Triệu Hùng liếc mắt một cái đã trông thấy Hoàng Nguyệt Ánh cùng Long Thất đang đứng bên cạnh cô ta đã bị thương nặng, máu ở tay anh ta không ngừng chảy ra.
Ở phía đối diện Hoàng Nguyệt Ánh là một cậu thanh niên mặc áo sơ mi kẻ ca rô, đầu tóc được chải bóng mượt đến mức có thể soi gương được.
Hoàng Nguyệt Ánh thấy Triệu Hùng tới rồi, cô ta vốn tưởng rằng anh có thể đưa cả Văn Bá cùng tới, nhưng lại thấy anh chỉ đưa theo một mình Nông Tuyền, trong lòng cô ta không ngừng âm thầm kêu khổ.
Tằng Thần Nam đưa theo mười mấy cao thủ, sức chiến đấu của mấy người này không hề tầm thường, ngay đến cả người vệ sĩ theo bên mình mà Hoàng Nguyệt Ánh luôn tự hào là Long Thất cũng phải chịu thua rồi.
Triệu Hùng cố ý lớn tiếng hỏi Hoàng Nguyệt Ánh: “Chị Ánh à, không phải chị bảo muốn mở công ty hay sao? Sao công ty lại thành một mớ hỗn độn thế này?”
Hoàng Nguyệt Ánh trả lời Triệu Hùng: “Anh Hùng, anh đến thật tốt quá! Cái cậu tên là Tằng Thần Nam này là con trai của ông chủ Tằng bên bên Hùng Đức, cậu ấy muốn tìm Ngọc Anh. Kết quả là không thấy Ngọc Anh đâu, cậu ta tức giận đập phá công ty chúng ta một lượt.”
Hoàng Nguyệt Ánh cố tình nhắc tới “công ty của chúng ta!”. Như vậy thì Triệu Hùng có lí do để ra tay với Tằng Thần Nam rồi.
Triệu Hùng nhìn Tằng Thần Nam, nheo mắt lại rồi hỏi cậu ta: “Cậu chính là con trai của ông chủ Tằng?”
Tằng Thần Nam nhìn Triệu Hùng một cái, rồi lại nhìn Nông Tuyền ở bên cạnh anh. Thấy anh chỉ đưa theo một người tới, cậu ta cũng thấy yên tâm, kiêu căng nói với Triệu Hùng: “Không sai, ông chủ của tôi chính là ông chủ của Hùng Lạc.”
Triệu Hùng để lộ ra một vẻ hung tợn rồi nói: “Cậu cũng giỏi lắm đó! Dám tới công ty của tôi làm loạn!”
“Anh là ai chứ hả?”
“Triệu Hùng!”
Tằng Thần Nam vừa nghe xong, sắc mặt có chút thay đổi, hiển nhiên là đã nghe qua tên của Triệu Hùng, buột miệng kêu lên: “Anh chính là Triệu Hùng sao, đây là công ty của anh sao?”
Triệu Hùng đương nhiên là không muốn phí lời với tên Tằng Thần Nam này rồi. Anh nói với Nông Tuyền ở bên cạnh: “Nông Tuyền, trừ cái cậu tên là Tằng Thần Nam này ra, những người khác đều đánh hết cho tôi, đánh cho tới khi bọn họ không thể nào tự lo liệu cho cuộc sống của mình nữa thì thôi.”
“Vâng thưa cậu chủ!”
Giọng nói của Nông Tuyền vừa vang lên, người cậu ấy đã lao ra như một cơn gió.
Mấy người vệ sĩ của Tằng Thần Nam vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Nông Tuyền đã lao đến trước mặt bọn họ rồi.
Nông Tuyền dùng một đòn đá trực tiếp, đánh bay người ở ngay trước mặt mình ra ngoài.
Tất cả mọi người có mặt ở đó toàn bộ đều bị sốc nặng!
Vừa rồi, đám người này từng người từng người đều dũng mãnh tựa sói tựa hổ vậy, nhưng khi ở trước mặt Nông Tuyền, dường như đột nhiên bị mất đi năng lực chiến đấu.
Toàn bộ mười mấy người xung quanh đều lao vào đánh Nông Tuyền.
Chỉ thấy bóng dáng của Nông Tuyền lóe lên trong đám người với tốc độ nhanh chóng, từng người từng người bên cạnh cậu ấy bị đánh bay ra ngoài.
Thực lực của Nông Tuyền được rèn luyện rất tốt, đã thăng lên đến “Danh sách bầu trời”, thực lực có tiến bộ rất lớn. Thêm nữa, cậu ấy được trời phú cho sức khỏe tốt, đánh đối phương một đấm là ngã, hai đấm là bị thương, ba đấm là chết luôn.
Mấy người vệ sĩ của Tằng Thần Nam tuy rằng mỗi người đều là cao thủ đánh một chọi mười, nhưng không may lại gặp phải một nhân vật đẳng cấp lên tới danh sách bầu trời, chỉ cần là người bị Nông Tuyền đánh bay ra ngoài, thì không thể nào mà bò lên từ dưới đất được nữa.
Khi chỉ còn lại đúng ba người đứng bên cạnh Nông Tuyền, sắc mặt của ba người đứng trước mặt cậu ấy lộ ra vẻ sợ sệt.
Nông Tuyền đứng trước mặt đây oai phong lẫm liệt, chắc chắn có thể gọi là một chiến thần được rồi!
Nếu như người như này mà sống ở thời cổ đại, thì không thể khác được, chắc chắn sẽ là mãnh tướng Trương Phi của thời Tam Quốc, Lý Nguyên Bá của thời kì nhà Đường, dũng mãnh đến như vậy, còn đánh thế nào được?
Trên người Nông Tuyền chỉ có hai dấu chân, cũng có nghĩa là mười mấy cao thủ đánh nhau kịch liệt, cậy ấy chỉ bị trúng một đòn. Hơn nữa, mười mấy người này đều là những vị tinh anh trong giới tinh anh mà Tằng Thần Nam bỏ ra giá rất cao mới mời tới được.
Nông Tuyền đột nhiên thét lên một tiếng, tiếng thét này tựa như san phẳng cả mặt đất, khiến cho tinh lực của mọi người đều trào dâng cuồn cuộn.
Ba người đứng đối diện Nông Tuyền đều đã bị khí thế của Nông Tuyền dọa sợ rồi!
Vẫn còn chưa đợi bọn họ có phản ứng lại, nắm đấm của Nông Tuyền đã tới rồi.
Bị ăn liền ba đòn, toàn bộ ba người đều bị đánh cho ngã xuống đất.
Mười mấy người nằm hết dưới đất kêu oai oái.
Nông Tuyền lại đạp thêm lên người mỗi người này một cú nữa, cú đạp này nhất định có thể khiến cho mấy người này không thể tự lo liệu nổi cho cuộc sống của mình nữa.
Cả quá trình đánh nhau không vượt quá ba phút, tất cả từ trước ra sau toàn bộ đều bị Nông Tuyền giải quyết hết.
Nông Tuyền trừng mắt nhìn Tằng Thần Nam một cái, dọa cậu ta sợ đến mức bất giác lùi về phía sau vài bước.
Nếu không phải là Triệu Hùng ra lệnh là không được động đến cái người tên là “Tằng Thần Nam” này, Nông Tuyền đã trực tiếp hạ đo ván luôn cậu ta rồi.
Bây giờ Hoàng Nguyệt Ánh mới hỏi vì sao Triệu Hùng chỉ đưa theo một mình Nông Tuyền tới, trước đây cô ta đã từng thấy thực lực của Nông Tuyền rồi, không ngờ chỉ một khoảng thời gian không gặp, thực lực của Nông Tuyền đã tiến bộ vượt bậc, trở nên lợi hại như vậy.
Triệu Hùng chậm rãi đi về phía Tằng Thần Nam, Tằng Thần Nam hét lên một tiếng đầy run sợ, hỏi Triệu Hùng: “Anh, anh muốn làm cái gì?”
“Bốp!” Triệu Hùng giáng một cú tát lên mặt Tằng Thần Nam, lạnh lùng nói: “Cậu đưa người tới đập phá công ty của tôi, còn hỏi tôi làm gì sao? Bảo ông già của cậu đích thân tới đây xin lỗi rồi đền tiền cho tôi!”
Tằng Thần Nam nghe xong liền bị sốc nặng! Không ngờ rằng khẩu khí của Triệu Hùng lại lớn đến thế, còn dám cả gan bắt bố cậu ta phải đền tiền.
Triệu Hùng quay đầu lại nói với Hoàng Nguyệt Ánh: “Chị Ánh, chị tính toán lại tổn thất của công ty. Ngoài ra, tính thêm cả tổn thất về danh tiếng của công ty, cộng thêm phí tổn thất về tinh thần của nhân viên, còn có cả tiền mất thời gian làm việc của mọi người nữa.
Tằng Thần Nam nghe xong tròn mắt ra một hồi, rõ ràng là Triệu Hùng đang lừa anh ta. Nhưng bây giờ cậu ta đang ở trong tình huống đâm lao thì phải theo lao, “người ở chiếu dưới, không thể không cúi đầu”.
Triệu Hùng nói với Hoàng Nguyệt Ánh xong, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, châm thuốc rồi bắt đầu hút. Anh nhìn chằm chằm vào Tằng Thần Nam và nói: “Cậu Nam, không phải Hùng Đức của mấy cậu có rất nhiều tiền hay sao? Tốt nhất là bây giờ cậu gọi điện cho ông bố của cậu, bảo ông ta mang tiền tới đây. Còn nếu không, tôi sẽ không để cậu rời khỏi Hải Phòng đâu. Ngoài ra, nếu như cậu không chịu hợp tác, thì hẳn cậu đã nhìn thấy thực lực của người anh em của tôi rồi, chỉ cần tôi hạ lệnh một cái, cậu cũng sẽ ngay lập tức biến thành người không thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình thôi.”
Tằng Thần Nam liếc nhìn những người thuộc hạ của mình nằm trên đất, sợ đến mức im như hến! Cậu ta run run rẩy rẩy lấy điện thoại từ trong túi ra rồi bấm số gọi cho bố mình.
“Bố ơi! Con gặp rắc rối rồi.”
Người trong điện thoại truyền đến một tiếng gầm, ông ta thét lên với Tằng Thần Nam: “Cái thằng nhóc thối tha này, con lại gây ra chuyện gì vậy hả?”
“Thưa bố, con nhìn trúng một ngôi sao. Cô ngôi sao đó lại trốn không gặp con, trong lúc con giận quá, con đã cho người đập phá công ty người ta. Bây giờ, người ta đang ngăn cản không cho con đi! Bắt bố phải đích thân đến đền tiền.”
Tằng Chấn vừa nghe xong: “Công ty nào mà lại giỏi quá vậy, dám bắt ta đích thân đến đòi tiền cơ à?”
“Là ở Hải Phòng, công ty của Triệu Hùng, tên là công ty Giải trí Húc Nhật Đông Thăng!”
“Hải Phòng? Thằng nhóc thối tha này, sao con tán gái gì mà chạy đến tận Hải Phòng vậy?”
“Cô ngôi sao đó trông vô cùng xinh đẹp, con bị cô ấy mê hoặc, nên mới chạy tới đây!”
Tằng Chấn tức giận mắng Tằng Thần Nam một hồi, rồi nói: “Là Triệu Hùng bắt con gọi điện thoại hả?”
“Vâng ạ!” Tằng Thần Nam thành thật trả lời.
“Con đưa điện thoại cho Triệu Hùng, để bố nói chuyện với cậu ta.”
Tằng Thần Nam đưa điện thoại cho Triệu Hùng, nói: “Bố tôi tìm anh!”
Triệu Hùng nhận điện thoại, nói: “Ông chủ Tằng, con trai ông chạy ngàn dặm xa xôi tới tận công ty tôi đập phá, ông không nghĩ rằng mình nên cho tôi một lời giải thích gì sao?”