“Anh Triệu, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu. Tôi vừa mới từ cục cảnh sát về, Hồ Đại Hải làm theo y lời anh dặn. Chắc chắn là có kẻ đã giết Mạnh Tài Triết sau đó giá họa cho chúng ta.”
“Giá họa?” Triệu Hùng nhíu chặt lông mày lại.
Người này lại muốn giá họa cho anh, chắc chắn là đối thủ của mình rồi.
Nhưng rốt cuộc là người nhà họ Lưu ở Nha Trang hay là người nhà họ An, hay người nhà họ Niếp? Hoặc là một thế lực khác?
Ngũ đại gia tộc có quá nhiều thế lực thù địch, ngay cả Triệu Hùng cũng không thể biết được rốt cuộc kẻ hại mình là ai. Những người bí ẩn này làm sao có thể giế t chết Mạnh tài Triết một cách không ai biết như thế được chứ?
Với năng lực của Triệu Hùng thì có thể dễ dàng giải quyết được chuyện này. Chỉ là thủ đoạn của người này khiến Triệu Hùng có cảm giác rùng người.
Triệu Hùng trầm mặc một chút sau đó căn dặn Lan Ngọc Tâm: “Dì Lan, lập tức điều tra chuyện này trong thầm lặng cho tôi. Đợi một lát tôi sẽ đến quán bar Cửu Đỉnh tìm dì, rồi chúng ta nói sau.”
“Vâng!” Lan Ngọc Tâm trả lời một tiếng xong lúc này mới tắt điện thoại đi.
Lý Thanh Tịnh từ trong nội dung cuộc trò chuyện của Triệu Hùng cũng đã biết được đã xảy ra chuyện gì.
Cô hỏi Triệu Hùng:”Mạnh Tài Triết chết rồi sao?”
Triệu Hùng “Ừm” một tiếng và nói: “Có người muốn giá họa cho anh!”
Lý Thanh Tịnh lo lắng nói:”Em cảm giác rằng có người muốn lợi dụng chuyện này để đăng báo! Anh cẩn thận đề phòng mọi chuyện, nhất định phải nhanh chóng điều tra ra được hung thủ thực sự.”
Lý Thanh Tịnh là một người phụ nữ tinh tế, điểm xuất phát suy nghĩ của cô luôn không giống với Triệu Hùng.
Triệu Hùng cảm thấy vợ mình nói rất có đạo lý, anh nhăn mày lại nói: “Thanh Tịnh, em nói rằng bọn họ muốn lợi dụng chuyện này để viết báo là có ý gì?”
Lý Thanh Tịnh nói: “Người không phải do anh giết, bọn họ muốn dùng chuyện này để kiện anh ngồi tù thì chắc chắn là không thể rồi. Với năng lực của anh cũng có thể dễ dàng cứu được Hồ Đại Hải ra. Bọn họ giết Mạnh Tài Triết, một là muốn cảnh cáo anh, hai là muốn làm ầm chuyện này lên báo chí. Còn về việc bọn họ sẽ viết như thế nào thì em tạm thời chưa nghĩ ra. Anh đi xử lý mọi chuyện trước đi, đợi khi biết rõ hung thủ là ai thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi!”
Triệu Hùng “Ừm” một tiếng, sau đó tiếp tục ở trong bếp nấu nướng.
Chỉ là bởi vì chuyện Mạnh Tài Triết bị giết cho nên Triệu Hùng không thể nào chuyên tâm nấu ăn được nữa.
Sau khi ở nhà Trọng Ảnh ăn cơm xong thì Lý Thanh Tịnh ở lại nhà của Trọng Ảnh và gọi bảo mẫu Chu Dĩnh tới giúp họ trang trí phòng tân hôn.
Triệu Hùng lái xe đi tới quán bar Cửu Đỉnh.
ở bên trong phòng làm việc thì Triệu Hùng nhìn thấy Lan Ngọc Tâm.
Lan Ngọc Tâm đưa một tập ảnh vào tay Triệu Hùng và nói: “Anh Triệu, đây là những bức ảnh tại hiện trường Mạnh Tài Triết chết, chết vì bị dao đâm. Lúc trước người của Cửu Đường chỉ dựa theo lời căn dặn của anh dạy cho anh ta một bài học thôi chứ không hề có ai mang theo dao bên mình.”
Triệu Hùng nói với giọng điệu khẳng định: “Chuyện này không phải người của chúng ta làm.”
Lan Ngọc Tâm nhướng mày và hỏi Triệu Hùng: “Anh Triệu, sao anh lại nói như thế?”
Triệu Hùng chỉ và vết dao đâm trên người Mạnh Tài Triết: “Người này là một cao thủ dùng dao, cố ý đâm mấy nhát lên trên người của Mạnh Tài Triết. Trông thì có vẻ loạn đấy nhưng thực ra Mạnh Tài Triết lại không hề có sự phản kháng gì cả. Với lại vết dao chí mạng chính là vị trí của vết đâm cuối cùng.”
“Hung thủ và Mạnh Tài Triết đối diện mặt với nhau. Nếu như dùng tay phải tấn công thì vết thương sẽ hơi sang trái một chút. Vết thương này rõ ràng hơi lệch sang phải, và lưỡi dao này khác so với các loại lưỡi dao khác. Có thể nói vừa nhanh vừa độc ác, chắc chắn phải là một sát thủ chuyên nghiệp.” Triệu Hùng phân tích.
Thần sắc của Lan Ngọc Tâm tràn đầy kinh ngạc, bà ta không ngờ rằng Triệu Hùng có thể thông qua vết dao trên thi thể mà nhìn nhận ra được nhiều vấn đề như thế.
Triệu Hùng căn dặn Lan Ngọc Tâm: “Dì Lan, dì lập tức đi điều tra cho tôi những sát thủ quốc tế và sát thủ trong nước giỏi đao kiếm, đặc biệt là những người thuận dùng tay trái. Ngoài ra điều tra cả những người có trong bản võ thần nữa. Còn những người ở thiên bang thì không phải điều tra. Tu vi của người này chưa tới mức thiên bang. Có thể là một sát thủ cao cấp hoặc là một người của đại bang.”
Lan Ngọc Tâm gật đầu nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ sai người đi điều tra ngay.”
“Có thể gặp Hồ Đại Hải không?” Triệu Hùng hỏi.
“Có thể!”
“Vậy sắp xếp cho tôi gặp anh ta một chút, tôi có một vài chuyện hỏi anh ta.’
“Để tôi đi gọi điện thoại!”
Sau khi Lan Ngọc Tâm gọi điện thoại cho ai đó thì nói với Triệu Hùng: “Bây giờ chúng ta tới đó thôi. Bây giờ Hồ Đại Hải đang bị nhốt ở bên chi nhánh Nam Quan, hai giờ sau sẽ bị chuyển tới tù giam ở thành phố.”
“Vậy đi thôi!” Triệu Hùng nói.
Triệu Hùng và Lan Ngọc Tâm cùng nhau đi tới Nam Quan.
Hiện tại tuy rằng không có bằng chứng nào chứng minh cái chết của Mạnh tài Triết không có chút liên quan nào tới Hồ Đại Hải, nhưng mà hiện tại Hồ Đại Hải đang là người tình nghi số một.
Đối với án giết người này khi chưa định tội thì tội phạm sẽ bị giam giữ nghiêm ngặt. Một khi bị định tội thì càng trở thành đối tượng cần được chăm sóc đặc biệt hơn nữa.
Sau khi tới cục ở Nam Quan thì Triệu Hùng gặp Hồ Đại Hải trong phòng thẩm tra.
Các trình tự cần làm thì vẫn phải làm, cho dù là Triệu Hùng thì cũng không thể phá vỡ nguyên tắc được. Bắt buộc phải gặp Hồ Đại Hải dưới sự giám sát của cai ngục.
“Hồ Đại Hải, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Mạnh Tài Triết tại sao lại chết?” Triệu Hùng mở cửa nhìn thấy Hồ Đại Hải thì hỏi.
Gương mặt của Hồ Đại Hải khóc lóc nói: “Anh Triệu, chuyện này rất kỳ quái. Chúng tôi chính đánh anh ta một trận, các anh em xuống tay đều có chừng mực. Nhưng mà vừa mới đi có hai con đường thì thì ra chuyện Mạnh Tài Triết chết. Sau đó chúng tôi bị cảnh sát bắt đưa tới cục cảnh sát.”
“Ồ!” Triệu Hùng nhướng mày, dựa theo lời Hồ Đại Hải nói thì chuyện này rõ ràng là một âm mưu.
Nhưng mà rõ là do bản thân mình đi tìm Hồ Đại Hải và Hồ Đại Hải theo lời căn dặn của anh đi thu thập cái tên Mạnh Tài Triết kia. Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào chứ?
Triệu Hùng lại hỏi Hồ Đại Hải một và chuyện, nhưng mà các manh mối mà Hồ Đại Hải cung cấp cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi.
Hồ Đại Hải cũng là một người thông minh anh ta biết bản thân mình và Triệu Hùng nói chuyện với nhau đều đang được giám sát hết lại. Cho nên cái gì cần nói thì nói, không cần nói thì sẽ không nói.
Sau khi đi ra khỏi cục cảnh sát thì Triệu Hùng căn dặn Lan Ngọc Tâm: “Dì Lan, dì lập tức đi tìm luật sư bào chữa cho Hồ Đại Hải. Ngoài ra, những chuyện mà tôi dặn cần phải đi làm luôn! Thời gian này Hải Phòng không yên ổn lắm đâu, dì phải cẩn thận một chút.”
‘Cậu yên tâm đi” Lan Ngọc Tâm cười với Triệu Hùng: “Kể từ khi đi theo Cửu Gia thì cái của tôi đã không còn thuộc về tôi nữa rồi, từ trước tới giờ tôi cũng chưa từng coi mình là phụ nữ.”
‘Dì Lan, chẳng nhẽ dì định cả đời này đều độc thân như vậy sao?”
“Có thể là do tôi quen với việc cô độc rồi!” Lan Ngọc Tâm thở dài và nói với Triệu Hùng: “Tôi rất ngưỡng mộ vợ chồng cậu, nhưng mà tôi đã bước trên con đường này rồi thì không thể quay lại được nữa! Con đường phía trước lắm trông gai, cho dùng có phải rơi nước mắt thì cũng phải đi tiếp.”