Chú Ô cũng không nghĩ tới, bởi vì một câu tùy tiện của mình trong lời nói, sẽ làm cho nhóm Triệu Hùng xấu hổ.
Ông nói với Hà Ngọc Kỳ: "Cô Ngọc Kỳ, chúng ta đi thôi!"
Hà Ngọc Kỳ lúc này mới hoàn hồn lại, cô ấy đi theo chú Ô ra ngoài.
Hà Ngọc Kỳ quay lại chỗ cô ấy sống, mở két lấy 350 triệu đưa cho chú Ô.
Chú Ô tạ lễ với Hà Ngọc Kỳ, nói: "Cô Ngọc Kỳ, cảm ơn cô!"
"Không cần cảm ơn tôi, đây là tiền của Triệu Hùng, tôi chỉ giúp anh ta lấy mà thôi."
"Vậy cô thay tôi cảm ơn anh Triệu nhé."
“Chú tự đi mà cảm ơn! Cũng đâu phải không quen biết anh ta đâu."
Chú Ô là một người thật thà chất phác, ông không nổi giận vì lời nói của Hà Ngọc Kỳ, mà lại nở một nụ cười e thẹn, nói: “Cô nói đúng, tôi bây giờ đi cảm ơn anh Triệu đây.”
Đi vào nhà của Tộc trưởng, chú Ô quay qua Triệu Hùng nói: "Cảm ơn!"
Tộc trưởng nhìn thấy một sắp tiền mặt, cũng là vô cùng cảm kích.
Lộc Hồ của họ lần này đích thực là gặp được quý nhân rồi.
Triệu Hùng không những đem Tiểu Đậu an toàn về nhà, Hoa Di còn giúp Tiểu Đậu chữa bệnh nữa, Triệu Hùng càng là ra tay hào phóng, một lần cho họ 350 triệu tiền thuốc men.
Phương thuốc mà Hoa Di cấp cho, trong đó có rất nhiều loại thuốc ở trong thôn có, chỉ có số ít loại thuốc quý là không có thôi. Chú Ô bèn lấy xe vào trong thành thị để mua những loại thuốc đó rồi
Nhàn rỗi không có việc gì, Triệu Hùng đề nghị đi xem Triệu Hiền luyện hát.
Lời đề nghị này lập tức được Hoa Di và Hà Ngọc Kỳ hưởng ứng
Ba người đi tới nhà của Ô Ân.
Ô Ân là cô gái đẹp nhất thôn Lan Thảo, trên đầu đeo chiếc kẹp tóc bằng bạc, có một đôi mắt long lanh.
Lúc này, trong nhà của Ô Ân đã tụ tập chừng 7, 8 cô gái rồi.
Khi các cô gái hát tập thể thì nghe rất hay đấy, nhưng đến phiên từng người biểu diễn thì đủ thứ lỗi được bộc lộ ra hết.
Ô Ân nhìn thấy nhóm của Triệu Hùng đến, nói với Triệu Hiền: "Cô Triệu, cô hát thử đi!”
Triệu Hiền gật đầu.
Chỉ thấy Triệu Hiền tự nhiên hào phóng đi đến giữa sân khấu, nhẹ nhàng cất lên giọng ca: "Tình anh như nước con sông dài, con nước về cho cây trái trổ bông. Tình em như lúa xanh trên đồng…”
Những ca khúc ở nơi này, phần lớn đều là tình ca.
Tiếng ca phát ra từ trong miệng của Triệu Hiền, uyển chuyển êm tai, giống như chim sơn ca đang hót vậy.
Lời ca được cất từ giọng một người nổi tiếng có khác, ngay cả nhóm người Ô Ân ngay lập tức trở thành fan hâm mộ của Triệu Hiền.
Năng lực nhớ lời của Triệu Hiền vô cùng tốt, cô ta chỉ học hai lần, cơ bản đã nắm được mấu chốt chuyển âm và cao độ rồi.
Hát xong, Triệu Hùng vỗ tay trước, sau đó thì tiếng vỗ tay ồn ào từ phía dưới ào lên.
Hà Ngọc Kỳ như một fan hâm mộ đích thật vậy, trong mắt cô ấy đều là hình ảnh của Triệu Hiền đang phát sáng vậy, cô chạy đến bên cạnh Triệu Hiền, rất hưng phấn mà nói: "Triệu Hiền, cô hát quá hay đi!"
Ô Ân tiếp lời nói: "Đúng vậy! Cô Triệu hát rất hay."
Triệu Hiền cười cười, nắm lấy tay của Ô Ân, nói: "Chị Ô Ân à, các chị hát cũng rất là hay mà."
Ô Ân tự tin mà nói: "Có cô gia nhập, lần này chúng ta nhất định có thể thắng!"
Hiến tặng ca khúc cho Sơn thần có thể nói là một vinh quang cực kỳ lớn. Không những bản thân mình được người khác ngưỡng mộ, cả thôn trại cũng sẽ được mọi người tôn kính.
Ánh mắt của Ô Ân hướng về phía của Triệu Hùng
Triệu Hùng đeo trên mặt mặt nạ của một người đàn ông bình thường, cũng không tận lực giả trang cho lắm.
Khuôn mặt này, có thể nói là cực kỳ phổ biến. Ném vào trong biển người, cũng thuộc hệ không nổi trội gì.
Ô Ân đến cạnh Triệu Hùng, ôn nhu hỏi: "Anh Triệu, nghe nói anh phải đại biểu Lộc Hồ chúng tôi tham gia cuộc thi đại lực sĩ phải không?"
"Đúng vậy!" Triệu Hùng gật đầu.
Ô Ân ánh mắt lộ ra nét lo lắng, nói: "Lư Vượng, Hùng Tâm của Miêu tộc, còn có Phùng A Quý của tộc Dao Trại, nghe nói bọn họ đều là tâm điểm của cuộc thi năm nay đấy. Cơ thể anh mảnh khảnh như vậy, nhìn như một thư sinh vậy, có được không?"
Triệu Hùng cười cười, nói: "Được hay không, tới đó rồi sẽ hay thôi.”
Hà Ngọc Kỳ nhìn thấy Ô Ân và Triệu Hùng cười nói vui vẻ, cô ấy quay đầu lại nói với Ô Ân: “Tại sao cô lại quan tâm anh ta vậy chứ?”
Gương mặt của Ô Ân hiện lên một chút e ngại, vội vàng giải thích nói: "Anh Triệu đại diện cho Lộc Hồ chúng tôi, tôi lo lắng cho cơ thể của anh ta, nếu như mà bị thương thì sẽ không tốt.”
"Nói cho cô biết, cô không được thích anh ta! Anh ta đã là…"
Hà Ngọc Kỳ vừa định nói Triệu Hùng là người có gia đình rồi, thì bị Triệu Hùng ra tiếng cắt ngang nói: "Ngọc Kỳ, không được vô lễ như thế."
Hà Ngọc Kỳ tức giận đến nổi giẫm chân tại chỗ, oán giận nói: "Vốn dĩ chính là vậy mà! Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ thay chị Tịnh giám sát anh. Anh mà có hành động gì mờ ám, coi chừng tôi nói cho chị ấy biết đấy.”
Ô Ân tò mò hỏi han: "Chị Tịnh là ai?"
"Chị ấy là..." Hà Ngọc Kỳ vừa định giải thích, thở dài, nói: "Quên đi, nói cô cũng không biết đâu!"
Ô Ân liếc mắt về phía Triệu Hùng, sau đó lại quay về bên cạnh Triệu Hiền, tiếp tục dạy cô ấy những bài dân ca khác.
Hai ngày tiếp đó, Triệu Hiền mỗi ngày đều đi theo Ô Ân học hát.
Triệu Niệm và Tiểu Đậu cùng bọn nhỏ trong thôn thì chơi đùa mỗi ngày.
Triệu Hùng thì dẫn theo Hoa Di và Hà Ngọc Kỳ suốt ngày đi dạo trong thôn Lan Thảo.
Thôn Lan Thảo không lớn, bốn phía bị núi lớn vây quanh. Nơi này dựa núi cạnh nước, lại có một đồng ruộng rộng bất tận, thật ra cũng có nét đẹp riêng của nó.
Hai ngày nay, ba người du lịch khắp nơi, chụp lại không ít tấm hình ở thôn Lan Thảo này.
Hôm nay đã đến ngày thi đấu rồi.
Các thôn làng xung quanh đều đến, thôn Lan Thảo đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Miêu Vương với tư cách là tộc trưởng thôn bảo vệ năm trước, đứng ở giữa sân nói chuyện. Nói, lại đến ngày đấu giành hạng nhất, tất cả mọi người là vì tôn thờ sơn thần. Tình bạn thứ nhất, thi đấu thứ hai, không được làm tổn hại hòa khí.
Triệu Hùng đánh giá Miêu Vương một phen, nghe nói "Miêu Vương " là nhân vật khét tiếng của vùng này.
Không thể không nói, "Miêu Vương" trên người có một khí thế hùng mạnh, vừa thấy là biết từng là người đáng gờm rồi. Trên người có một loại khí phách uy nghiêm của một vị tộc trưởng, không giống Tộc trưởng của Lộc Hồ, đã quá già rồi.
Tiếp theo "Miêu Vương" tuyên bố danh sách dự thi, khi Triệu Hùng nghe được tên của mình được gọi, không khỏi một trận phấn khởi.
Hoa Di, Hà Ngọc Kỳ và Triệu Hiền đều rất mong đợi màn thể hiện của Triệu Hùng.
Đầu tiên lên sân khấu chính là Hùng tâm của tộc Mường, chỉ thấy cơ thể của Hùng Tâm thôi đã hơn 100 ký rồi. Bộ dạng dáng người cường tráng, vừa thấy đã là một mầm giống tốt rồi.
Hùng Tâm đi đến trước mặt khối đá, còn chưa đợi được tiếng báo hiệu nhấc đá,các cô gái các thôn đều hứng thú hét ầm lên.
Triệu Hùng nhìn vào đám người đó, những người la hét, đa phần là phụ nữ.
Chú Ô giới thiệu nói: "Này là Hùng Tâm của Miêu tộc, chính là một trong 3 người được chú ý nhất trong cuộc thi này đấy. Rất nhiều cô gái có ý với cậu ta. Anh xem, những cô gái này như là fan hâm mộ cuồng nhiệt vậy, vô cùng sủng bái Hùng Tâm đấy.
Hà Ngọc Kỳ trong mũi khẽ hừ một tiếng, nói: "Hừ! Như vậy mà gọi là sùng bái à?"
Chú Ô cười ngây ngô nói: "Cô Kỳ à, chuyện này cô không biết rồi! Ở nơi này, tất cả mọi người chỉ sùng bái cường giả! Người yếu ớt không được tiếp đãi đâu."