Cũng chẳng trách, động tĩnh lớn như vậy. Lưu Hải Yến nếu không ra thì mới là lạ đó.
Cũng may, đám người này không xông vào nhà trong của nhà họ Lưu. Nếu nhân viên của nhà trong thương vong, trách nhiệm của Trác Kỳ là lớn nhất.
Trác Kỳ nhìn một vòng trận chiến, thấy hai bên đều bị thương. Chẳng qua hạ gục đám người bảo vệ hộ viện của nhà họ Lưu.
Điều khiến Trác Kỳ thấy lạ là, đám người này tấn công vào nhà họ Lưu, ai nấy cũng mặc trang phục của nhà Thanh, trang điểm trên mặt vô cùng khiếp sợ, nhìn giống như cương thi vậy. Nhưng chiêu thức võ công không khác người bình thường, anh ta có thể xác định là do người đóng giả.
Lưu Hải Yến mãi không chú ý tình hình trận chiến, nhìn kỹ thì bị doạ một phen.
Cô ta hét lên “a” một tiếng, chỉ vào đám người “Phong Nam đường” đang gây gổ với nhà họ Lưu, họ vuột miệng hét toáng lên: “Những thứ này là gì vậy?”
Trác Kỳ lên tiếng an ủi Lưu Hải Yến: “Cô hai đừng sợ. Những người này nhìn giống cương thi, thật ra là người giả trang. Đợi tôi tự đi giải quyết họ.”
Trác Kỳ tìm kiếm một vòng, cũng không thấy bóng dáng của Lục Tiểu Xuyên thì lên tiếng: “Tổng giám đốc Xuyên đâu?”
“Tôi ở đây!” Lục Tiểu Xuyên nhanh chóng đi tới đây từ phía sau.
Lục Tiểu Xuyên đi tới chỗ của Chu Nhã Kỳ, anh ta nghe điện thoại của quản gia, đi vào nhà họ Lưu từ cửa sau.
Trác Kỳ thấy Lục Tiểu Xuyên tới, tâm trạng vui mừng nói với Lục Tiểu Xuyên: “Tổng giám đốc Xuyên, chúng ta lên thôi!”
Lục Tiểu Xuyên gật đầu, cùng Trác Kỳ xông vào vòng chiến.
Trái tim của Lưu Hải Yến gần như chạm đến cổ họng, cô ta lo lắng Tiết Ân không thể thuận lợi thoát ra ngoài.
Cửa sau nhà họ Lưu, còn khó vào hơn cửa trước. Không những cần lệnh bài, còn cần kiểm tra thân phận. Lưu Hải Yến cơ bản không cách nào đưa Tiết Ân đi ra từ cửa sau. Nếu không thì đã rời khỏi cửa sau từ lâu rồi.
Tiết Ân trực tiếp lao vào cửa chính, trực tiếp tấn công bảo vệ gác cửa.
Hai đao vung xuống, sau đó bảo vệ ngã trong vũng máu.
Tiết Ân đang chuẩn bị mở cửa lần nữa, một người của “Phong Nam đường” chạy tới tấn công anh ta.
Tiết Ân hoảng sợ, vội né sang một bên và nói với người tấn công: “Người của mình!”
Người tấn công nói: “Ai nói với anh là người của mình?”
Tuy Tiết Ân không quen người của “Phong Nam đường”, nhưng theo anh ta thì đám người này chắc chắn là Triệu Hùng cử người tới nhà họ Lưu cứu họ. Cho nên mới nói với đối phương một câu “người của mình”.
Tiết Ân hỏi đối phương: “Các an là người do anh Triệu cử tới phải không?”
“Không phải!”
Người kia miệng nói nhưng tay vẫn không ngừng tấn công Tiết Ân.
Cửa lớn sắp mở ra, lại gặp phải đối thủ dây dưa này. Tuy Tiết Ân bị thương, nhưng vết thương đã hồi phục gần bảy phần, đối phó với đối thủ trước mặt có thể nói là không thành vấn đề.
Nhưng còn ngáng thân phận của đối phương, Tiết Ân không dám ra tay thoải mái.
“Vậy các người là ai?” Tiết Ân hỏi.
Người kia thấy Tiết Ân giết bảo vệ của nhà họ Lưu, đột nhiên ý thức hỏi lại Tiết Ân: “Anh không phải người của nhà họ Lưu?”
“Không phải! Tôi tên là Tiết Ân.”
Tiết Ân tưởng báo tên họ của mình thì đối phương sẽ nhận ra mình.
Kết quả đối phương hỏi một câu: “Vậy anh có quen với Trần Văn Sơn không?”
Mã Thời Sinh chỉ dặn dò kêu họ cứu một người tên là “Trần Văn Sơn”, Tiết Ân và Trần Văn Sơn đang ở cạnh nhau, dĩ nhiên sẽ cứu cả hai. Cho nên, người của “Phong Nam đường”, trừ việc muốn biết người cứu tên là Trần Văn Sơn, cơ bản không biết nhân vật tên “Tiết Ân” này.
Khi nghe đối phương báo tên “Trần Văn Sơn”, Tiết Ân chỉ biết bạn của Trần Văn Sơn. Vội nắm lấy cánh tay của đối phương và giải thích: “Tôi và Trần Văn Sơn là bạn, chúng tôi cùng một phe.”
“Nói như vậy, trừ Trần Văn Sơn ra, còn những người khác hả?”
“Không có ai khác, chỉ có tôi!”
“Hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!” Đối phương xua tay và xin lỗi Tiết Ân.
Tiết Ân thấp giọng hỏi: “Chúng tôi mở cửa lớn, mau chóng rút lui đi.” Văn Sơn sẽ tới tụ họp ở ssàn Tam Lí. Các anh đông người, mục tiêu quá rõ ràng, mau kêu người của anh đi chung đi.”
Hai người hợp sức mở cánh cửa nặng nề, người kia to tiếng nói với người của “Phong Nam đường”: “Điểm tử tới tay, xả hô!”
Những gì anh ta nói là thuật ngữ trong nghề, ý là “nhân vật mục tiêu” đã cứu được, có thể rút rồi.
Người của “Phong Nam đường”, sau khi nghe tiếng gọi từ đồng bọn, họ muốn rút lui. Nhưng người xông lên hàng đầu đã bị Lục Tiểu Xuyên và Trác Kỳ đối phó.
Trác Kỳ vẫn còn nói, sau khi bị Ngân Châu hút nội lực, công lực tổn hại gần ba phần, thực lực giảm sút đáng kể. Nhưng Lục Tiểu Xuyên là cao thủ xếp hạng thứ mười hai trong danh sách “thiên bảng”, đúng là rất dũng cảm.
Sau khi xông vào vòng chiến, thì thiệt mạng một người, làm bị thương hai người.
Thấy đồng đội bị thương, người đứng bên cạnh Tiết Ân nói: “Anh Tiết Ân, anh rời khỏi trước đi! Đồng đội gặp nguy, tôi cần phải đi cứu họ.”
Tuy Tiết Ân không rõ con đường cả những người này, nhưng đám người này vì cứu Trần Văn Sơn và mình mà tới. Nếu chạy trốn như vậy, anh ta cũng không lo tính mạng của mình. Nhưng người trong giang hồ, đa phần đều trọng nghĩa khí. Tiết Ân há chẳng phải bỏ rơi mọi người mà một mình chạy trốn.
“Chúng ta đi chung đi!”
Tiết Ân lại xông vào vòng chiến.
Lúc Lưu Hải Yến thấy bóng dáng của “Tiết Ân” xuất hiện trong vòng chiến thì ngẩn người.
Cô gái giúp việc, Lâm Thanh Thảo nói với Lưu Hải Yến: “Cô à, Tiết Ân, anh ta …”
“Tôi thấy rồi!” Lưu Hải Yến thở dài, trong lòng chỉ biết lo lắng thôi.
Tiết Ân thấy Trác Kỳ vung một đao về phía “ông chủ Thạch”, anh ta lao lên trước, trực tiếp dùng đao gạt bỏ đao của Trác Kỳ.
Một người bị thương nặng chưa khỏi, một người bị Ngân Châu hút ba phần nội lực. Nhưng thực lực của Trác Kỳ, vẫn trên Tiết Ân.
Đột nhiên thấy giết một cao thủ, hơn nữa trên người còn mặc đồ của bảo vệ nhà họ Lưu.
Trác Kỳ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Tiết Ân và hỏi: “Anh là ai?”
“Hỏi cây đao trong tay tôi đi!” Tiết Ân nói xong thì lập tức chém về phía Trác Kỳ.
Sau khi Trác Kỳ né được, dùng đao tấn công Tiết Ân lần nữa, nhìn chằm chằm vào Tiết Ân và nói: “Tôi biết rồi. Anh chính là người đi cùng với Trần Văn Sơn. Tôi biết các người chưa ra khỏi nhà họ Lưu, mấy ngày nay rốt cuộc các người trốn ở đâu vậy?”
“Người đầu heo giống anh thì sao mà nghĩ ra được!”
Tiết Ân và Trác Kỳ đấu với nhau hai mươi mấy chiêu, dần dần rơi và thế bất lợi.
Lưu Hải Yến đứng bên cạnh cũng nôn nóng chết được. Trong lòng thầm oán trách Tiết Ân, rõ ràng có thể bỏ đi, sao cứ phải quay về làm gì?
Ông chủ Thạch thấy Tiết Ân không địch lại Trác Kỳ nên lập tức xông qua, hai người hợp sức dồn ép Trác Kỳ.
Trác Kỳ chịu thiệt, nội lực tiêu hao ba phần, không dám tiêu hao sức lực còn lại. Nếu không, một khi nội lực trong cơ thể được sử dụng quá mức thì sẽ cạn kiệt. Mức độ nhẹ sẽ bị nội thương, trường hợp nặng sẽ dẫn đến tàn phế.
Tiết Ân nhận ra Lục Tiểu Xuyên, thấy không ai chống lại Lục Tiểu Xuyên. Bên “Phong Nam đường”, người ngày càng ít. Nếu đánh tiếp thì chắc sẽ bị giết sạch mất.
Bây giờ, đã không cách nào thoát được, đành phải đánh thắng Trần Nam Trung mới có hy vọng rời khỏi nhà họ Lưu.
Nghĩ đến đây, Tiết Ân đột nhiên cảm thấy khó chịu trong người.
Tiêu rồi!
Tiết Ân ý thức mình sắp đổ bệnh, một tay túm lấy tên bảo vệ nhà họ Lưu gần đó, há miệng cắn vào cổ đối phương.