Trong lòng anh cũng có chút dao động. Tuy nhiên sau khi luyện dịch cân kinh, cảm xúc của anh cũng đã được cải thiện rất nhiều, trên gương mặt hầu như không thể nhìn thấy chút cảm xúc nào.
Lý Thanh Tịnh gật đầu và nói: “Là hậu duệ của Hoa Đà, bác sĩ Hoa Di đã khám cho tôi, nói rằng tôi có song thai, còn khẳng định là hai bé trai.”
Vừa nghe nhắc đến Hoa Di, Triệu Khải Thời lập tức tin việc Lý Thanh Tịnh Thanh có song sinh là sự thật. Ông kích động nói: “Vậy là nhà họ Triệu có cháu đích tôn rồi, có cháu đích tôn rồi.”
Ánh mắt mọi người ngay lập tức tập trung vào Triệu Hùng.
Mấy ngón tay của Triệu Hùng để trên bàn gõ gõ theo nhịp điệu: “Mặc dù họ của hai đứa trẻ là Triệu, nhưng Triệu này cũng không phải họ Triệu của ông. Triệu Hùng tôi bị nhà họ Triệu trục xuất công khai khỏi gia đình, tôi không muốn hai đứa con của tôi lặp lại số phận của bố chúng. Đây là Triệu Hùng tôi có người nối dõi, không phải họ Triệu.”
Người nhà họ Triệu nghe xong, sắc mặt liền thay đổi.
Lý Thanh Tịnh khẽ chạm tay vào Triệu Hùng, nhắc anh đừng làm cho tình hình trở nên quá cứng nhắc, tránh cho cả hai bên không thể rời khỏi bàn một cách vui vẻ.
Là người đứng đầu nhà họ Triệu, Triệu Khải Nghĩa là người đầu tiên phản ứng lại.
Trong trường hợp này, Triệu Khải Thời không thể phát biểu được gì. Vì vậy có vài việc Triệu Khải Nghĩa phải đứng ra giải quyết.
“Ha ha ha!” Triệu Khải Nghĩa bật cười.
“Triệu Hùng, tên nhóc này cũng thật sự thù dai. Bướng bỉnh lắm, lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với bố cháu nữa. Cho dù cháu có bị nhà họ Triệu trục xuất khỏi dòng họ, thì dòng máu chảy trong tim cháu và hai đứa trẻ đang trong bụng Thanh Tịnh cũng là dòng máu của nhà họ Triệu. Cho dù là Triệu này hay Triệu khác, chú thấy đó không phải vấn đề.”
Triệu Hùng lạnh lùng nói: “Hừm, các người thấy đó không phải vấn đề, nhưng tôi thì có.”
“Ầm!”
Triệu Cao đập tay xuống bàn bàn, chỉ vào Triệu Hùng và nói rất khó nghe: “Triệu Hùng, cho anh đường đi anh lại không muốn, anh có biết anh đang nói chuyện với ai ở đây không?”
Triệu Hùng nhìn Triệu Cao một cách lạnh lùng và nói: “Chuyện gì vậy? Bố anh trở thành chủ nhà họ Triệu, tôi còn không để tâm tới. Cậu bây giờ lại đóng vai thái tử, diễu võ giương oai sao? Triệu Cao, cậu tốt nhất nên dừng lại đi. Cậu còn dám đập bàn, khiến cho đứa bé trong bụng Thanh Tịnh hoảng sợ, tôi sẽ đem cậu từ trên lầu lem xuống.”
Ánh mắt Triệu Khải Nghĩa trừng trừng nhìn con trai, trầm giọng nói: “Triệu Cao, ai cho con ở chỗ này ăn nói lung tung?”
“Bố, nhưng Triệu Hùng, anh ta …”
“Con câm miệng cho bố!” Triệu Khải Nghĩa cả giận nói: “Chúng ta là người lớn con chưa lên tiếng, phận con cháu như con còn định làm loạn à?”
May mắn thay, đúng lúc này, người bồi bàn bắt đầu phục vụ đồ ăn lên, làm giảm bớt không khí căng thẳng.
Triệu Khải Nghĩa nói với anh trai là Triệu Khải Thời: “Anh cả, anh nói vài lời đi.”
Triệu Khải Thời nói: “Chú ba, vẫn là chú nói đi.”
Triệu Khải Nghĩa gật đầu và cao giọng nói: “Mọi người đều rót rượu đi.”
Triệu Khang, Triệu Cao và Triệu Hằng chủ động đứng dậy rót rượu cho các thành viên trong nhà họ Triệu.
Triệu Hằng giúp Triệu Hùng rót một ly, vừa đến lượt Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng vẫy tay ra hiệu rằng hắn không cần rót rượu. Anh cầm một chai nước suối đặt lên bàn, để Lý Thanh Tịnh dùng nước thay rượu, rót cho cô một ly.
Triệu Khải Nghĩa đã nâng ly lên và nói: “Mặc cho Triệu Hùng cảm thấy thế nào, trong mắt người nhà họ Triệu chúng ta, Triệu Hùng sẽ luôn là người nhà họ Triệu. Hiện tại Thanh Tịnh đang mang thai, còn là song thai hai bé trai, chúng ta cùng nhau chúc mừng một tiếng.”
Lý Thanh Tịnh Thanh sợ Triệu Hùng gây ra rắc rối liền một lần nữa chạm nhẹ vào tay Triệu Hùng.
Triệu Hùng lúc này mới nhấc ly rượu lên và nói bằng một giọng lãnh đạm: “Cảm ơn!”
Sau khi uống rượu, Triệu Khải Nghĩa mời mọi người tự nhiên dùng bữa.
Triệu Hùng vừa gắp vào bát Lý Thanh Tịnh một con tôm anh đã lột vỏ, liền nghe Triệu Khải Nghĩa nói: “Triệu Hùng, hôm nay là bữa tiệc của nhà họ Triệu. Lúc trước, nhà họ Triệu và cháu cũng có không ít hiểu lầm. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến dòng máu nhà họ Triệu chảy chung trong huyết quản của chúng ta. Kỳ thật, tập đoàn Khải Thời cũng không mong muốn xảy ra bất đồng với tập đoàn Hùng Quang của cháu. Nếu chuyện này có thể giải quyết nội bộ thì vẫn là hay nhất, cháu nói có phải không?”
Triệu Hùng lấy một miếng thịt heo, vừa nhai vừa nhìn Triệu Khải Nghĩa và hỏi: “Vậy ông có ý kiến gì?”
Triệu Khải Nghĩa thấy Triệu Hùng đã không gọi ông là chú ba, ông liền cười một cách xấu hổ và nói: “Nhà hiệu Triệu có thể thông báo với truyền thông về việc chấp nhận cháu trở về nhà họ Triệu, trở thành người thừa kế của gia đình. Tập đoàn Hùng Quang của cháu có thể sáp nhập với tập đoàn Khải Thời, chẳng phải là rất tốt đẹp sao?”
Sau khi nghe những lời này của Triệu Khải Nghĩa, Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng đưa mắt nhìn nhau.
Triệu Hùng uống một ngụm rượu vang, cười nhạo: “Bát nước đổ đi sao có thể lấy lại được. Tài sản tôi lấy được từ nhà họ Triệu thực tế phần lớn là tài sản của mẹ tôi, tại sao mọi người lại phải tập trung vào nó như vậy? Tôi sẽ không về nhà họ Triệu, cũng không cho người khác có cơ hội cười nhạo tôi nữa.”
Triệu Khải Nhân nói: “Triệu Hùng, chú ba cháu đã hứa sẽ để cho cháu vị trí kế thừa sản nghiệp nhà họ Triệu. Chỉ cần cháu gật đầu đồng ý quay về, hợp nhất tập đoàn Hùng Quang với tập đoàn Khải Thời, thì nhà họ Triệu sẽ thông báo với truyền thông rằng cháu chính là người tiếp theo thừa kế tập đoàn Khải Thời.”
Khi Triệu Khang và Triệu Cao nghe thấy bọn họ muốn Triệu Hùng trở thành người thừa kế của nhà họ Triệu, hai người lén lút tức giận không cam lòng.
Sau khi nháy mắt ra hiệu với nhau, Triệu Khang đã nói: “Việc lựa chọn người thừa kế của nhà họ Triệu trước này cần phải được cả gia tộc kiểm định. Mọi người trực tiếp để anh Triệu Hùng giữ vị trí này, e rằng không thích hợp lắm.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Đây đã là truyền thống của dòng họ nhà ta, sao có thể chỉ vì một mình Triệu Hùng mà thay đổi được.”
Triệu Hằng lạnh lùng hừ mũi và nói: “Hai người các anh ở đó kẻ xướng người họa, còn không phải vì sợ anh Triệu Hùng sẽ cướp mất vị trí người thừa kế hay sao. Anh Triệu Hùng thậm chí còn không quan tâm đến vị trí này. Các anh cứ ở đó nói đi nói lại, không thấy mất mặt hay sao?”
Toan tính của Triệu Khang và Triệu Cao, ai tinh ý một chút đều có thể nhìn ra.
Ngay cả Triệu Hằng cũng thấy, đừng nói tới mấy vị Triệu Khải Thời, Triệu Khải Nhân, Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Trí tâm cơ hơn người.
đang rất cẩn thận, ai có mắt nhìn rõ sẽ thấy điều đó.
Triệu Khải Nghĩa liếc một cách lạnh lùng vào Triệu Khang và Triệu Cao rồi nói: “Hai đứa các con im miệng cho ta. Từ giờ trở đi, tập trung ăn cơm, đừng nói lung tung nữa. Còn nói thêm một câu, cứ theo gia pháp mà phạt.”
Triệu Khang và Triệu Cao thấy Triệu Khải Nghĩa đã thực sự nổi giận, lập tức giống như cây thiếu nước lâu ngày, ủ rũ cúi gằm mặt xuống.
Triệu Hùng nhìn Triệu Khải Nghĩa, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Hôm nay tôi chỉ tới đây dự tiệc, không muốn nói chuyện công việc. Đương nhiên nếu ông muốn bàn chuyện làm ăn, ngày mai có thể tới tập đoàn Hùng Quan tìm tôi bàn bạc. Bây giờ, chúng ta vẫn nê cùng ăn cơm đi. Nếu mọi người vẫn còn muốn nói chuyện người thừa kế của tập đoàn Khải Thời, chuyện trở về nhà họ Triệu hay chuyện sáp nhập tập đoàn, vậy thì tôi xin lỗi, tôi đành phải rời khỏi trước vậy.”