Sau khi âm thanh chuông điện thoại di động reo vang, Triệu Hùng thấy cô em vợ Lý Diệu Linh gọi điện tới nên thuận tay nhận.
"Diệu Linh, có chuyện gì sao?"
"Anh rể, anh làm gì đó?"
"Đi đón Dao Châu đó! Dao Châui sắp được tan học rồi."
"Vậy anh đón Dao Châu xong thì đến sân vận động ở sau trường học một chuyến, em có việc tìm anh."
Triệu Hùng nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì không thể nói trong điện thoại sao?
"Ôi trời! Anh đừng hỏi nữa, nhớ đén Dao Châu xong thì đến nhanh một chút nhé!" Nói xong, chưa đợi Triệu Hùng đồng ý, Lý Diệu Linh đã vội vàng cúp điện thoại.
Trên cổ Lý Diệu Linh bị đè một con dao sắc bén, người dùng dao ép cô chính là em gái của Hà Qúy Nam, Hà Thanh Vân.
"Hà Thanh Vân, tôi đã làm theo dặn dò của cô gọi anh rể tôi tới, cô có thể thả tôi đi chưa?"
"Thả mày á?" Hà Thanh Vân cười lạnh một tiếng, dùng chuôi dao vỗ vỗ lên chiếc cổ trắng nõn của Lý Diệu Linh, trong mắt lộ vẻ hung ác. Cô ta nói với Lý Diệu Linh: "Anh rể của mày làm hại nhà họ Hà không còn gỉ cả, mày là em vợ của Triệu Hùng, đương nhiên là tao sẽ không bỏ qua cho mày."
"Nhưng vừa rồi cô đã nói, tôi gọi điện bảo anh rể tôi tới thì không liên quan đến tôi nữa."
"Lý Diệu Linh, mày đúng thật là ngây thơ! Mày biết không? Anh tao chết rồi, nhất định là anh rể mày đã giết anh ấy."
Lý Diệu Linh nghe vậy thì giật cả mình, thốt lên hoảng sợ: "Cái gì, Hà Qúy Nam chết rồi?"
"Lý Diệu Linh, đừng đóng kịch nữa, chuyện này chắc chắn là do anh rể mày làm ra.Mày phải ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp với tao giải quyết anh rẻ mày thì tao sẽ thả mày ra. Nếu không, tao sẽ cho mày và anh rể của mày chôn cùng anh trai tao."
Từ sau khi nhà họ Hà xảy ra chuyện, Hà Thanh Vân đã nghỉ học. Suốt ngày cô ta ở cùng với đám lưu manh, quen biết những thanh niên xấu. Sau khi cô ta biết anh trai mình là Hà Qúy Nam chết rồi, tinh thần Hà Thanh Vân suýt chút nữa đã sụp đổ.
Lý Diệu Linh khuyên nhủ Hà Thanh Vân: "Hà Thanh Vân, ông nội và ba cô bởi vì phạm pháp mới vào tù, chuyện này không liên quan đến anh rể tôi đâu."
"Không liên quan? Nếu không phải anh rể mày báo những chuyện này với cảnh sát, thì sao bọn họ lại vào tù?"
"Ôi! Đã ở ven sông sao lại không ướt giày, đây là bọn họ gieo gió gặt bão!"
Sau khi Hà Thanh Vân nghe xong thì đặt dao ở cổ họng của Lý Diệu Linh, lạnh lùng nói: "Mày thử nói thêm một câu nữa xem, tao sẽ rạch mặt của mày."Là phụ nữ ai cũng vô cùng quan tâm đến gương mặt của mình, Lý Diệu Linh bị dọa đến câm như hến, không còn dám nói lung tung nữa.
Sau khi Triệu Hùng đón con gái thì chạy xe thẳng tới trường cấp ba thực nghiệm Hải Phòng.
Cô em vợ Lý Diệu Linh gọi điện thoại cho anh, bảo anh đến sân vận động trường học, không nói chuyện gì cụ thể cả. Cũng không biết con bé này đang giở trò quỷ gì?
Triệu Hùng đã đi đến trường học của Lý Diệu Linh mấy lần, nhân viên bảo vệ của trường học đều nhận ra anh. Lần trước ở trong ban giám hiệu, còn trừng phạt hiệu trưởng trường học Lỗ Kha Vấn một hồi. Ở trường cấp ba thực nghiệm Hải Phòng, đã không phải bí mật gì.
Anh lái xe đi thẳng đến sân vận động trường học, kết quả không thấy được Lý Diệu Linh, mà lại thấy Hà Thanh Vân khoanh tay trước ngược, tóc buộc đuôi ngựa, miệng đang nhai kẹo chewing gum, tóc nhuộm màu vàng óng. Triệu Hùng không nhìn kĩ thì thật đúng là không nhận ra được.
Nhìn thấy Hà Thanh Vân, Triệu Hùng tỏ vẻ kinh ngạc.
Anh đi đến cạnh Hà Thanh Vân rồi dừng lại, chào hỏi nói: "Hà Thanh Vân!"
"Làm gì?" Hà Thanh Vân thổi một chiếc bong bóng, dáng vẻ không thèm để ý.
"Cô thấy Diệu Linh không?" Triệu Hùng hỏi.
"Ừm, có thấy! Cô ta ở trong sân thể dục luyện tập tiết mục rồi, tôi dắt anh đi!"
Triệu Hùng nói với Hà Thanh Vân: "Cảm ơn!"
Anh cảm thấy hôm nay Hà Thanh Vân rất kì lạ, mình làm nhà họ Hà thiệt hại nghiêm trọng, làm hại nhà họ Hà phá sản, chắc chắn cô nhóc này phải hận mình mới phải. Sao có thể bình tĩnh khi gặp mình như thế?
Sau khi xuống xe, Triệu Hùng ôm con gái, hỏi Hà Thanh Vân: "Diệu Linh tập luyện tiết mục ở đâu?"
"Ngay trong sân vận động, đi thẳng, vào cửa rẻ phải."
Triệu Hùng ôm con gái đi trước, Hà Thanh Vân vừa nhai kẹo chewing gum, vừa đi theo phía sau.
Ngay lúc Triệu Hùng đi vào sân vận động của trường học, đột nhiên phát hiện sau lưng có vẻ kì lạ.
"Mày đi chết đi!"
Hà Thanh Vân cầm lấy một con dao sắc bén, đâm mạnh vào lưng Triệu Hùng.
Triệu Hùng nhanh chóng xoay người, một tay khống chế tay cầm dao của Hà Thanh Vân, dùng sức nắm chặt. Hà Thanh Vân bị đau thả lỏng tay ra, dao "Xoảng" một tiếng rớt xuống đất, bị Triệu Hùng đá đi xa.
Từ lúc ban đầu khi nhìn thấy Hà Thanh Vân, Triệu Hùng đã để ý cô nhóc này. Hôm nay Hà Thanh Vân thật sự khác thường, đương nhiên Triệu Hùng vẫn luôn âm thầm đề phòng cô ta.
"Cô điên rồi? Cầm dao hành hung làm bị thương người khác, cô không biết làm thế sẽ phải vào tù sao? Triệu Hùng quát to với Hà Thanh Vân.
Hà Thanh Vân cắn cổ tay của Triệu Hùng, Triệu Hùng dùng sức tránh khỏi, khẽ đẩy Hà Thanh Vân ngã trên mặt đất.
Dao Châu được Triệu Hùng ôm vào trong lòng, tức giận nói với nói với Hà Thanh Vân: "Dì này sao thế hả? Sao muốn giết bố tôi, còn hắn ông ấy nữa?"
"Dao Châu, con còn nhỏ không được lắm miệng, nơi này không có chuyện của con."
"Bố, dì ta là người phụ nữ xấu xa muốn giết bố."
Triệu Hùng an ủi con gái: "Không sao cả, cô ta không làm thương tổn đến bố được."
Trong đôi mắt của Hà Thanh Vân bùng lên lửa giận hừng hực, nhìn về phía Triệu Hùng kêu lên: "Mày trả mạng anh tao cho tao?"
"Anh của cô?"
Bây giờ Triệu Hùng mới biết, Hà Thanh Vân đã biết tin Hà Qúy Nam chết.
"Anh của cô không phải do tôi giết!"
"Cái rắm! Không phải mày giết thì là ai giết?" Hà Thanh Vân gào thét giận dữ.
Triệu Hùng bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Tôi cũng không biết nữa."
Sau khi Hà Thanh Vân nghe xong, tức giận đến mức dùng đôi bàn tay trắng như phấn đánh về phía Triệu Hùng lần nữa.
Triệu Hùng nắm lấy cổ tay Hà Thanh Vân, đẩy ngã cô ta trên đất: "Hà Thanh Vân, cô đừng nghĩ tôi không dám giết cô! Nói, Diệu Linh ở đâu?"
"Hừ! Lúc này mày nhớ đến cô em vợ rồi sao?" Hà Thanh Vân đứng lên từ dưới đất lần nữa, nhìn chằm chằm Triệu Hùng mà nói: "Mày ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi. Nếu không tao sẽ để cô em vợ của mày chết đầu tiên đấy."
"Anh rể, cứu em!"
Nơi xa vang lên giọng nói của Lý Diệu Linh.
Triệu Hùng đưa mắt nhìn qua, trên thanh xà thép trong sân vận động, Lý Diệu Linh bị dán phía trên đó, cách mặt đất ít nhất cũng mười mấy mét.
Nếu như bị ngã xuống, không chết cũng là bị thương.
Hà Thanh Vân cười lạnh nói Triệu Hùng: "Triệu Hùng, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, Lý Diệu Linh sẽ ngã xuống từ trên đó, đến lúc đó không ngã chết cũng sẽ bị thương. Mày là một thằng đàn ông, chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn một cô gái xinh như hoa như ngọc sẽ biến thành người thọt, hay là chết trước mặt mày?"
Điều lo lắng nhất của Triệu Hùng là con gái trong ngực, nếu không có con gái bên cạnh, thì cho dù Lý Diệu Linh rơi từ trên xuống, chỉ cần anh đi đến phạm vi nhất định, thì anh có thể cứu được Lý Diệu Linh.
Vì muốn tạm thời cản Hà Thanh Vân lại, Triệu Hùng nói với Hà Thanh Vân: "Hà Thanh Vân, tôi thật sự không giết anh của cô!"