Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Triệu Hùng nói điện thoại với Kim Trung xong thì nhìn thấy Hồ Dân tới.

Triệu Hùng vẫy vẫy tay với Hồ Dân, nói:  “Phó tổng giám đốc Hồ, sao ông lại tới đây?”

“Cậu chủ! nhà họ Niếp của tỉnh Sơn Lâm, liên tiếp động thủ với chúng ta. Sẽ không phải là làm thật đó chứ?” Ánh mắt Hồ Dân lộ ra vẻ lo lắng.

Triệu Hùng cười cười, nói: “Sẽ không đâu! Niếp Vĩnh Viễn đã tự mình nói với tôi đây chỉ là diễn kịch mà thôi. Đến thời điểm then chốt, ông ta chắc chắn sẽ quay mũi giáo. Diễn kịch mà! Đương nhiên phải diễn thật một chút mới tốt.”

“Vậy là tốt rồi! Chỉ là lòng hại người có thể không có, nhưng lòng phòng ngừa thì chắc chắn phải có!”

“Cũng đúng! Vẫn cần phải cẩn thận một chút thì hơn.” Triệu Hùng nhẹ gật đầu.

Triệu Hùng nói với Hồ Dân: “Đúng rồi, chúng ta sẽ đi tỉnh Thanh Hóa, cùng ngày sẽ có một buổi tiệc rượu quan trọng. Đến lúc đó, ông đi tham gia cùng với tôi. Ông chuẩn bị cẩn thận một chút đi! Chúng ta cũng không thể bôi nhọ tên tuổi của thương hội thành phố Hải Phòng.”

Hồ Dân nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Cậu chủ, yên tâm đi! Chẳng qua là sao chúng ta vừa mới đến thì đã có tiệc rượu vậy, đây là do ai tổ chức?”

“À! Là Dương Lam của tập đoàn Hoài An. Ông cũng đã từng gặp qua rồi!”

“Tôi biết rồi! Vậy tôi vẫn so chiêu như thường với nhà họ Niếp thôi có đúng không?”

“Đúng vậy, so chiêu bình thường thôi. Tuyệt đối không thể để cho Trác Kỳ tìm ra manh mối gì đó. Nên làm gì, liền làm cái đó. Không cần phải nương tay đối nhà họ Niếp. Đương nhiên, đợi đến khi tôi lấy được hạng mục đặc khu kinh tế tỉnh Thanh Hóa này thì chúng ta lại cùng nhau hợp tác với nhà họ Niếp, quay ngược lại phản kích nhà họ Lưu Hàng Châu. Đến lúc đó, tôi sẽ nói cho ông biết làm thế nào!”

“Nhưng cái này phải cần có một lực lượng tài chính hùng hậu làm hậu thuẫn, nguồn vốn của chúng ta vẫn theo kịp sao? Sổ sách của công ty, số tiền có thể điều động cũng không nhiều.”

Triệu Hùng an ủi Hồ Dân nói: “Chuyện tiền bạc, ông không cần phải lo. Tôi sẽ nghĩ cách khác! Điều mà ông phải làm chính là làm thế nào để diễn cho tốt màn kịch hay với nhà họ Niếp. Mặt khác, chúng ta bây giờ vẫn còn rất thiếu người. Ông hiểu ý của tôi chứ?”

“Đã hiểu! Vậy tôi về trước để chuẩn bị.”

“Đi thôi!” Triệu Hùng nhẹ gật đầu.

Sau khi Hồ Dân rời đi, Triệu Hùng cũng đi nhà họ Triệu.

Cách thật xa, liền thấy con gái Dao Châu đang đùa giỡn cùng với Triệu Niệm.

Dao Châu nho nhỏ nhìn thấy Triệu Hùng tới, tiếng gọi: “Bố ơi!”

“Anh Hùng!” Triệu Niệm cũng chào hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng sờ lên đầu Triệu Niệm, cười với Triệu Niệm nói: “Bé Niệm, về sau có Dao Châu cùng chơi với em, chắc là em sẽ không còn cảm thấy cô độc nữa đâu có đúng không?”

“Đúng vậy! Triệu Niệm nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Anh Hùng, em có thể trở thành bạn bè với Dao Châu đúng không ạ?”

Không đợi Triệu Hùng mở miệng, Dao Châu liền nói: “Cô nhỏ! Cô là cô của cháu, sao lại là bạn bè được?”

Triệu Hùng sau khi nghe xong, cười nói: “Dao Châu, cho dù Niệm là cô nhỏ của con thì các con cũng có thể trở thành bạn bè tốt đó.”

“Thực vậy sao?” Dao Châu ngốc ngốc hỏi lại.

“Đương nhiên là thực rồi!”

Dao Châu vỗ tay, vui mừng nói: “Quá tốt rồi! Con còn tưởng rằng, cô nhỏ chỉ là cô nhỏ mà thôi, không thể trở thành bạn bè được.”

“Cô nhỏ ơi, vậy từ bây giờ trở đi, chúng ta chính là bạn bè tốt nhé! Lại đây, chúng ta móc tay.”

Dao Châu cùng Triệu Niệm cùng nhau duỗi ngón út ra, một bên móc tay, một bên lẩm bẩm: “Móc tay, treo ngược, một trăm năm không được thay đổi”

“Chúng ta đã là bạn bè rồi!” Dao Châu và Triệu Niệm nắm tay nhau, vui mừng kêu lên.

Triệu Hùng nhìn thấy Văn Hải đứng cách đó không xa, vẫy vẫy tay với cậu.

Văn Hải đi tới, cung kính nói với Triệu Hùng: “Thưa thầy!”

Triệu Hùng nhẹ gật đầu, nói với Văn Hải: “Hải à, sau này con không chỉ phải bảo vệ Dao Châu, mà còn phải bảo vệ bé Niệm nữa có biết hay không?”

“Dạ biết!” Văn Hải cung kính đáp.

Triệu Hùng cố gắng làm cho sắc mặt mình nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói với Triệu Niệm và Dao Châu: “Về sau, hai người các con phải nghe lời anh Hải. Nếu như ai không nghe lời, bố sẽ đánh đòn người đó.”

Triệu Niệm và Dao Châu cùng lúc lè lưỡi, làm mặt quỷ với Triệu Hùng.”

Thấy Triệu Niệm và Dao Châu chơi vui vẻ cùng nhau, trong lòng Triệu Hùng cực kỳ vui vẻ.

“Hải ơi, cô của em đâu?”

“Cô ấy đi đến phòng của sư công rồi.”

Sư công trong miệng Văn Hải chính là Triệu Khải Thời.

Dao Châu gọi Triệu Khải Thời ông nội, mà bởi vì gọi Triệu Hùng thầy, cho nên Văn Hải liền gọi Triệu Khải Thời là sư công.

“Thầy ơi, sư công là một người rất tốt. Vừa nãy còn tìm con đến để tâm sự nữa.” Văn Hải nói.

Triệu Hùng “À!” một tiếng, nhíu lông mày, lại hỏi Văn Hải: “Sư công đã hỏi con những gì?”

“Ông ấy hỏi con một chút về những chuyện có liên quan đến nhà họ Văn!”

Triệu Hùng “À!” một tiếng rồi nói với Văn Hải: “Con chơi chung với Dao Châu và bé Niệm đi! Thầy cho phép giảm một nửa bài tập hôm nay của các con, sẽ cho các con nghỉ một ngày.”

Dao Châu nghe xong, vui mừng nói: “Bố ơi! Bố thật sự là quá tốt luôn đó. Cô nhỏ, hôm nay cháu có thời gian chơi với cô rồi. Lát nữa chúng ta cùng với anh tiểu Hải chơi trốn tìm với nhau nhé.”

“Chơi trốn tìm cũng được đó! Mẹ cô thích nhất là chơi trò trốn tìm với cô.” Triệu Niệm nói.

Khi nghe Triệu Niệm nhắc tới mẹ của cô bé là Lưu Văn Nhân, sắc mặt Triệu Hùng bỗng trầm xuống.

Nếu như Lưu Văn Nhân không có vấn đề gì thì đây sẽ là một cảnh tượng hài hòa đến cỡ nào chứ!

Triệu Hùng không muốn suy nghĩ nhiều về vấn đề này, xoay người đi đến phòng của Triệu Khải Thời.

Biết Lý Thanh Tịnh đang ở trong phòng của Triệu Khải Thời. Cho nên, Triệu Hùng nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

“Vào đi!” Trong phòng truyền ra tiếng nói của Triệu Khải Thời.

Triệu Hùng đẩy cửa đi đến.

Thấy Triệu Hùng tới, Lý Thanh Tịnh đứng dậy nói: “Bố! Bố nói chuyện với Triệu Hùng đi. Con đi xem một chút bọn nhỏ một chút.”

Triệu Hùng nhìn thấy vành mắt của Lý tình tin đỏ đỏ, nhíu mày hỏi: “Thanh Tịnh, em làm sao vậy?”

“Không có... Không có gì cả, lúc nảy khi ở bên ngoài, không cẩn thận hạt cát bay vào mắt. Hai người trò chuyện đi!”

Bên ngoài trời trong gió nhẹ, gió cũng không lớn, làm sao có thể là hạt cát bay vào trong mắt.

Triệu Hùng cảm thấy cô vợ Lý Thanh Tịnh có việc giấu diếm mình. Nhưng khi Triệu Khải Thời đang ở ngay trước mặt nên anh cũng không hỏi ra.

Triệu Khải Thời lên tiếng nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, con hãy lại ngồi một lát đi! Bố chính là bố con, cũng không phải cấp trên. Từ khi sau khi các con kết hôn, bố cũng chưa có cơ hội để trò chuyện với các con đàng hoàng. Ngồi đi! Bố có việc nói với các con.”

“Vậy để con đi rửa mặt một chút!” Lý Thanh Tịnh nói xong liền đi vào phòng vệ sinh.

Một lát sau, Lý Thanh Tịnh đi ra ngoài một lần nữa. Chẳng qua là không còn nhìn ra được chút điểm kỳ lạ nào trên mặt cô nữa.

Triệu Khải Thời tự mình pha một bình trà, Triệu Hùng cầm ấm trà lên, rót cho bố Triệu Khải Thời một ly, lại rót cho Lý Thanh Tịnh một chén nước sôi để nguội.

Thấy cảnh này, Triệu Khải Thời cười nói: “Thanh Tịnh, Hùng nó tỉ mỉ hơn so với bố nhiều! Bố vậy mà lại quên mất rằng con đang có thai.”

Gương mặt xinh của Lý Thanh Tịnh đẹp đỏ lên, nhìn Triệu Hùng một cái rồi nói: “Anh ấy ạ! Lúc thì tốt lúc thì xấu.”

“Anh đâu có!” Triệu Hùng kêu oan nói: “Thanh Tịnh, có lúc nào anh không tốt với em đâu?”

“Anh...” Lý Thanh Tịnh muốn nói lại thôi.

Triệu Khải Thời cười cười, nói: “Nhìn thấy hai đứa sống với nhau hạnh phúc như thế, bố thật vui mừng và cũng rất mãn nguyện. Bố tin rằng, mẹ của Hùng ở trên trời có linh thiêng, biết những chuyện này cũng sẽ rất vui mừng! Thanh Tịnh, con cũng đã biết toàn bộ mọi chuyện của nhà họ Triệu rồi. Bố muốn hỏi con, gả cho Hùng rồi con có thấy hối hận không?”

Ánh mắt Triệu Hùng nhìn về phía vợ mình Lý Thanh Tịnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK