Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Vũ Tiến và Triệu Niệm xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Hùng.

Triệu Niệm chạy nhanh qua đây, thấy trước ngực Triệu Khải Thời cắm một con thanh kiếm ngắn, và áo chỗ ngực của ông ta đã sớm bị máu nhuộm đỏ.

Con bé buồn bã “Hu hu!” khóc lên.

“Bố! Bố đừng chết, đừng chết mà!..”

Sắc mặt Triệu Khải Thời trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, yếu ớt nói: “Niệm Tư con... Con cứ yên tâm, bố sẽ không chết... Chết đâu!”

Lúc Niệm Tư đến, con bé vừa hay thấy Triệu Hùng cắm thanh kiếm vào ngực bố mình là Triệu Khải Thời.

Tuy cô bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện nhưng con bé vẫn phân rõ ai là hung thủ.

Bàn tay nhỏ bé của Triệu Niệm đẩy Triệu Hùng đang đứng bên cạnh, khóc nói: “Đồ anh trai xấu xa! Tại sao anh muốn giết bố? Tôi cắn chết anh.” Vừa nói, con bé vừa há mồm cắn bàn tay của anh.

Triệu Hùng không né tránh, tùy ý để cho Niệm Tư cắn mình.

Đối với Triệu Hùng mà nói, hàm răng chưa mọc đủ của con bé cắn anh căn bản là không đau không ngứa!

Từ giây phút “Ngư Trường Kiếm” cắm vào trong ngực Triệu Khải Thời, đầu óc của Triệu Hùng vẫn luôn ở trong thái đờ ra.

Anh vạn lần không ngờ rằng Triệu Khải Thời sẽ đỡ một nhát kiếm chí mạng cho Lưu Văn Nhân.

Lưu Văn Nhân kéo con gái Triệu Niệm sang một bên, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.

“Niệm Tư, đó là anh trai của con! Đừng trách anh ấy.”

“Không! Anh ấy là kẻ xấu, con không muốn có một người anh hư như vậy.” Triệu Niệm hung hăng trừng Triệu Hùng bằng đôi mắt nhỏ đen bóng: “Mẹ ơi, liệu bố có chết không?”

“Không… Không!” Lưu Văn Nhân sớm đã không suy nghĩ được gì cả, đầu óc trống rỗng.

Lưu Vũ Tiến đứng ở một bên, không nói lời nào, lạnh lùng nhìn tất cả.

Sau khi Triệu Hùng lấy lại tinh thần, anh nhìn về phía Triệu Khải Thời hỏi: “Tại sao? Tại sao ông lại chặn kiếm cho cô ta?”

“Con... Con không thể giết cô ấy!” Triệu Khải Thời yếu ớt nói.

Triệu Hùng vội vàng cúi xuống kiểm tra vết thương của Triệu Khải Thời. Nhìn thấy “Ngư Trường Kiếm” đã xuyên qua cơ thể Triệu Khải Thời, máu theo thân kiếm chảy xuống, sớm đã nhuộm đỏ mặt đất.

Mắt Triệu Hùng đỏ lên, trầm giọng nói: “Ông còn nợ mẹ, còn nợ tôi! Ông không chết được!” Nói xong, anh cúi xuống ôm lấy Triệu Khải Thời.

Triệu Khải Thời bị thương rất nghiêm trọng, nếu không được cấp cứu kịp thời, chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cũng không thể đảm bảo rằng Triệu Khải Thời sẽ vượt qua giai đoạn nguy hiểm.

Triệu Hùng thầm vận nội lực, thông qua lòng bàn tay đưa nội lực vào trong cơ thể Triệu Khải Thời, dùng nội lực để bảo vệ trái tim Triệu Khải Thời.

Chỉ cần trái tim con người vẫn còn đập, với y thuật của Hoa Di thì hoàn toàn có khả năng chữa khỏi.

Triệu Hùng ôm Triệu Khải Thời và nói với Lưu Văn Nhân: “Tôi sẽ đưa ông ta đi chữa trị!”

“Được!”

Hai mắt Lưu Văn Nhân đẫm lệ lau nước mắt gật đầu.

Lưu Vũ Tiến tiến lên ngăn Triệu Hùng lại, lạnh lùng nói: “Anh không thể đưa Triệu Khải Thời rời khỏi đây!”

“Cút ngay!” Triệu Hùng trừng mắt tức giận quát Lưu Vũ Tiến.

Lưu Vũ Tiến bị khí thế của Triệu Hùng làm cho hoảng sợ, anh ta kiên trì nói: “Anh muốn đưa Triệu Khải Thời rời khỏi đây, đừng để ông ta chảy máu mà chết chứ, tôi có thể tùy tiện cho ông ta chết luôn đấy.”

“Tôi bảo cậu cút ngay!” Triệu Hùng lần thứ hai lớn tiếng quát.

Triệu Hùng lộ ra sát khí, đừng nói là Lưu Vũ Tiến, cho dù là ông trời đứng ở trước mặt anh lúc này, Triệu Hùng cũng sẽ không nhường nhịn!

Lưu Văn Nhân nói với Lưu Vũ Tiến: “Vũ Tiến, tránh ra! Để cậu ấy đi.”

“Nhưng...” Mặt Lưu Vũ Tiến hiện lên vẻ do dự.

“Mau tránh ra!” Lưu Văn Nhân quát lớn.

Lúc này Lưu Vũ Tiến mới không tình nguyện nhường đường.

Triệu Hùng liếc nhìn Lưu Văn Nhân, ôm lấy Triệu Khải Thời chạy như bay ra khỏi vườn Hạnh Phúc.

Triệu Niệm lắc cánh tay Lưu Văn Nhân, khóc hỏi: “Mẹ, anh ấy đã đưa bố đi đâu vậy?”

“Anh trai đi cứu bố con! Niệm Tư, chúng ta đi thôi.”

Lưu Văn Nhân vừa định đưa con gái đi, nhưng lại bị Lưu Vũ Tiến một tay giằng lấy Triệu Niệm.

“Cậu, cậu làm đau cháu!” Niệm Tư càng khóc lớn.

Lưu Văn Nhân lạnh lùng nhìn Lưu Vũ Tiến hỏi: “Lưu Vũ Tiến, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Lưu Vũ Tiến cười lạnh nói: “Chị ơi, đừng nói em không tin chị. Triệu Khải Thời sống chết không rõ, nhưng Niệm Tư là em gái cùng bố khác mẹ của Triệu Hùng, giá trị của nó không cần em nói, chắc chị cũng biết chứ?”

“Cậu trả Niệm Tư lại cho tôi, đừng bắt con bé làm con tin!” Lưu Văn Nhân nhào về phía Lưu Vũ Tiến.

Lưu Vũ Tiến cứng rắn nhận một chưởng liều mạng của Lưu Văn Nhân, nhân lực phản chấn, mang theo Triệu Niệm nhẹ nhàng bay về phía sau mấy mét.

Ngay khi Lưu Văn Nhân vừa định đuổi theo, hai bóng người đã lần lượt lao tới.

Sau khi Lưu Văn Nhân chạm một chưởng vào đối phương, ‘Rầm!’ một tiếng, Lưu Văn Nhân bị đánh trúng bay ngã ra ngoài.

Một người dáng vẻ hơi gù thi lễ một cái với Lưu Văn Nhân: “Cô cả! Cô còn ra tay với cậu chủ nữa thì xin thứ cho chúng tôi vô lễ với cô!”

“Các người!...”

Lưu Văn Nhân biết không đánh lại hai người trước mặt, cô ta hừ một tiếng tức giận nói với Lưu Vũ Tiến: “Lưu Vũ Tiến, nếu cậu dám làm tổn thương đến một cọng tóc gáy của Niệm Tư, tôi sẽ không tha thứ cho cậu!”

“Chị, chị nghĩ gì thế? Em là cậu ruột của Niệm Tư mà! Niệm Tư đáng yêu như vậy, làm sao em có thể làm tổn thương con bé được.” Lưu Vũ Tiến cười lạnh nói.

Triệu Niệm dùng sức vùng vằng, kêu khóc: “Cậu, cậu thả cháu ra, cháu muốn đ mẹ! Cháu muốn mẹ cơ!”

Trong lòng Lưu Văn Nhân lo lắng cho an nguy của Triệu Khải Thời, cô ta biết Lưu Vũ Tiến quyết tâm dùng con gái của cô ta làm con tin. Cô ta đành an ủi con gái: “Niệm Tư, đi theo chú của con trước, mẹ đi xem bố thế nào!”

“Mẹ, con cũng muốn đi xem bố!” Giọng nói trẻ con của Niệm Tư vang lên.

Lưu Văn Nhân cắn răng quyết tâm, quay đầu nhanh chóng đi ra ngoài cửa, nước mắt như những hạt châu, loạn xạ rơi xuống không trung.

Trên con đường dẫn đến phòng khám của Hoa Di, Triệu Hùng lái chiếc Mercedes-Benz điên cuồng chạy băng băng. Không ngừng vượt qua hết chiếc xe này đến chiếc xe khác!

Vừa lái xe, thỉnh thoảng anh lại quay đầu nhìn Triệu Khải Thời nằm ngửa ở ghế sau. Thấy mặc dù hơi thở của Triệu Khải Thời yếu ớt, nhưng ông ta vẫn còn thở. Điều này làm cho Triệu Hùng yên tâm hơn rất nhiều.

Lúc này, thời gian là vàng bạc! Vì vậy, Triệu Hùng đã lái xe nhanh hết mức.

“Ông ngàn vạn lần không được chết! Tôi còn chưa nói được chuyện gì tốt đẹp với ông đây.”

“Còn nữa! Ông nợ mẹ tôi rất nhiều, nhất định phải đến mộ bà ấy xin lỗi, ông không chết được!”

Vừa lái xe, Triệu Hùng vừa biến tướng cổ vũ Triệu Khải Thời.

Đồng thời, anh gọi điện cho Hoa Di và nói rằng Triệu Khải Thời bị thương. Để Hoa Di mở đường cấp cứu cho anh

Trong cđiện thoại, Hoa Di đã hỏi Triệu Hùng một cách ngắn gọn rõ ràng về vết thương của Triệu Khải Thời.

Khi nghe nói ngực Triệu Khải Thời bị một kiếm xuyên qua!

Hoa Di sợ hãi hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng, nhóm máu của bố anh là gì?”

“Nhóm máu A!”

“Ở chỗ này của tôi không có nhóm máu A. Anh mau gọi đến bệnh viện Bình Thái để giúp tôi điều một phần nhóm máu A sang đây.”

Triệu Hùng nghe vậy, anh ngay lập tức gọi cho Tống Duy Miên, viện trưởng “Bệnh viện Bình Thái”, và yêu cầu ông ta dùng tốc độ nhanh nhất gửi huyết tương nhóm máu A đến phòng khám của Hoa Di.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK