Anh lấy ra lá thư cam kết được ký bởi Đường Hùng, đến chỗ Lâu Như Mỹ và nói: “Tôi vừa nói chuyện với Đường Hùng, con trai lớn của Đường Tân Khải, sẵn sàng hỗ trợ anh ta tiếp quản Tập đoàn Đường Sư. Tới khi Đường Hùng tiếp quản công ty, bản di chúc này sẽ không còn giá trị nữa. Với đứa con chưa sinh của cô, tôi đã yêu cầu Đường Hùng bỏ ra 15% cổ phần. Nếu cô có thể ra tòa làm chứng Đường Tân Khải sai người hại chết Nhiếp Hổ, số cổ phần này sẽ giao lại cho cô. Trong trường hợp cô không ra tòa làm chứng, tôi sẽ quy toàn bộ thành tiền và đem đi làm từ thiện.”
“Tôi sẽ cho cô một ngày để suy nghĩ, không hơn.” Triệu Hùng nói xong thì quay người rời khỏi phòng Lâu Như Mỹ.
Còn lại một mình trong phòng, Lâu Như Mỹ dường như trở nên ngốc nghếch mất hồn, cầm bản sao di chúc của Đường Tân Khải trong tay.
“Haha, Đường Tân Khải. Ông thực sự làm như vậy với tôi sao?”
“Những lời thề non hẹn biển đó của ông đâu?”
“Không phải ông từng nói với tôi, sẽ cho mẹ con tôi cuộc sống giàu sang phú quý sao?”
“Chết tiệt, ông là đồ khốn nạn. Đường Tân Khải, ông là tên khốn kiếp đáng chết.”
Lâu Như Mỹ như thể phát điên, xé tan tành bản sao di chúc thành từng mảnh.
Hà Ngọc Kỳ đứng ngoài cửa phòng, thấy bên trong dường như có động tĩnh khác thường liền hỏi Triệu Hùng: “Anh đã làm gì Lâu Như Mỹ vậy? Tại sao cô ta lại kích động như thế?”
“Không cần xen vào, cứ để cô ấy tức giận đi.”
Ngay sau đó, từ trong phòng truyền ra những tiếng loảng xoảng chói tai, đồ đạc trong phòng đều bị đập nát.
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra, phải không?” Hà Ngọc Kỳ lo lắng hỏi.
“Không đâu.” Triệu Hùng trả lời, tuy nhiên sau đó lại có chút sợ rằng thực sự có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, liền nói với Hà Ngọc Kỳ: “Cô trông chừng cô ta đi, cũng đến lúc để bố mẹ cô ta tới thăm rồi.”
“Được rồi, tôi sẽ để ý.”
Hà Ngọc Kỳ đã mở hé cửa, lo lắng rằng Lâu Như Mỹ sẽ làm gì đó quá khích.
Sau khi Triệu Hùng xuống tầng dưới, anh gọi ông Hắc và yêu cầu ông ta đưa bố mẹ Lâu Như Mỹ đến nhà Tống Y Sa.
Sau khi ông Hắc nhận được cuộc gọi, ông nói sẽ có mặt ở đó trong vòng 30 phút.
Nhưng còn chưa đến 30 phút, ông Hắc đã tới, mang theo bố mẹ Lâu Như Mỹ.
Triệu Hùng nhìn bố mẹ Lâu Như Mỹ, nhận thâý rằng dù bọn họ trên người mặc toàn hàng hiệu, vẫn mang bộ dáng thật thà trung hậu.
Không thể không nói Lâu Như Mỹ quả thực là một người con gái ngoan, ít nhất cô ấy kiếm được tiền cũng biết quan tâm đến bố mẹ.
Lâu Minh Cử vừa nhìn thấy Triệu Hùng liền lập tức bước tới nắm lấy cánh tay anh, gấp gáp hỏi: “Có phải anh đang giữ con gái của tôi không? Như Mỹ của chúng tôi đang ở đây phải không?”
“Cô ấy ở tầng trên.”
“Anh chính là gã giàu có đang bao nuôi con bé sao?” Lâu Minh Cử tức đến phát điên, trợn mắt nhìn Triệu Hùng, lớn tiếng hỏi.
“Tôi đánh chết anh, tôi đánh chết anh.”
Lâu Minh Cử nắm chặt tay, điên cuồng đánh vào người Triệu Hùng.
Triệu Hùng vừa né qua một bên vừa giải thích: “Ông hiểu lầm rồi, tôi không phải là người bao nuôi con gái ông.”
“Hừ, bọn nhà giàu các anh thật biết cách chơi đùa với cảm xúc của phụ nữ, hơn nữa còn không bao giờ chịu trách nhiệm. Ở đây, ngoài anh ra còn ai khác không?”
Lâu Minh Cử mệt đến mức thở hổn hển, càng cố đánh Triệu Hùng càng không thể đánh trúng anh.
Đúng lúc này, trên tầng liền vọng lại tiếng của Lâu Như Mỹ.
“Bố!”
“Mẹ!”
Lâu Minh Cử và vợ ông ta đồng thời nhìn lên, vừa thấy Lâu Như Mỹ, bọn họ vui vẻ hét lớn: “Như Mỹ!”
Lâu Như Mỹ nhìn thấy bố mẹ mình thì vội vàng chạy xuống ngay.
Một nhà ba người ôm chầm lấy nhau.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Triệu Hùng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Thành thật mà nói, anh ghen tỵ với Lâu Như Mỹ. Ít nhất cô ấy còn có một gia đình trọn vẹn và có bố mẹ yêu thương cô.
Cả nhà Lâu Như Mỹ cứ như vậy ôm nhau tới gần mười phút.
Cả ba đều rất hạnh phúc, nước mắt cũng chảy không ngừng.
Mẹ của Lâu Như Mỹ là người từng trải, vừa liếc mắt liền nhận ra con gái mình đã có thai, liền kinh ngạc hỏi: “Như Mỹ, con đang có thai sao?”
Lâu Như Mỹ biết cô ấy không thể giấu được mẹ mình, gật đầu nói: “Cũng đã hơn ba tháng rồi.”
Bố của Lâu Như Mỹ vừa nghe thấy điều này, liền chỉ vào Triệu Hùng rồi hỏi con gái: “Như Mỹ, có phải tên nhóc này gây chuyện không? Con đừng sợ, bố sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Nói xong, ông vén tay áo, hùng hổ tiến về phía Triệu Hùng.
“Bố! Không liên quan gì đến anh Triệu cả, cái thai này không phải của anh ấy.” Lâu Như Mỹ lớn tiếng giải thích.
Lâu Minh Cử đứng lại, liền đưa tay lên xoa đầu, có vẻ khó hiểu: “Không phải ư?”
“Vâng, không phải.” Lâu Như Mỹ đã gật đầu.
Mẹ của Lâu Như Mỹ kéo tay con gái mình rồi hỏi: “Như Mỹ, vậy đứa trẻ trong bụng con là của ai?”
“Của Đường Tân Khải, chủ tịch tập đoàn Đường Sư.”
Vừa nghe thấy cái tên Đường Tân Khải, Lâu Minh Cử và vợ ông ta đã hoàn toàn kinh ngạc.
Mẹ của Lâu Như Mỹ hét lên: “Như Mỹ, không phải Đường Tân Khải là một lão già sao? Ông ta còn già hơn cả bố con, phải không? Sao con lại theo ông ta?”
“Vì tiền!” Lâu Như Mỹ thẳng thắn nói.
“Bố mẹ, con không muốn sống trong nghèo đói nữa. Đồng nghiệp và bạn học có thể mua những chiếc túi thuộc các nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng con không thể. Bọn họ đều có thể tới những nơi cao cấp, còn con chỉ vì có thể sống qua ngày mà phải tiết kiệm từng đồng. Những cô gái đó không hề đẹp bằng con, sao họ có thể có được cuộc sống tốt như vậy mà con thì không chứ?”
“Con không muốn thấy cảnh bố mẹ phải vào viện mà không có tiền chữa trị, con càng không muốn bố mẹ đã già yếu mà vẫn phải vất vả làm việc bên ngoài. Con không có số mệnh tốt, nhưng con không muốn chấp nhận số mệnh mà ông trời ban cho. Đường Tân Khải có thể cho con cuộc sống giàu sang mà con muốn.”
Sau khi nghe Lâu Như Mỹ nói ra những lời từ tận đáy lòng, Lâu Minh Cử đùng đùng nổi giận và tát vào mặt con gái ông.
“Mất nết, suy nghĩ này của con là thế nào?”
Mẹ Lâu Như Mỹ giữ tay chồng, khuyên giải: “Ông đừng đánh con bé nữa, trong bụng nó vẫn còn đứa nhỏ.”
“Hôm nay bà đừng động vào.” Lâu Minh Cử quát vợ mình.
Dinh thự của Tống Y Sa đã hoàn toàn trở thành sân khấu của ba thành viên nhà họ Lâu.
Hà Ngọc Kỳ và Cố Minh Tuyết đang đứng trên lầu nhìn xuống, ngay cả Vu Đại Đồng người hàng ngày đều dán mắt vào màn hình máy tính, lúc này cũng bước ra để theo dõi tất cả những cảnh này.
Lâu Minh Cử chỉ vào mặt Lâu Như Mỹ và nói: “Bố mẹ cô không có tiền, nhưng họ không bao giờ để cô phải chết đói.”
“Bố mẹ cô không có quyền lực, nhưng họ trước nay đều không để cô bị bắt nạt.”
“Bố mẹ cô không có khả năng, nhưng chúng ta không phải lúc nào cũng cố gắng kiếm tiền để cô có thể đi học, bằng chúng bằng bạn. Cô tưởng chúng tôi muốn thay đổi cuộc sống bình thường của chúng tôi hay sao?”
“Nhưng cô đã trả lại cho chúng tôi cái gì? Tìm một người đàn ông lớn tuổi hơn cả bố cô? Cô thật vô liêm sỉ! Cô là đồ vô học mất nết, không biết xấu hổ. Sau này, cô không được phép nói cô là con gái của Lâu Minh Cử tôi.”
Lâu Minh Cử tức giận đến không thở được, rõ ràng ông ta không được khỏe, trên người hẳn đã có bệnh từ lâu.
Sau khi nghe Lâu Minh Cử nói, Triệu Hùng không thể không nhìn lại người đàn ông này.
Anh vốn muốn mời bố mẹ Lâu Như Mỹ tới đây để thuyết phục cô ta. Nhưng anh không hề ngờ, tuy nhà họ Lâu rất nghèo nhưng quả thực là người chính trực.
Xem ra, chính anh đã lo lắng quá nhiều rồi.