu cô gặp nguy hiểm gì thì hãy nhớ gọi điện thoại cho tôi. Sau khi đến Nha Trang, cô hãy đến công ty của người giàu nhất Nha Trang - Mã Thời Sinh tìm Mã Bá Lộc. Cô cứ nói là tôi bảo cô đến tìm anh ta là được. Mã Bá Lộc sẽ âm thầm giúp đỡ cô.”
“Được, tôi nhớ rồi!” Kim Châu gật gật đầu.
Sau khi trở lại phòng khám, Triệu Hùng và Hoa Di bắt đầu nói chuyện với nhau.
Hoa Di nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, nếu như Kim Châu đến nhà họ Lưu ở Nha Trang, nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Anh có nên phái người âm thầm bảo vệ cô ấy không?”
“Cũng được!” Triệu Hùng gật đầu.
Nếu không phải vì Kim Châu đã giúp đỡ luyện chế ra thuốc giải “Tiêu Độc” thì ngoại trừ Triệu Hùng ra, người nhà họ Triệu cũng gần như bị “Tiêu Độc” tiêu diệt sạch.
Triệu Hùng không phải là người vong ơn bội nghĩa, anh không thể trơ mắt nhìn Kim Châu đến nhà họ Lưu ở Nha Trang tìm cái chết được.
Nhà họ Lưu ở Nha Trang là nơi “địa thế hiểm nguy”, một khi để cho nhà họ Lưu biết được thân phận thực sự của Kim Châu, là Kim Châu đã làm hỏng chuyện tốt của nhà họ Lưu thì Kim Châu nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.
Nghĩ đến đây, Triệu Hùng liền nói: “Vậy để anh phái Tiết Ân đi! Anh ta lạ mặt, bây giờ bệnh tình cũng đã ổn định lại rồi. Để anh ta âm thầm bảo vệ Kim Châu, có chuyện gì thì cũng dễ thông báo cho chúng ta biết.”
Hoa Di cũng cho rằng Tiết Ân là một lựa chọn hợp lý, liền gật đầu nói: “Được! Tiết Ân làm việc rất đáng tin, vậy anh cứ phái anh ta đi đi!”